THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁP

Ninh Hữu lại cẩn thận dò hỏi một chút về cái gọi là khảo nghiệm Hắc Nhai, bao gồm báo danh ở nơi nào, có hạng mục gì cần phải chú ý, cụ ông tâm tình cực kỳ tốt đều giải đáp từng cái một. Rượu đủ cơm no, cụ ông xoa xoa cái bụng tròn trịa, thỏa mãn than thở một tiếng, đứng lên chuẩn bị rời đi, "Cậu nhóc như cháu thật ra cũng không tồi đâu, không giống đám người nào đó một chút cũng không hiểu được kính già yêu trẻ, ai. Chầu cơm này lão ăn cực kỳ vừa lòng, lão nhân này liền ở đây chúc cháu có thể sớm trở về một chút nha!"

"Ông à, cháu còn có một chút chuyện phải phiền toái ngài", Ninh Hữu nhanh nhảu nói, "Ngài có biết hai người tên Lê Hưng, Nhữ Huệ không?"

Cụ ông thần sắc ngừng lại, sau đó liền ha ha nở nụ cười, "Lão nhân này tuổi cũng lớn rồi, trí nhớ cũng không được tốt, nếu cậu nhóc cháu muốn dò hỏi tin tức về hai người kia, không bằng đi Tật Phong lâu xem thử, nơi đó tin tức có thể nói là khá đầy đủ đấy." Vừa dứt lời, cụ ông liền thảnh thảnh thơi thơi rời đi.

Ninh Hữu âm thầm nhớ kỹ tên Tật Phong lâu, chuẩn bị hai ngày này đi xem thử. Mà trước mắt việc quan trọng nhất chính là tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

"Tôi muốn bán cái này", Ninh Hữu đứng trước cửa cửa hiệu cầm đồ, đem một quả nội đan yêu thú đưa qua.

Tiểu nhị nhìn thoáng qua, thần sắc rất là khinh thường, "Một lượng bạc."

"Bang" một tiếng tiểu nhị liền đem bạc vỗ lên trên bàn, giơ tay liền muốn lấy yêu đan trong tay Ninh Hữu đi.

Ninh Hữu đầu tiên là cả kinh, không thể tưởng được tiền ở nơi này thế nhưng lại giống với quê nhà thế tục của cậu, bất quá dù vậy Ninh Hữu cũng chưa từng xuống núi du lãm lần nào, khái niệm đối với ngân lượng cũng chỉ có chút mơ hồ mà thôi, muốn nói là quen thuộc thì thật là không có.

"Chậm đã!", Một bóng người đột nhiên vọt lại đây, ngăn trở động tác của tiểu nhị. Người này dáng người đĩnh bạt, ngũ quan sâu sắc, đặc biệt là một đầu tóc vàng cực kỳ chói mắt, trưởng thành có một phen hương vị khác, rất là cảnh đẹp ý vui.

"Thằng quỷ nghèo nhà mi tới nơi này làm loạn cái gì hả?!", Tiểu nhị nổi giận đùng đùng.

Người nọ lại là tức giận bất bình, dùng làn điệu lời lẽ kỳ dị chính đáng nói, "Ôi Thượng Đế ơi, cái tên lừa đảo này! Lúc trước tôi đã từng ở chỗ này thấy qua rồi, trời mới biết cái quả cầu nhỏ xinh đẹp này ít nhất cũng giá trị năm trăm lượng, anh sao lại có thể nhìn người bạn nhỏ này mới tới liền khi dễ cậu ấy như thế được hả!"

"Nói bậy! Người tới, mau đem têm này đá ra ngoài cho tôi!"

Nghe xong, Ninh Hữu còn có chỗ nào mà không rõ nữa chứ, không chút do dự đem yêu đan trong tay thu về. Tiểu nhị nhìn thấy động tác của Ninh Hữu, hung tợn trừng mắt liếc nhìn thanh niên tóc vàng kia một cái.

Mà lúc này, hai tên đại hán cơ bắp cù kết cầm gậy gộc vọt ra, đầy mặt sát khí đưa hai người bọn họ đánh ra ngoài. thanh niên tóc vàng kia thấy thế lập tức chạy vắt giò lên cổ, Ninh Hữu thân hình nhẹ nhàng rung động, liền rời khỏi cái hiệu cầm đồ này.

Tiểu nhị kia nhìn thấy động tác mơ hồ kia của Ninh Hữu, bĩu môi, có chút không cam lòng, nhưng vẫn gọi hai đại hán kia trở về.

Thanh niên tóc vàng có chút ảo não vỗ vỗ đầu mình, ôm hai cái bình nhỏ trong tay mình không biết có nên đi vào hay không.

"Vừa rồi cám ơn anh", Ninh Hữu nói.

"Không không, đó đều là tôi nên làm mà, bọn họ thật sự là rất quá đáng", thanh niên tóc vàng vội vàng xua tay, ngược lại sắc mặt đau khổ, "Chẳng qua tôi vốn là muốn đi dùng dược tề đổi chút tiền tiêu, lần này bọn họ khẳng định là sẽ không đổi cho tôi nữa rồi."

"Trong thị trấn này không có hiệu cầm đồ khác sao?", Ninh Hữu nghi hoặc.

"Có thì có, chẳng qua cách nơi này thật sự là quá xa, nếu đi bộ thì phải mất một hai ngày mới tới được", thanh niên tóc vàng lộ vẻ khó xử, "Tôi hiện tại lại ngay cả tiền kêu xe ngựa cũng không có."

Ninh Hữu: "Anh có biết đường không?"

Thanh niên tóc vàng: "Biết thì cũng có biết đấy."

Ninh Hữu nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng, "Vậy là tốt rồi."

Đột nhiên bay lên trời thanh niên tóc vàng ngao ngao hét thảm một tiếng, thân thể cứng còng, ước chừng qua mười phút, thanh niên tóc vàng kia mới thích ứng được cảm giác giữa không trung, cực kỳ hưng phấn, "Cảm tạ thượng đế, tôi không nghĩ tới cậu thế nhưng lại là một vị ma pháp sư phong hệ đấy!"

"Thân ái tôi đoán cậu khẳng định là ma đạo sĩ thất cấp nhỉ! Chỉ có ma đạo sĩ thất cấp trở lên mới có thể mang theo người cùng bay, không thể tưởng được tôi vừa rồi thế nhưng lại giúp đỡ một ma đạo sĩ đấy, nga thượng đế, quả thực là quá tuyệt vời!"

Ninh Hữu nhíu nhíu mày, "Tôi không phải là ma pháp sư, hơn nữa, mời anh đừng xưng hô với tôi như vậy nữa."

Thanh niên tóc vàng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại được Ninh Hữu nói chính là cái xưng hô "Thân ái" này, thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó liền cam đoan sẽ không lại xưng hô với cậu như thế nữa. Dọc theo đường đi, thanh niên tóc vàng hưng phấn dị thường trò chuyện với Ninh Hữu, may mắn là Ninh Hữu đã tạo ra một cái phòng ngự tráo, nếu không dựa theo loại phương thức nói chuyện này của thanh niên tóc vàng, khẳng định đã sớm rót đầy miệng gió rồi.

Thanh niên tóc vàng một đường lải nhải, Ninh Hữu rốt cuộc cũng biết tên của hắn, Charles.

Theo như hắn nói, hắn là một luyện kim thuật sĩ cực kỳ chuyên nghiệp, chẳng qua khá là xui xẻo. Ở trong thế giới kia của hắn, luyện kim thuật sĩ là một ngành sản xuất cực kỳ đáng giá tôn kính, địa vị xã hội rất cao, so với ma pháp sư thì còn trân quý hơn nhiều. Charles vốn dĩ trôi qua mỗi ngày đều cực kỳ thích ý, chỉ cần bán ra một lọ nước dược tề thôi là đã có thể đủ trang trải nửa đời người sinh hoạt cho hắn rồi, cái thứ gọi là tiền bạc chưa bao giờ là thứ mà hắn cần bận tâm cả. Chỉ là trong lúc hắn đang nghiên cứu một thực nghiệm quan trọng thì, đã xảy ra biến cố ngoài dự kiến, một vụ nổ mạnh thật lớn trực tiếp ở trong phòng thí nghiệm của hắn xé rách ra một cái hắc động, Charles liền hôn mê ngay tại chỗ luôn. Chờ đến khi hắn tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang ở một địa phương xa lạ rồi.

So sánh với Ninh Hữu, Charles xem như là khổ bức cực kỳ, lúc Ninh Hữu rơi xuống tốt xấu gì cũng còn có anh em A Nam thu lưu cậu, Charles thì lại trực tiếp màn trời chiếu đất, nếu không phải lúc hắn tới đây còn mang theo vài thứ, chỉ sợ hắn đã phải trực tiếp bị dã thú nuốt rồi. Đây cũng không phải là xui xẻo nhất, sau khi đã trải qua một tháng hoang dã cầu sinh, Charles rốt cuộc cũng phát hiện một chỗ dân cư, kết quả là ngôn ngữ của hắn cùng dân bản xứ căn bản là không thông. Charles quần áo tả tơi thiếu chút nữa là tuyệt vọng rồi, liền khoa tay múa chân diễn tả còn đưa đồ ăn cho đối phương, đối phương mới tạm thời chịu phản ứng lại hắn. Chờ sau khi Charles cơ bản đã học nói được không sai biệt lắm, một năm cứ như vậy mà đi qua. Năm thứ hai Charles mới mông lung đoán được nơi này, mà hiện tại, Charles đã ở chỗ này gần một năm rồi.

Càng rối rắm hơn chính là, danh ngạch khảo nghiệm ở trấn Mộ Vân là một năm một lần, lúc Charles đến trong thị trấn, khảo nghiệm đã bắt đầu rồi. Chỉ cần đến sớm một ngày, Charles đã có thể đi tham gia rồi.

"Ca ngợi thượng đế, tín đồ thật sự không muốn trải qua kiếp nạn thoát thai hoán cốt đâu!", Trong giọng nói của Charles tràn đầy đau khổ, một thanh niên soái khí tuấn mỹ thoạt nhìn giống như là một cây cải thìa bị tàn phá vậy.

Ninh Hữu nhịn không được cười phun ra, lại bởi vì thật sự không lễ phép nên lại nghẹn lại, nhưng bả vai vẫn không khống chế được mà run rẩy.

"Thân ái...... Nga không, Ninh thân thiện à, muốn cười thì cứ cười đi", Charles sâu kín nói.

Charles tuy rằng nói như thế, nhưng sao Ninh Hữu có thể tiếp tục được, vừa lúc đích đến của bọn họ cũng tới rồi, cậu nhắc nhở Charles chú ý, tìm một địa phương không có ai liền rơi xuống. Chưa từng bay trên trời Charles đột nhiên rơi xuống đất có chút không thích ứng được, cứ cảm thấy chân như đang treo không, đi đường như lơ lơ lửng lửng.

Lúc này đây hai người cùng nhau đi vào hiệu cầm đồ, tiểu nhị không chút dấu vết quan sát hai người một trận, liền cho ra một cái giá cả cực kỳ công bằng, yêu đan của Ninh Hữu trực tiếp bán lấy sáu trăm hai. Hai bình dược tề của Charles tuy rằng không bán được cao giá như yêu đan của Ninh Hữu, nhưng cũng bán được với giá một trăm lượng, cũng đủ để hắn sinh hoạt trong một đoạn thời gian rất dài.

Sau khi giao dịch xong, Ninh Hữu liền muốn trực tiếp mang Charles trở về. Charles lại là vẻ mặt đau khổ vẫy vẫy tay, "Hiện tại tôi còn chưa có tỉnh lại đâu, chúng ta vẫn là nên nghỉ ngơi trước đã."

Hai người tìm một tửu lầu ngồi xuống, gọi mấy món điểm tâm, Charles đang bị đói, liền ăn ngấu nghiến.

Ninh Hữu không muốn ăn gì, bưng một ly trà lên thưởng thức, "Anh đối với Tật Phong lâu có hiểu biết không?"

"Tật Phong lâu? Tôi đã từng đi qua, nơi đó là một địa phương buôn bán tin tức, có cái gì muốn biết cũng đều có thể đến nơi đó dò hỏi được. Chẳng qua chỗ đó tin tức tuy rằng linh thông, nhưng là cũng rất đen, chỉ là một cái tin tức râu ria thôi, vậy mà bọn họ lại đòi đến một trăm lượng", Charles tưởng tượng đến một trăm lượng đã dễ dàng bị mình tiêu đi liền một trận đau lòng. "Ninh cậu muốn hỏi cái gì? Nếu tôi biết thì tôi có thể nói cho cậu mà."

"Anh có biết hai người tên Lê Hưng và Nhữ Huệ không?"

Charles áy náy lắc lắc đầu, "Hai người kia tôi cũng chưa từng nghe nói qua bao giờ, bọn họ là gì của cậu vậy?"

"Cha mẹ của bạn tôi, đã mất tích hai năm", Ninh Hữu có chút thất vọng, quyết định vẫn là đi Tật Phong lâu thôi. Sau khi ăn xong, bởi vì Tật Phong lâu cách nơi này cũng không xa, Charles liền chủ động đề nghị tới Tật Phong lâu trước. Kiến trúc của Tật Phong lâu cực kỳ khí phách, hai bên còn có hai con rắn vân thạch to bằng phần eo của người trưởng thành canh giữ, sinh động như thật, khí tức âm lãnh ập vào trước mặt, khiến người thấy mà sinh ra sợ hãi.

Người làm trong Tật Phong lâu đều là một thân quần áo ngắn màu xám, cực kỳ xốc vác.

Charles bởi vì lúc trước đã từng tới, một bên giảng giải quy củ ở nơi này cho Ninh Hữu, một bên đưa cậu tới chỗ. Sau bàn gỗ, một lão giả áo xám ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần. Hai người Ninh Hữu mới vừa đi đến gần đó, lão giả áo xám liền đột nhiên mở mắt, hai đạo sắc bén phảng phất như thực chất từ trong mắt bắn ra.

"Mua tin tức?"

Ninh Hữu gật đầu, "Tôi muốn dò hỏi một chút vị trí của hai người Lê Hưng và Nhữ Huệ."

Lão giả áo xám xem xét hồ sơ một chút, hờ hững nói, "Tin tức có, hai trăm lượng bạc."

"Lần trước tôi mua tin tức không phải chỉ một trăm lượng thôi sao, sao lần này lại gấp đôi vậy?!", Charles khiếp sợ.

Lão giả áo xám nhìn hắn một cái, "Giá cả tùy theo tin tức mà định, mua hay không mua tùy anh."

Ninh Hữu không chút do dự liền thanh toán, lão giả áo xám trực tiếp ném cho cậu một cái hồ sơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi