THIẾU NỮ VÀ CHÀNG TRÚC MÃ MỘNG MƠ

“ChươngChâm Nghi, cậulàchóhả!”

Bố của hai người là bạn đại học, đều là người bản địa, cho nên thỉnh thoảng cũng có liên lạc.

Duyên phận chính là diệu kỳ như vậy, lúc hai người mua nhà lần đầu tiên, lại mua đối diện nhà đối phương.

Hơn nữa còn có hai đứa nhỏ chạc tuổi, quan hệ sau này càng thân thiết hơn.

Khi lần đầu tiên Dư Dữ được dắt đến trước mặt Chúc Tâm Khê, mẹ cậu nói: “Đây, không phải con cứ đòi có em gái sao, em gái đến rồi này.”

Chúc Tâm Khê khi đó là một con thỏ vừa trắng vừa mềm, ngoan ngoãn kéo tay người lớn, nói chuyện ngọt như mía: “Chào chú, chào dì, chào anh ạ.”

Vô cùng phù hợp với hình tượng em gái trong lòng Dư Dữ.

Dư Dữ giới thiệu bản thân với cô bé, căng thẳng đến mức nói không ra tai: “Anh, anh là Cá nhỏ…”

Chúc Tâm Khê nghe thấy cái tên này, như thỏ nhìn thấy cà rốt, hai mắt vụt một cái sáng bừng lên, ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, anh nói anh tên là Cá nhỏ!”

“Em là Tiểu Khê (dòng suối), chào anh Cá nhỏ!”

Chúc Tâm Khê khi đó vẫn là một cô nhóc đang yêu miệng thở ra đường rất biết nịnh người khác, từng từ anh ơi anh ơi dỗ Dư Dữ quay vòng vòng, bao nhiêu chocolate và kẹo đều nộp hết, còn cam tâm tình nguyện bị cô lừa đi một nửa cây kem, để cô có một cái hoàn chỉnh.

Chúc Tâm Khê hồi nhỏ đã có kỹ năng lừa ăn lừa uống đạt đến mức thượng thừa, sử dụng thành thạo bề ngoài dễ thương và cái miệng ngọt khiến hàng xóm láng giềng nghe muốn nở gan nở ruột, rất được hoan nghênh.

Nhưng loại hành vi lừa ăn lừa uống này, thường sẽ bị mẫu thân đại nhân của Chúc Tâm Khê – nữ sĩ Lý Mạn ngăn cấm không thương tiếc.

Chúc Tâm Khê giống thỏ nên cũng chạy nhanh như thỏ, một tiếng ra lệnh, dẫn theo Dư Dữ và mấy đứa nhỏ bằng tuổi xung quanh leo cây leo tường, trêu chó chọc mèo, từ đầu đường chạy tới cuối hẻm, đồng thời không quên chào hỏi người lớn đi ngang qua, mấy đứa nhỏ cùng cô nghịch ngợm cũng bắt chước theo, từng đợt từng đợt tiếng gào thay nhau vang lên phía sau lưng Chúc Tâm Khê.

Trong thời thơ ấu gà bay chó sủa của Chúc Tâm Khê, Dư Dữ không phải đang nối giáo cho giặc, thì chính là đang cùng cô “trừ gian diệt ác”.

Ranh giới của hảo cảm trước giờ không có định nghĩa rõ ràng, không biết từ lúc nào không còn do người khống chế, tuỳ ý sinh trưởng.

Khi nào thì ý thức được tình cảm của bản thân đối với cô không còn là tình cảm bạn bè đơn thuần, hoặc là sự yêu thích đối với em gái nhà bên, chắc là vào lớp mười.

Năm bọn họ nhập học trùng với năm kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, lãnh đạo nhà trường từ chỗ giáo viên cung thiếu nhi biết được sự tồn tại của Chúc Tâm Khê, múa Trung Quốc cấp 10, cực kỳ vui mừng, không thể không nhét cô vào một tiết mục.

Chúc Tâm Khê nhảy lên nhảy xuống muốn làm một chuyện gì đó đặc biệt, nhưng bị lãnh đạo đè x uống, đưa ra yêu cầu: “Múa dân tộc, múa dân tộc là tốt nhất.”

Nói rất hùng hồn.

Chúc Tâm Khê đánh không lại cường thế, lôi ra bộ trang phục dân tộc Miêu để không trong nhà của mình, nở ra nụ cười giả tạo nghiệp vụ của dân múa, múa một đoạn múa người Miêu.

Những cô cậu mười năm mười sáu tuổi thật ra không biết thưởng thức loại hình nghệ thuật này lắm, chỉ nhìn thấy cái eo thon chân dài của cô gái đang trên sân khấu, trang sức trên người phát sáng lấp lánh.

Nam sinh dưới sân khấu mồm năm miệng mười thảo luận, ngoại trừ khiến Dư Dữ có cảm giác vui mừng của người cha già có “cô con gái đã lớn”, còn làm cậu trong nháy mắt ý thức được, bọn họ đều lớn rồi.

Chúc Tâm Khê lúc đó trên sân khấu một tay chống eo, một tay đặt trên má, giống như đang hát đối Sơn Ca, lại giống như đang gọi người thương, đôi mắt linh động chuyển qua chuyển lại, trong lúc vô ý đối diện với câu, sau đó đáp lại cậu một nụ cười chân tình thực ý.

Rõ ràng là là nụ cười ngầm giữa những người quen biết, lại khiến Dư Dữ trong phút chốc quên mất phải đáp lại thế nào, khái niệm trưởng thành vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu cậu, cô gái giờ đây đã trở nên duyên dáng yêu kiều.

Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, hoặc là sớm hơn, không biết từ đâu mà đến.

Hai tay Dư Dữ xếp chồng lên bụng, cực kỳ khoan thai nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Chúc Tâm Khê đứng trước cửa phòng cậu, thấy một con cá còn sống khoan thai nằm trên giường.

Cô nhẹ bước đến bên giường, Dư Dữ đang mải mê suy nghĩ đến thất thần, không hề phát hiện có người bước vào phòng.

Đến khi Chúc Tâm Khê vươn móng vuốt ra định thăm dò, ý đồ lén lút từ cuối giường kéo chăn của cậu ra.

Dư Dữ bị doạ, ngồi bật dậy: “Cậu muốn làm gì?!”

Chúc Tâm Khê đột nhiên kéo một góc chăn lên, trùm lên đầu Dư Dữ, hai tay tạo hình chữ thập, không buồn không vui: “Cá nhỏ, out.”

Dư Dữ cạn lời kéo chăn trên đầu xuống: “Mấy giờ rồi.”

Chúc Tâm Khê móc điện thoại ra giơ trước mặt cậu: “1h50.”

“!!!”

Vừa nghe thấy thời gian, Dư Dữ vội vàng rời giường, xông vào nhà vệ sinh, qua loa chỉnh trang lại “dung nhan”: “Sao báo thức của tớ lại không kêu?!”

Chúc Tâm Khê mò mẫm điện thoại của cậu nhìn nhìn: “Kêu rồi, kêu mấy lần rồi, cậu không nghe thấy.”

Báo thức sắp kêu lần nữa, Chúc Tâm Khê kéo xuống màn hình, thay cậu tắt đi.

Chúc Tâm Khê cầm điện thoại đưa cho cậu: “Năm mươi mốt rồi.”

Còn chín phút nữa là vào lớp.

Dư Dữ lau nước lạnh trên mặt rồi nhận điện thoại, báo thức quả nhiên đã kêu mấy lần, lại nhìn thời gian: Năm mươi hai rồi.

Dư Dữ ném khăn mặt, chuẩn xác treo trên giá, kéo Chúc Tâm Khê vội vã chạy ra ngoài.

Chúc Tâm Khê: “Gấp cái gì mà gấp, tớ tính rồi, đạp xe đến trường cũng chỉ mất năm phút, leo núi cố gắng chút, hai phút, còn thừa một phút ngồi nghỉ ngơi trong lớp.

Trước khi Chúc Tâm Khê bị kéo ra cửa, còn không quên chào mẹ Dư Dữ: “Dì Tống ơi, chúng con đi nha~”

Nữ sĩ Tống Tinh cười tủm tỉm nhìn bóng dáng hai đứa, đáp lại: “Này! Thằng nhóc kia, chậm chút!”

Cả đoạn đường hai người đạp xe phóng như bay, vốn dĩ đoạn đường đi mất năm phút ngắn còn hai phút, lúc này cổng trường đã không còn mấy người rồi.

Kiểm tra thẻ, cất xe xong, hai người ngẩng đầu vọng nhìn thang trời phải leo.

Nhất Trung có kiến trúc dựa núi, núi không tính là cao, nhưng bắt đầu vào trường là bậc thang vô tận, đối với những học sinh đến muộn và sát giờ mà nói, quả là một loại trừng phạt.

Lớp 12 được phân đơn độc ở sườn núi, còn lớp 10 và lớp 11 thì ở đỉnh núi.

Bậc thang hết bậc này đến bậc khác, mệt đến mức khiến người ta sinh ra tuyệt vọng.

Chúc Tâm Khê lúc mới chạy còn cảm thấy mình phóng như chim bay, mãnh thú xuất chuồng.

Cơ mà cái sườn núi này, không còn gì để nói.

Mới chạy tới trước khu đất bằng bên ngoài lớp 12, Chúc Tâm Khê đã mệt sắp không trụ nổi.

Dư Dữ cả đoạn đường kéo cô chạy, đằng trước xuất hiện một bóng dáng quen mắt.

Trương Châm Nghi lớp 11-16, tóc dài dịu dàng xoã xuống sau lưng, lúc này đang như tản bộ ở sân vắng leo từng bậc cầu thang, hoàn toàn không có cảm giác kích động vì sắp đến muộn như bọn họ, cực kỳ bình tĩnh.

Nói như nam sinh lớp 11-16 bình luận về cô nàng: Ấm áp, nhã nhặn, không vội vàng hấp tấp.

Lúc Chúc Tâm Khê vượt qua cô nàng, gào lên: “Trương Châm Nghi, còn hai phút nữa là vào lớp, cậu còn không mau chạy!”

Trương Châm Nghi vẫn rất dương dương tự đắc: “Gấp cái gì, không phải còn hai phút sao? Bình tĩnh, không muộn đâu.”

Nhà Trương Châm Nghi ở ngay bên cạnh trường, đi hai bước là đến cổng trường, cho nên gần như ngày nào cũng sát giờ mới đến, cô nàng đã nói vậy, xung quay có mấy người xác nhận, không xác nhận thì cũng đi chậm lại.

“Cá! Anh Cá, tớ sắp không xong rồi, cậu tự chạy đi.” Chúc Tâm Khê cầu xin.

Dư Dữ nhìn thoáng thời gian, 58 phút, còn đúng hai phút.

“Thôi vậy, đi cùng cậu.”

Muốn muộn thì cùng muộn.

Trương Châm Nghi chắp tay sau mông đi trước, vỗ vỗ Chúc Tâm Khê, giúp cô hô hấp: “Thế là đúng rồi.”

Ba người là bạn học cấp hai, Trương Châm Nghi và Chúc Tâm Khê hồi cấp 2 có quan hệ khá thân, cho nên giờ hai người không học cùng một lớp, nhưng cũng thường hay tám chuyện với nhau.

Những học sinh đang mệt bở hơi tai cũng đều chậm lại, nhưng Trương Châm Nghi lúc này lại lật cổ tay, nhìn nhìn đồng hồ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, co cẳng chạy: “Lúc cần chạy vẫn phải chạy!”

“Em Khê, các cậu vẫn còn non lắm! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Trương Châm Nghi đằng trước vừa chạy vừa cười khoa trương.

Mấy người bị cô nàng lừa lập tức phản ứng lại: Chuông sắp reo rồi!

Cũng điên cuồng chạy theo.

Chúc Tâm Khê vừa chạy vừa mắng: “Trương Châm Nghi, cậu là chó hả!”

Chúc Tâm Khê và Dư Dữ vộng vàng chạy, cuối cùng cũng xông vào lớp học trước khi chuông kêu 1s, mà lúc này ở lớp mười sáu tầng ba, Trương Châm Nghi tự chui đầu vào rọ, đến muộn.

Được cái cô nàng có khuôn mặt của học sinh ngoan, giáo viên cũng không làm khó gì, để cô vào lớp.

Dư Dữ bình ổn lại hơi thở, nghe giáo viên tiếng Anh đọc bài vào tai này ra tai kia, vòng qua đầu một vòng, mơ mơ hồ hồ, giống như sách trời.

Cuối cùng chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, công khai nằm úp sấp lên bàn.

Giáo viên tiếng Anh liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cái gọi là trưa không ngủ, chiều sụp đổ, mọi người cần phải nghỉ ngơi hẳn hoi nhé.”

Lâm Dịch nghe vậy định đánh thức cậu, giáo viên tiếng Anh lắc đầu với cậu ta, bày tỏ cứ kệ đi.

Tiết này không ngủ, cả buổi chiều coi như bỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Châm Nghi: Ấm áp là hình tượng của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi