THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁP

Khi Ninh Hữu cùng cha mẹ kết nối với Thạch Hoằng Tuấn, Thạch Hoằng Tuấn nhìn thấy cha mẹ và em trai đều bình an, khối đá lớn trong lòng lúc này mới rơi xuống.

"Thật sự là tốt quá rồi", Thạch Hoằng Tuấn vui sướng, "Cha mẹ tình huống hiện tại của hai người thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Em trai thì sao? Hiện tại cảm giác thế nào?"

Vợ chồng Lương Mạn nhanh chóng nói, "Chúng ta đều không có chuyện gì, lúc ấy chỉ là có chút mệt, hiện tại đã sớm đã dưỡng tốt rồi. Chỉ là em trai con, nó bị thương nặng một chút. Hoằng Tuấn con làm anh trai, Tiểu Hữu hồ nháo con cũng không biết ngăn cản nó, chỉ kém một chút nữa thôi, Tiểu Hữu có khả năng đã cùng chúng ta ——"

Tuy chưa nói hết, nhưng bốn người đều hiểu được là gì, Lương Mạn tưởng tượng đến cảnh tượng kia, hốc mắt liền nhịn không được có chút đỏ lên.

"Cha mẹ", Thạch Hoằng Tuấn thở dài, biểu tình nghiêm túc, "Lần này con tán đồng với quyết định của Tiểu Hữu, em ấy không có sai. Hai người gặp tình hình nguy hiểm, chúng con làm con cái sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?"

Nhìn thấy Lương Mạn muốn mở miệng, Thạch Hoằng Tuấn nhanh chóng chuyển sang đề tài tiếp theo, "Mẹ, trừ hai người ra còn có những ai khác may mắn còn sống sót không?"

Sắc mặt vợ chồng Lương Mạn đều thay đổi, có chút trắng bệch, "Không có, mấy người chú Ngô của con đều......"

Sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn cũng thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, những người hàng xóm trước kia từng chiếu cố mình có thừa, thế nhưng tất cả đều chết oan chết uổng, Thạch Hoằng Tuấn khó có thể tưởng tượng được trường hợp này.

"Anh yên tâm đi", Ninh Hữu mở miệng nói, lời nói thực nhẹ, nhưng lại dị thường trịnh trọng, "Sớm hay muộn cũng có một ngày, em sẽ khiến cho đám người Addams đế quốc kia hoàn trả lại tất cả nợ nần này. Em nhất định sẽ cho Ngô thúc bọn họ một cái công đạo."

Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, "Anh tin tưởng em, nhưng gặp chuyện không được xúc động đâu, nhất định phải lượng sức mà làm. Đúng rồi, Tiểu Hữu, lần này em ở trên tinh cầu Hòa Tân tình huống thế nào?"

"Bọn em suốt một đội cứu viện, chỉ có mình em trở về", Ninh Hữu cười khổ, thần sắc ảm đạm, "Bọn em chín người cùng đi, lúc trước vốn dĩ đều đã tìm được mấy người dì Hoàng rồi, bọn họ cũng ở cùng cha mẹ, chín người bọn em phân biệt mang theo con tin chuẩn bị trở về, kết quả lại phát hiện đó là một hồi bẫy rập nhằm vào bọn em."

"Bọn em bị trọng binh bao vây, trong đó còn có ba cái cơ giáp cấp S, bọn chúng dường như là đã đem toàn bộ binh lực quan trọng nhất đưa tới chỗ bọn em", thời điểm Ninh Hữu nói chuyện trong giọng nói có một tia hoài nghi, "Bọn chúng là chuyên môn vì bọn em mà thiết lập bẫy rập, nhưng này hoàn toàn không phù hợp với logic chút nào. Một đội cứu viện sao có thể đáng giá cho bọn chúng tiêu phí tinh lực lớn như thế chứ?"

Thời điểm nói những lời này, Ninh Hữu đã lấy cớ quân sự cơ mật để vợ chồng Lương Mạn tránh đi, tránh khiến cho bọn họ lo lắng.

"Xác thật là như thế, các em cũng chỉ là một đội cứu viện mà thôi, lại không phải là trung tâm lãnh đạo quân đội gì cả", Thạch Hoằng Tuấn cau mày nói.

"Cho nên em hoài nghi bọn chúng có phải là nhằm về phía em mà tới hay không", Ninh Hữu chậm rãi mở miệng, "Án tập kích trước đó, Addams đế quốc hẳn là cũng nhằm vào em, tuy rằng em không biết bọn chúng đối phó với em đến tột cùng là vì muốn làm gì, nhưng là em cảm thấy, bẫy rập lần này khả năng cũng là chuyên môn thiết kế vì em."

"Nhưng là bọn chúng từ nơi nào mà biết được tin tức em sẽ đi chứ? Hơn nữa em có cơ giáp chuyên môn, bọn chúng làm sao mà phân biệt được em?", Thạch Hoằng Tuấn mặc dù cũng là rất lo lắng, nhưng vẫn có chút nghi vấn.

Ninh Hữu lắc lắc đầu, có chút mờ mịt vô thố, "Em cũng không biết......"

Thạch Hoằng Tuấn cau mày trầm tư một chút, "Mặc kệ là như thế nào, em cũng nhất định phải cẩn thận gấp bội đấy."

"Em đã biết", Ninh Hữu lộ ra một tia mỉm cười, "Cám ơn anh."

"Mà anh nè, chỗ các anh tình huống thế nào?", Ninh Hữu hỏi, "Em nghe thiếu tướng bọn họ nói, Lâm gia đã hoàn toàn phản loạn, bọn chúng khống chế quân đoàn đệ tứ trực tiếp phản chiến, quân đội Addams đế quốc cũng đã tới chỗ Tương Vương Tinh, như hổ rình mồi mà xoay chung quanh Tương Vương Tinh rồi."

"Đích xác giống như như em nói vậy", biểu tình của Thạch Hoằng Tuấn cực kỳ trầm trọng, "Hơn nữa tình huống còn không quá lạc quan. Thượng tướng Kỳ Tĩnh xa ở tinh cầu Gia Tắc Tư, hiện tại tuy rằng đã tìm được tung tích của bọn họ, hơn nữa cũng đã liên hệ được, nhưng chờ đến khi bọn họ trở về thì còn cần ít nhất bảy ngày. Mà bởi vì quân đoàn đệ tứ phản bội, nên quần tinh Bặc Mục tràn ngập nguy cơ, mà một khi trạm kiểm soát quần tinh Bặc Mục thất thủ, đế quốc liền không còn biện pháp gì để khống chế Addams đế quốc xâm lấn nữa. Cho nên hiện đế quốc đang triệu tập đại lượng quân đội đi tranh đoạt quyền khống chế của quần tinh Bặc Mục, nhưng này cũng liền làm cho binh lực ở Tương Vương Tinh không đủ."

"Ai từng nghĩ tới, Addams đế quốc thế nhưng lại thần không biết quỷ không hay vây quanh Tương Vương tinh chứ", Thạch Hoằng Tuấn cau mày, biểu tình nghiêm túc.

"Hiện tại các học sinh năm bốn và năm năm đã đi nhập ngũ rồi, lấy mục tiêu bảo vệ Tương Vương Tinh, ngày mai bọn anh sẽ chính thức tham chiến", Thạch Hoằng Tuấn nói tiếp.

"Chỉ cần lại kiên trì bảy ngày là được rồi!", Ninh Hữu nói, "Chờ Kỳ Tĩnh trở về, tình huống của chúng ta liền sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiện tại bọn em đã từ trên tinh cầu Hòa Tân xuất phát rồi, chuẩn bị chi viện cho Tương Vương Tinh, ba ngày sau hẳn là sẽ tới nơi. Anh chờ em nhé, đến lúc đó chúng ta sẽ kề vai chiến đấu cùng nhau!"

"Được!", Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, cười nói.

Ngày hôm sau, Thạch Hoằng Tuấn bọn họ đều mặc vào một bộ trang phục quân đội tác chiến, Tấn Giang và Thạch Hoằng Tuấn bị phân tới đội ngũ tiên phong, mà Lâm Ninh thì lại tiến vào đội sửa chữa cơ giáp, Ôn Oánh cùng niên cấp với mấy người Thạch Hoằng Tuấn cũng được phân tới cùng một tổ với Thạch Hoằng Tuấn, Tấn Giang.

"Đại ca cậu thật là có phúc khí đó", Tấn Giang thở dài một tiếng, có chút ai oán, "Cậu xem cậu đi, cho dù là đi chiến đấu, cũng vẫn như cũ có giai nhân bên cạnh, đâu có giống với đám nhân sĩ độc thân bọn tớ đâu chứ, vô luận ở đâu cũng đều là bóng đèn."

"Hiện tại là lúc nào rồi!", Thạch Hoằng Tuấn có chút không vui, "Hảo hảo nói chuyện đi!"

"Được rồi đại ca, tớ sai rồi!", Tấn Giang lập tức cầu xin tha thứ, cực kỳ thành khẩn xin lỗi, "Tớ không nên lấy hai người các cậu ra để nói giỡn, chẳng qua đại ca cậu cũng đừng có nghiêm túc như vậy chứ! Hiện tại tuy rằng là thời kỳ chiến tranh, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều banh cái mặt ra được, nếu như vậy, trong lòng các cậu cũng sẽ chịu không nổi mà. Ngẫu nhiên đùa một chút thôi, không ảnh hưởng toàn cục mà."

Thạch Hoằng Tuấn nào còn không biết hắn là cái tính tình gì, cau mày nhìn hắn một cái, "Tình trạng hiện tại không tốt lắm, loại vui đùa thế này vẫn là đùng có làm nữa, loại tình huống hiện tại này dù có nghe cậu nói đùa, chỉ sợ cũng không thả lỏng tâm tình được đâu."

"Vậy được rồi, tớ đã biết, cậu yên tâm đi đại ca, sau này tớ nhất định sẽ chú ý!", Tấn Giang thành khẩn nói.

Ngày đầu tiên mấy người Thạch Hoằng Tuấn nhập ngũ, chiến đấu trên Tương Vương Tinh liền khai hỏa, bọn họ thủ vệ ở phía Tây Bắc Tương Vương Tinh.

Ngày đầu tiên, Addams đế quốc cũng không có lấy ra toàn lực, ngược lại chỉ nhẹ nhàng thử một phen, quân đội hai phía chỉ qua tay đơn giản, cũng không có sử dụng vũ khí quy mô sát thương lớn gì, chiến đoàn cơ giáp cấp bậc cao cũng không xuất hiện.

Mà tại ngày hôm sau, Addams đế quốc phảng phất như đã do thám được chi tiết của bọn họ, bắt đầu tiến công mãnh liệt, Thạch Hoằng Tuấn bọn họ chống cự cực kỳ cố hết sức. Tuy rằng khi còn ở trường học bọn họ đều là người xuất sắc, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chưa từng chân chính lên chiến trường, cho nên bọn họ đối với ý nghĩa chân chính của chiến đấu cũng không hiểu biết.

Ôn Oánh cùng Thạch Hoằng Tuấn kề vai chiến đấu, ở cách anh không xa, Thạch Hoằng Tuấn sẽ chăm sóc cô, chỉ cần Ôn Oánh không chống cự được, Thạch Hoằng Tuấn liền sẽ lập tức qua đó hỗ trợ, phân tán công kích thay cô.

Ngày thứ ba, Addams đế quốc tuy rằng vẫn chưa công hãm được phòng ngự của Tương Vương Tinh, nhưng quân đội thủ vệ Tương Vương Tinh cũng đã hiển lộ ra một tia suy yếu.

Nguyên bản Addams đế quốc viễn chinh, hẳn là sẽ bất lợi đối với bọn chúng, nhưng mà Lâm gia là một đại thế gia của Triệt Na Đế Quốc lại phản loạn tới Addams đế quốc, vô luận là vật tư hay là quân bị cũng đều tiến hành bổ sung nguyên vẹn cho bọn chúng, vì thế, Addams đế quốc càng chiến càng dũng.

Đồ của đế quốc mình lại bị cung cấp cho người ngoài tới đánh mình, người trên Tương Vương Tinh đều cảm giác được dị thường châm chọc.

"Đại ca, Tiểu Hữu không phải nói hôm nay bọn họ sẽ đến sao?", Tấn Giang mồ hôi đầy đầu hỏi, có chút sốt ruột, "Bọn họ còn không tới chi viện, chỉ sợ cái mạng nhỏ của tớ liền phải gác lại nơi này mất!"

"Hẳn là sắp tới rồi, cậu lại kiên trì một chút đi", Thạch Hoằng Tuấn nói qua máy truyền tin trong cơ giáp, một bên né tránh công kích của đối phương, "Chỉ cần bọn họ chi viện vừa đến, áp lực của chúng ta lập tức sẽ thu nhỏ lại, hiện tại đúng là thời điểm mấu chốt, ngàn vạn lần không thể để người Addams đế quốc đánh tới được!"

"Tớ đã biết!", Tấn Giang vội vàng tránh đi công kích, sau đó đột nhiên bắn một phát súng ra, "Đúng rồi, đại ca cậu có thấy chị dâu đâu không? Hôm nay sao tớ vẫn chưa nhìn thấy cô ấy vậy?"

Thạch Hoằng Tuấn dừng một chút, trong giọng nói lộ ra nôn nóng rất nhỏ, "Tôi cũng không nhìn thấy cô ấy, không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì rồi."

Anh vừa mới nói xong, một cái pháo năng lượng uy lực khủng bố liền oanh về phương hướng của bọn họ. Thạch Hoằng Tuấn biến sắc, đối với máy truyền tin hô, "Chạy mau!"

Một trận bạch quang mãnh liệt làm cho bọn họ đều tạm thời mù năm giây, năm giây này vừa qua đi, quân đội Tương Vương Tinh liền phản công mãnh liệt.

Trận chiến đấu này, tiến vào gay cấn.

Ước chừng qua một giờ sau, hỏa lực dần dần yếu đi, người hai phương đều bắt đầu tu chỉnh.

Thạch Hoằng Tuấn từ trên tiền tuyến lui xuống dưới, về tới trên quân hạm, bổ sung nguồn năng lượng cần thiết cho cơ giáp. Lúc này Tấn Giang chạy tới, sắc mặt rất là khó coi, "Đại ca! Nhanh đi với tớ mau, Ôn Oánh hình như là gặp phiền toái rồi!"

Thạch Hoằng Tuấn trong lòng căng thẳng, "Cái gì?!"

Tấn Giang không nói nữa, kéo Thạch Hoằng Tuấn liền bắt đầu chạy, cuối cùng chạy tới một chỗ kiến trúc cách quân hạm không xa.

"Ôn Oánh ở nơi nào?", Thạch Hoằng Tuấn mất đi bình tĩnh ngày thường, có chút vội vàng hỏi.

"Ở đằng kia!", Tấn Giang đi phía trước chỉ chỉ, Thạch Hoằng Tuấn nhìn về phía hắn chỉ tới, chỉ nhìn thấy Ôn Oánh sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, tức khắc trong lòng quýnh lên, vội vàng chạy qua.

"Cậu thế nào rồi?!", Thạch Hoằng Tuấn nhanh chóng ôm lấy cô, lo lắng hỏi.

Khóe miệng Ôn Oánh tràn ra một tia vết máu, suy yếu nói, "Cẩn thận, cẩn thận ——"

"Cẩn thận cái gì?"

Thạch Hoằng Tuấn chỉ nhìn thấy đôi mắt Ôn Oánh đột nhiên hoảng sợ trợn to, sau đó liền đột nhiên đẩy anh ra.

Một tia súng laser xuyên thấu trái tim cô.

Máu bắn toé ra, bắn tới trên mặt anh, có chút nóng.

"Đại ca cậu thật đúng là mạng lớn đấy", Tấn Giang thưởng thức súng laser trong tay, trên mặt toàn là tươi cười cà lơ phất phơ.

*Editor: có ai không cảm thấy bất ngờ không?

ddams ��ј�-<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi