THIẾU NỮ VÀ CHÀNG TRÚC MÃ MỘNG MƠ

“Thời thanh xuân chua chua ngọt ngọt, chua là tớ, ngọt là người khác.”

Trúc mã của cô gần đây rất kỳ lạ

Chúc Tâm Khê vô thức quay bút trong tay, nhớ lại những điểm kỳ lạ gần đây của Dư Dữ.

Ví dụ…

Ánh mắt không dám nhìn thẳng cô, hình như đang trốn tránh cô.

Ví dụ…

Thường hay nhìn theo cô thở dài, đợi cô nhìn qua, lại xuất hiện một cảnh tượng, quay đầu trốn tránh ánh mắt dò hỏi của cô.

Lại ví dụ…

Cuối tuần thế mà ru rú ở nhà không đi chơi, rõ ràng ngày trước thích nhất là lôi cô từ trong nhà ra ngoài dắt chó đi bộ!

Tóm lại, Chúc Tâm Khê dựa vào những dấu vết để lại này đưa ra kết luận: Hoặc là cô vô ý chọc giận con cá nhỏ nhen này, hoặc là con cá này sau lưng cô đã gây ra chuyện động trời gì đó rồi.

“Lạch cạch.”

Cây bút xoay xoay trên đầu ngón tay không cẩn thận rơi xuống bàn, thu hút sự chú ý của bạn cùng bàn Giản Sở Duyệt.

Thấy dáng vẻ đăm chiêu của cô, mở miệng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Chúc Tâm Khê: “Tớ cảm thấy Dư Dữ gần đây không bình thường.”

Giản Sở Duyệt nghiêng mặt dựa vào bàn: “Đâu có, không phải vẫn luôn thế à.”

Là người nổi tiếng trong trường, zai đẹp khoa vận động, hơn nữa tính cách còn ấm áp không chút làm giá.

“Hay tớ chọc giận cậu ta rồi?” Chúc Tâm Khê tự vấn bản thân.

“Cậu trực tiếp đi hỏi cậu ta là được mà.” Giản Sở Duyệt nhìn đồng hồ điện tử trên tường, nói: “Đi nhà thể chất đi, sắp vào học rồi.”

“Ừ.”

Bên ngoài mưa bay, tiết thể dục đổi thành trong nhà, hai người lấy vợt cầu lông đặt trong hộc bàn ra, đi tới nhà thể chất.

***

“Chị Khê ơi –– ––”

Trong nhóm học sinh nam đang tụ lại của lớp 5 có người phát hiện ra cô, rướn cổ lên gọi.

Chúc Tâm Khê nương theo âm thanh nhìn qua, không đeo kính, loạn thị hơn hai độ tự mang đến hiệu ứng cà mặt, người cách hơn trăm mắt bị cà thành vài hình người quen thuộc, Dư Dữ đang đứng giữa bọn họ, cao hơn nửa cái đầu, không quay đầu, giống như không chú ý đến bên này.

Một người nửa mù, một người giả điếc.

??

Chúc Tâm Khê đầu đầy hỏi chấm.

Không hiểu nổi Dư Dữ đang nghĩ cái gì, Chúc Tâm Khê chỉ đành vẫy vẫy tay với nhóm người bên kia, biểu thị mình đã nghe thấy

“Tập hợp!”

Thầy dạy thể dục thổi còi, học sinh hai lớp tự động đứng mỗi lớp một bên thành hàng ngay ngắn.

Vóc người Chúc Tâm Khê không thấp, vẫn luôn bị sắp xếp đứng cuối cùng.

Hai lớp tập chung bài khởi động làm nóng người, lúc ngồi xuống kéo căng chân phải, Chúc Tâm Khê tranh thủ nhìn qua lớp 5 một cái.

Trong dự liệu chạm mắt với người nào đó, sau đó dù tầm mắt của cô rất mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra rõ ràng sự hoảng loạng của đối phương, ánh mắt không biết đặt đâu của Dư Dữ, thái độ đà điểu giả vờ như không xảy ra chuyện gì, đều làm cho sự bối rối của cậu lộ trước Chúc Tâm Khê.

Rốt cuộc mắc bệnh gì?

Chúc Tâm Khê đổi chân trái theo mọi người, cẩn thận nhớ lại ký ức gần đây ở cùng Dư Dữ, Dư Dữ bắt đầu mắc bệnh từ hai ngày trước, vào một ngày thứ bảy không có gì đặc biệt.

Sáng thứ bảy quả là một ngày thích hợp để ngủ nướng, thế mà Chúc Tâm Khê rất ít khi được hưởng thụ.

Cái đồ ma thích tự gò bó bản thân Dư Dữ ngày nào cũng kiên trì dậy lúc 5h50p, sáu rưỡi xuất hiện ở cửa nhà cô, sau đó đạp xe 5 phút đến trường, đây là lịch trình công việc hàng ngày.

Ngày nghỉ thì nới ra nửa giờ, 7h gọi cô dắt chó ra ngoài, mặt trời xuống núi còn gọi đi lần nữa, nói giúp Husky nhà cô tiêu hao năng lượng.

Dư Dữ tuần đó vẫn đến nhà gọi cô dắt chó đi dạo, mà bà mẹ thân ái của cô trong lúc vui vẻ đưa dây dắt chó cho Dư Dữ, còn đẩy luôn cô ra ngoài, nhờ Dư Dữ thuận tiện dắt theo người đi.

Con Husky ăn cây táo rào cây sung nhìn thấy Dư Dữ phụ trách dắt nó còn mừng hơn thấy Chúc Tâm Khê, vẫy vẫy cái đuôi, vui vẻ kéo người mà chạy.

Theo lý, thời tiết cuối tháng tư bất luận đối với cô, hay đối với chó mà nói đều không tính là nóng lắm, thậm chí còn hơi lạnh chút, hoàn toàn không cần lo lắng mặt đất quá nóng sẽ làm bỏng chân chó.

Chúc Tâm Khê cả đường đi hờn dỗi, phàn nàn dắt chó sớm quá, nhưng mà một người một chó đằng trước hoàn toàn giả câm giả điếc, cô chỉ đành cam chịu số phận chạy theo.

Lúc dắt đến khu gần tiểu khu, Dư Dữ đột nhiên nhìn thấy người quen, muốn đi qua chào hỏi, thế là đưa dây xích cho cô, bảo cô đi tới quán trà sữa phía trước đợt mình, tiện thể gọi cho cậu một ly đá bào matcha đậu đỏ.

Bàn giao xong những chuyện này, Dư Dữ rẽ tới rẽ lui tiến vào một con ngõ nhỏ, lúc quay về, nét mặt không bình thường lắm, hỏi thì cậu chỉ bảo có chút việc, hồn vía lên mây, ngay cả khi Chúc Tâm Khê gọi cho cậu ly matcha nóng cũng không có phát hiện.

Đúng chính là chỗ này!

Rốt cuộc là chuyện gì đã Dư Dữ trở nên không bình thường như vậy?!

Chúc Tâm Khê nghĩ đủ kiểu không ra.

Cuối cùng hai lớp tập xong bài khởi động làm nóng người, thầy thể dục tuyên bố tự do hoạt động.

Chúc Tâm Khê cầm vợt cầu lông đi lớp 5 bắt người.

Dư Dữ phát hiện nguy hiểm tới gần, Chúc Tâm Khê đi về hướng này, cậu lại vòng qua hướng khác, giống như một con cá trơn khó tóm, trốn tránh bàn tay bắt cá của Chúc Tâm Khê.

Hai người vòng vòng đuổi nhau.

“Thời thanh xuân chua chua ngọt ngọt, chua là tớ, ngọt là người khác.” Lâm Dịch yếu đuối bất lực tựa vào bờ vai của bạn học nam bên cạnh, bị người ta ghét bỏ.

Giản Sơ Duyệt cầm vợt tennis, chỉ cảm thấy hai cơn gió liên tiếp thổi qua mình, cô ngân giọng đáp, “Cho hỏi hai vị năm nay bao tuổi?”

Chúc Tâm Khê không chú ý hình tượng, kẹp cổ họng, dùng giọng trẻ con lớn tiếng đáp: “Sang năm là lên lớp lá rồi!”

Giản Sở Duyệt châm chọc: “Tuổi tâm hồn của hai người cộng lại có được 10 tuổi không?”

Dư Dữ ở phía trước lảo đảo một cái suýt ngã.

Bụp.

Chúc Tâm Khê đập một vợt lên đầu Dư Dữ, cá nhỏ sa lưới.

“Tớ đầu hàng.” Dư Dữ giơ tay nhận thua.

Chúc Tâm Khê túm chặt quần áo Dư Dữ, kéo cậu đến một lối nhỏ không người bên ngoài nhà thể chất, đẩy cậu vào tường, một tay chống vào bên đầu cậu.

“Hai ngày nay cậu giở trò gì thế?” Chúc Tâm Khê hỏi, “Sau lưng tớ làm ra chuyện gì hổ hẹn phải không?”

“Chẳng có chuyện gì cả…” Dư Dữ nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngày trước không cảm thấy khoảng cách này đối với bọn họ có vấn đề gì, bây giờ cậu chỉ thấy gần quá, gần muốn chết, ngay cả hô hấp cũng có thể bị đối phương nhận ra.

Dư Dữ muốn từ bên khác thoát khỏi gông cùm của cô, Chúc Tâm Khê dĩ nhiên nhận ra ý đồ của cậu, lập tức chống tay vào bên kia tường.

“Chẳng lẽ tớ chọc giận gì cậu rồi?”

Gần đây ánh mắt cứ không dám công khai nhìn cô, bị phát hiện là lập tức nghiêng đầu né tránh, Chúc Tâm Khê luôn cảm thấy cậu đang bơ mình.

“Đâu có.”

Con cá gian xảo từ cánh tay cô chui ra, dựa vào một bên tường, tia sáng mờ tối trên lối đi che dấu biểu cảm của Dư Dữ.

Trên đồng phục của Chúc Tâm Khê thơm mùi táo xanh chua ngọt thanh mát, quanh quẩn ở chóp mũi cậu không chịu tan.

Xả vải nhà cô là loại nào mà nồng đậm vậy?

Chúc Tâm Khê tiếp tục ép hỏi: “Vậy vì sao? Cậu biến mất một hồi lúc dắt chó là đi gặp người nào?”

Dư Dữ không ngờ lúc này trực giác của cô lại nhạy bén như thế, qua loa trả lời: “Không phải vì cái kia, là có chút chuyện tớ chưa nghĩ thông.” Cậu nương theo ánh hoàng hôn quan sát biểu cảm của Chúc Tâm Khê, đưa ra kết luận: Cô chưa phát hiện ra điều gì.

Dư Dữ nhẹ nhàng thở phào, may mắn Chúc Tâm Khê trước giờ không có quá để ý tiểu tiết, cậu mới có thể tiếp tục giả vờ, làm bạn thân của cô, làm trúc mã lớn lên cùng cô.

“Chuyện gì? Nói ra tớ giúp cậu phân tích.” Chúc Tâm Khê nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu.

Hai người cùng nhau lớn lên, không ngờ con cá này thế mà không kể cho Chúc Tâm Khê. Có điều cậu không muốn nói, Chúc Tâm Khê cũng không tiện ép hỏi, giống như việc cô thường xuyên ăn vụng sau lưng con chó nhà mình, ai lại không có bí mật.

“Được rồi.” Chúc Tâm Khê vỗ vỗ bờ vai cậu, thể hiện tạm thời buông tha.

Hai người lại đi vào nhà thể chất.

Dư Dữ vừa mới nhìn thấy chút ánh sáng, giây sau đã bị Chúc Tâm Khê bịt kín mắt.

“Đúng là thói đời suy bại! Không ai quản sao?” Chúc Tâm Khê như là bị doạ một cái, trong giọng điệu mang theo kinh hồn bạt vía.

Dư Dữ bị cô bịt mắt, không nhìn thấy gì: “Sao thế?”

“Có một nam sinh, không mặc gì cả! Đang đánh cầu lông!”

Trong ánh nhìn mơ hồ cuối cùng của Chúc Tâm Khê có một nam sinh toàn thân đều bị làm mờ đang đánh cầu lông, còn đối thủ của cậu ta và mọi người đang vây xem xung quanh, thế mà không có ai ngăn cản loại hành vi này!

Dư Dữ lập tức đẩy tay Chúc Tâm Khê ra, thuận tay bịt kín mắt cô lại.

“Ơ hay, sao cậu lại muốn nhìn?” Chúc Tâm Khê hỏi.

Dư Dữ: “Cậu nhìn thì được?”

Đấu võ mồm với cô xong, Dư Dữ bằng thị lực xuất sắc 10/10 của mình, nhìn theo hướng Chúc Tâm Khê vừa mới nhìn.

Dư Dữ: …

Kia chẳng qua là nam sinh mặc quần với áo cùng màu kaki! Còn là bạn cùng lớp Chúc Tâm Khê!

Nhất Trung không có quá nhiều hạn chế về cách ăn mặc của học sinh, chỉ cần mặc không quá mức lập di, căn bản chẳng ai để ý.

Dư Dữ nới lỏng tay đang bịt mặt Chúc Tâm Khê ra, kéo cô qua bên kia: “Tớ dẫn cậu đi nhìn cho rõ.”

“Tớ không đi! Tớ không đi! Chúng ta đi đánh cầu lông đi.” Chúc Tâm Khê ra sức giãy dụa, biểu thị bản thân không muốn đến gần xem, nhưng người cô đã bị Dư Dữ kéo đến gần đó.

Dư Dữ cưỡng chế đầu cô quay qua: “Mở to mắt nhìn cho rõ!”

“Nhất định phải nhìn sao? Này thật quá k1ch thích mà…”

Đôi mắt nhắm chặt của Chúc Tâm Khê hé ra một đường nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi