THIẾU NỮ 9 TUỔI

- Vậy..tại sao chúng ta lại có tranh đấu vậy?

Lạc Tịnh Hy nhìn Nan Nan rồi trầm ngâm, nàng ta có vẻ không nỡ nói ra một cách quá thẳng thừng

- Lăng Y, thực ra hoàn toàn là do người động vào ta trước. Ta nhớ khi ta vào phủ được một năm,người và Thái tử được chính Thái hậu và Thánh thượng ban hôn. Hồi người mới vào phủ, người vừa lạnh lùng, vừa trầm tính, nhưng đối xử với ta rất bình thường. Chỉ là không hiểu sao được nửa năm,người bắt đầu thay đổi cách ăn vận, ngày ngày đeo bám Thái tử,hết lần này đến lần khác dùng mọi thủ đoạn làm khó ta

Nan Nan nghe đến đấy mặt nhăn hết lên, cô tự hỏi cái quái gì vậy, chả lẽ nguyên chủ có vấn đề về thần kinh? Nhưng khi nhớ đến cách phản ứng của thân thể này với Phong Triệu Nghiêm, có khi nào đây là cách thể hiện tình yêu của nguyên chủ,nếu thật như vậy thì nó cũng quá kì quái rồi

- Lăng Y,người nhớ trước đó ta từng dựng vụ mang thai giả chứ?

- Ta..ta nhớ

- Đó là vì trước đó,người đã dùng chiêu tương tự để hãm hại ta

- Vậy- Nan Nan ngạc nhiên - Vụ ngươi xảy thai..

- Ta vốn không hề mang thai, vì để trả thù người,ta cố ý tạo dựng chuyện người làm ta xảy thai. Nhưng tiếc là không thành

Nan Nan sởn hết da gà, nói chuyện với nữ nhân này cảm giác như cái đầu bị thông ra hết rồi. Nan Nan cố gắng nhớ xem mình còn gì cần biết nữa không

- Phải rồi, còn vụ ta với Thái tử động phòng..

- Cái này ta cũng không rõ,người tự hỏi Thái tử thì hơn. Đúng rồi,chuyện về quyển sổ ghi chép sinh hoạt này mong người giữ kín,trước giờ ngoài ta,Vương ma ma, Thái tử, không ai biết về chuyện này cả

- Tại sao phải giấu vậy?

- Ta cũng không rõ nữa,đó là yêu cầu của Thái tử

Đến đây Nan Nan bắt đầu tắt nịt, suốt thời gian qua có vẻ mọi thứ trước mắt cô vẫn quá đơn giản, Phong Triệu Nghiêm mà cô biết là người lạnh lùng, khó ưa, nhưng có lẽ thế giới xung quanh hắn lại phức tạp,khó nhìn đến mức nào,Phong Triệu Nghiêm.. hắn, có lẽ còn khó đoán hơn cả Lãng Khải Dụ

- Không biết là người nghĩ thế nào- Lạc Tịnh Hy nói- Nhưng ta nghĩ huynh ấy là người yêu tự do

- Yêu tự do?

- Ta tuy quen huynh ấy rất lâu, nhưng tận đến khi gả cho huynh ấy, ta nhớ có một lần thấy huynh ấy nhìn ra khỏi bức tường cung kia,đôi mắt xa xăm vô cùng, lúc đó ta mới nhận ra huynh ấy là người chưa bao giờ thuộc về chốn thâm cung này cả. Đó là vì sao dù ta có làm gì đi nữa,huynh ấy sẽ không thể nào lưu giữ một vị trí cho ta. Nhưng..người thì khác

- Khác?- Nan Nan nổi da gà

- Bởi vì sau khi mất trí nhớ người thực sự quá khác biệt, vô lo vô nghĩ, hồn nhiên khờ khạo, miễn nhiễm với mọi thứ dơ bẩn ở nơi thâm cung,cũng có thể là do người hay ở cùng Thái tử,nhưng người là người đầu tiên ta thấy huynh ấy không chút đề phòng nào khi ở gần người

Không chút đề phòng? Nan Nan nghe câu này bỗng áy náy tột cùng

- Và..ta..ta nghĩ..có thể huynh ấy thích người

- Cái quái...- Nan Nan nảy sựng người lên- Ngươi đừng có hiểu lệch,hắn làm sao có thể thích ta được..hắn..hắn còn không có chút...

Nói đến đây Nan Nan ngượng đến nín thở, cô lại nhớ đến cảnh hôn giữa cô và hắn, lại cảm thấy gượng gạo, xấu hổ vô cùng. Nhưng rồi lại cảm thấy cũng xót xa cho nữ nhân trước mặt, Nan Nan thấy rõ được nét buồn đang không giấu được của Lạc Tịnh Hy, y xưa luôn cầu một mối tình duy nhất,duy nhất người đó,duy nhất mình, nhưng giờ,y sẽ phải mãi mãi nhìn người mình yêu có cho mình một hậu cung ba ngàn người

- Ta đã nói cho người toàn bộ những gì người cần biết thưa Thái tử phi

- À- Nan Nan nhanh chóng lấy lại sắc mặt - Nói điều kiện của ngươi đi

Lạc Tịnh Hy mặc kệ kiệu đang đi rung lắc khó đứng, quỳ gối xuống trước Nan Nan

- Thần thiếp Trắc phi Lạc thị, ỷ sủng sinh kiêu,tùy ý rời phủ không qua thị phép, nay đã tự nhận rõ tội lỗi của mình,mong Thái tử phi cho thần thiếp đóng cửa viện sám hối,không có chỉ thị,tuyệt không mở viện

Nan Nan nhìn Lạc Tịnh Hy,phải rồi, trên thế gian này ắt hẳn sẽ có vô vàn người đau khổ hơn cô, đau khổ hơn là không thể giãy giụa, không có cách nào tự thoát khỏi chiếc lồng,vậy mà trước đây cô còn định tự tử trong khi cô hoàn toàn có đủ khả năng để xây lên một tương lai khác cho mình. So với y, cô lại nhỏ bé đến vậy, nếu đây là việc duy nhất có thể làm cho y, sao Nan Nan có thể từ chối

- Được- Nan Nan nhìn Lạc Tịnh Hy rồi cười- Bổn thái tử phi phạt ngươi đóng cửa sám hối, không có lệnh của ta, không được mở cửa

Lạc Tịnh Hy ngẩng mặt nhìn Nan Nan, đôi mắt trước đây đầy suy tư, đầy ưu phiền,trầm mặc, dần dần,dần dần trở nên dịu dàng, trong sáng dần theo con ngươi đang nhìn lên, y nở một nụ cười như trút được bao gánh nặng,nụ cười nhẹ nhàng như một người con gái bình thường khác,có lẽ ngay thời khắc này, y đã chính thức rút mình khỏi nội chiến của chốn thâm cung

- Thần thiếp..tạ ơn Thái tử phi

Về đến nơi,Nan Nan không về Uyển viện mà cùng với Thời Thiên đi dạo trong hoa viên. Thời Thiên vừa muốn nói, vừa không biết nên nói gì, cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người làm Thời Thiên nhất thời hơi rối

- Ờm..Thái tử phi, người định làm gì tiếp theo?

- Haiz, ta cảm thấy trận chiến này sẽ còn dài, hiện tại nhất thời vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo muốn làm gì. Chỉ là..ta muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, tất cả những bí mật, ta muốn tìm ra hết

Nan Nan thở dài,chỉ là giờ Lạc Tịnh Hy đã xác định đóng cửa nghỉ ngơi rồi, sau này lười không thể nhờ y làm giúp sổ sách nữa. Nhắc đến đống sổ sách nội vụ kia, Nan Nan đành miễn cưỡng xử lí qua cho xong, không để vậy chất thành đống là còn phiền nữa

Qua giờ ăn trưa, Nan Nan mới được nghỉ chút

- Thái tử phi - Thời Thiên vừa dọn bàn xong- Thái tử điện hạ hình như lại về sớm đi sớm rồi

- Hắn đi đâu về đâu liên quan gì đến ta,nhắc tới hắn làm gì

- Nô tỳ nhớ là quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn nhiều rồi mà, sao giờ..

Thấy Nan Nan lườm mình, Thời Thiên liền không nói nữa

- Phải rồi, cùng ta đến chỗ tên Phong Lẫm Lẫm đi

- Người có việc ạ?

- Không hẹn tên nhóc thối đó đi chơi, làm luôn bây giờ đi khỏi mất công tối

- Nhưng mà quận vương đã về rồi ạ

- Về rồi?

Nan Nan ngạc nhiên hỏi lại lần nữa, sao lại về sớm như vậy. Tối đến Phong Triệu Nghiêm từ cung về,lý ra thì nhiệm vụ của hắn ở đó chỉ có thượng triều,bàn công vụ cũng chỉ mất có buổi sáng,phải nói hắn dành thời gian trong cung càng lúc càng nhiều. Hắn vừa thay xong đồ, thái giám đã vào tâu

- Thái tử điện hạ,Thái tử phi cầu kiến

- Nàng ta đến đây làm gì? - Phong Triệu Nghiêm có vẻ bực mình xém thì dọa tên thái giám

- Nô..nô tài..

Phong Triệu Nghiêm cố nén cảm xúc, bình tĩnh rồi lấy lại phong thái lãnh đạm lạnh lùng

- Cho nàng ta vào

Phong Triệu Nghiêm ngồi đó, hắn xoa xoa khuôn ngực, xoa cho cảm xúc bồn chồn này bớt lại. Giờ mỗi khi nhắc đến Nan Nan, thứ hiện duy nhất trong đầu hắn là cái dáng vẻ sống động đó. Phải nói tuy hắn là người thông minh,cẩn thận, tính toán, thế nhưng lại là một thẳng nam chưa trải sự đời,còn chưa kể đến hắn mới qua độ tuổi dậy thì, với bản năng của một người con trai trẻ, làm sao hắn có thể bất động trước những hành động "càn quấy" của Nan Nan lúc trước. Nan Nan đi vào, lập tức bị căng thẳng, tuy rằng vừa rồi cô đã đứng như trời chồng nửa canh giờ để giữ vững tâm lí,nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái không khí rùng mình này

- Thái..tử..vạn an- Nan Nan miễn cưỡng nói

- Có gì nói thẳng,khỏi lễ nghĩa

- Thần..thiếp là theo lẽ nghĩa,Thái tử thượng triều về,nghĩa vụ của thần thiếp là..hầu hạ Thái tử

- Vậy thì không cần,ta hỏi nàng,tại sao lại phạt Lạc thị đóng cửa viện vậy

- Thái tử có thể đích thân đi hỏi nàng ấy

Phong Triệu Nghiêm nhìn Nan Nan, Nan Nan cứng mình,hai tay nắm chặt lại

- Nếu không còn chuyện gì nữa,nàng về đi

- Thực ra là có

- Nói đi

- Tại sao Phong Lẫm Lẫm bỗng dưng liền bị đưa về vậy?

- Nàng không phải rất mong người ta về sao?

Thấy Nan Nan nhau mày nhìn mình,Phong Triệu Nghiêm thở dài nói

- Quả quận vương đó vốn muốn kéo dài thời gian ở đây,chỉ là rất khó

Nan Nan liều mình đến đây,chính là bởi vì cảm giác có gì đó sẽ không ổn với Phong Lẫm Lẫm. Khi đã nghe được câu trả lời, Nan Nan cũng không còn gì để nghi vấn nữa

- Thần thiếp cáo lui

Nan Nan không nhìn mà đi khỏi, Phong Triệu Nghiêm có vẻ cũng biết cô định làm gì,nhưng mà chính vì biết,hắn mới không có ý cản. Thời Thiên đi theo Nan Nan,Nan Nan vừa đi vừa nói

- Chuẩn bị kiệu

Kiệu của Nan Nan đến phủ của Quả thân vương, Quả thân vương - Phong Bác Đồ- Là người anh chỉ hơn Thánh thượng một tuổi, tuy trung thành,qua lại với Thánh thượng thường xuyên nhưng lại là người quá trọng sự nghiệp,ít để ý gia đình,nói đúng ra thì là kẻ mù tình cảm. Nan Nan đến nơi, ra hiệu không cho người thông báo, đến cửa của Quả thân vương phi, Nan Nan nghe lỏm được câu nói

"Tên nhóc đó đúng là nghịch tử,nghịch ngợm không chút nghe lời,nếu không phải có thân phận trưởng tử,chắc chắn sớm đã không khác gì bọn nô tài rồi"

- Thái tử phi- Thời Thiên nói- Quả quận vương từng có mẫu thân là vương phi, nhưng do gia đình bị nghi mưu phản,sau cùng xử tử chung,do cũng có công nên được giữ lại đứa con này. Vương phi bây giờ là mẫu kế, Lục thị,Quả thân vương đối xử với quận vương không quan tâm nhưng cũng không bỏ mặc,có lẽ Lục thị vẫn luôn dè chừng, làm khó đủ điều,chỉ là trước giờ Quả thân vương chưa từng để tâm tới

Nan Nan nghe xong bước vào, Lục thị thấy Nan Nan liền cau mày

- Ngươi là ai

- Ta là Thái tử phi

Quả thân vương phi nghe xong,có hơi bất ngờ

- Không biết tại sao Thái tử phi lại ghé thăm giờ này

- Ta chỉ là có hơi giận,Quả quận vương có hẹn ta tối cùng nhau ngắm sao,không hiểu sao lại đón về sớm vậy

Quả thân vương phi có hơi bối rối, đôi mắt lo sợ hiện rõ ràng

Nan Nan dùng đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm nhìn thị nữ đứng cạnh y,nói

- Dẫn ta đến chỗ của quận vương

Giọng nói dõng dạc,kèm theo giọng điệu đe dọa,cảnh cáo, thị nữ đó không dám không làm theo. Nan Nan đi theo thị nữ đó, Thời Thiên vẫn đi theo sau sát cô, càng đi,chỗ Nan Nan đặt chân đến càng không nguy nga diễm lệ như bề ngoài cổng phủ nữa. Nơi này lạnh lẽo, chỉ có duy nhất một cung nữ đang quét dọn, tiếng chổi cào vào đất lại làm cho người ta cảm thấy cô đơn, dao động đến lạ thường. Cung nữ đó nhìn Nan Nan ngạc nhiên, nhưng thấy trang phục và khí chất của cô, y liền cúi đầu hành lễ

- Kính hỏi, người là..

- Ta là Thái tử phi

Cung nữ đó nghe xong liền tái mặt, quỳ xuống

- Thái tử phi độ lượng, quận vương chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nếu có làm gì khiến Thái tử phi nổi giận, xin hãy lấy nô tỳ ra trách phạt

Nan Nan nhìn vị cung nữ rồi ngạc nhiên, rồi nhìn Thời Thiên chỉ vào mình,ý hỏi "Ta trông đáng sợ đến vậy à?"

Phong Lẫm Lẫm chạy ra ngoài, khác với vẻ sạch sẽ, nghịch ngợm đầy sinh động lúc ở chỗ cô. Y trước mặt cô không khác gì một người ở, bộ dạng lấm lem, y nhìn cô,nước mắt không kiềm được chạy đến

- Giang tỷ tỷ

Tiếng "Giang tỷ tỷ " này làm Nan Nan uất nghẹn, hai tay theo bản năng đưa ra,để đứa trẻ trước mặt thuận tiện ôm chầm lấy mình

- Giang tỷ tỷ, ta đói lắm, ta lạnh lắm

Vị cung nữ và quả thân vương phi mở to mắt ngạc nhiên vô cùng,thế nhưng lại không biết nói gì ở thế hiện tại. Nan Nan bế y lên,ôm trong lòng rồi vỗ vỗ, cô ngầm hiểu ra mọi thứ đứa trẻ này đã chịu đựng, hiểu ra tại sao Phong Lẫm Lẫm lại nghịch ngợm khó trị đến như vậy. Quay ra,bàn tay vẫn vỗ lưng Lẫm Lẫm rất dịu dàng, nhưng đôi mắt đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm

- Đứa trẻ này thông minh nhanh nhẹn, Thái tử rất thích nó,tương lại chắc chắn sẽ giúp ích cho Thái tử và đất nước này

Nan Nan không vạch trần hành động của Lục thị, cơ mà chỉ câu nói ngắn gọn này,cũng đủ để Lục thị hiểu thời thế,hiểu mình cần làm gì. Quả thân vương phi cúi đầu, nói

- Thiếp thân không dám nhận. Nếu đứa trẻ này làm Thái tử yêu thích,đúng là vinh dự của Thiếp thân và lão gia

Lục thị đi khỏi, Nan Nan thở phào vì Lục thị là người thông minh, không phải tốn nước bọt như với mẫu thân của Lạc Tịnh Hy. Thời Thiên cũng rất nhanh nhẹn,sớm cho người xuống bếp làm nhiều đồ ngon cho Lẫm Lẫm

Phong Lẫm Lẫm và cả Sơ Linh- Cung nữ hầu cận của Phong Lẫm Lẫm - ngồi vào bàn cùng ăn, y rất vui vẻ, Sơ Linh cũng vui theo

- Giang tỷ tỷ, tỷ không ăn sao

- Không ăn,sợ béo

Phong Lẫm Lẫm nghe xong cười

- Biết vậy là tốt, béo rồi đẹp quá khéo bị cướp đi mất

Nan Nan bật cười, giả giận mắng vài câu. Cứ vậy ở đó hai canh giờ rồi về, trước khi về Phong Lẫm Lẫm vẫn níu níu áo của cô

- Ước gì hằng ngày tỷ có thể đến đây,chơi cùng ta để ta quẹt mực lên thì tốt quá

- Tiếc quá- Nan Nan nhéo nhéo mặt y- Thân phận của ta không cho phép

- Giang tỷ tỷ, ngoài Sơ tỷ tỷ, người và Thái tử là người đối tốt nhất với ta cho đến nay. Ta nhất định sẽ làm đúng lời tỷ nói, lớn lên sẽ phò trợ cho Thái tử, cho đất nước này thật tốt

Nan Nan đôi mắt đầy dịu dàng cười chào tạm biệt y, trên đường về, Thời Thiên lại thấy Nan Nan có chút trầm tư

- Thái tử phi, người có gì sao?

- Ta trước đây nghĩ Phong Triệu Nghiêm cho Phong Lẫm Lẫm đến đây là làm khó ta, nhưng hóa ra là không phải

- Nô tỳ cũng nghĩ vậy

Nan Nan nhìn Thời Thiên, cô hỏi

- Nói ra suy nghĩ của cô đi

- Thái tử điện hạ ắt hẳn bắt gặp Quả quận vương khi quận vương đi học với các thân quyến, thấu được hoàn cảnh liền đồng cảm, muốn giúp y. Chỉ là thân phận bất tiện,liền mượn tay Thái tử phi, giúp Quả quận vương thoát khỏi ải khổ

- Tại sao lại chọn ta?

Thời Thiên nghĩ nghĩ rồi cười nhẹ

- Vì gia thế của người có tầm ảnh hưởng, vì thân phận của người có thể sánh ngang với Thái tử, và đặc biệt, nô tỳ tin Thái tử biết chắc chắn người sẽ không có bất kì toan tính gì với quận vương, vô tư vô mưu mà đối xử chân thành với quận vương

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi