THIẾU NỮ VÀ CHÀNG TRÚC MÃ MỘNG MƠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây là trao đổi, bây giờ tớ đang lấy lòng cậu.”

Phần khai mạc kết thúc trong buổi sáng, lớp nào cũng đều vắt óc nghĩ tiết mục đặc sắc, bày ra các loại bản lĩnh cao cường.

Lúc đến buổi chiều, sân vận động đã được sắp xếp ổn thoả, từng khu vực đã được lợi dụng sắp xếp linh hoạt, vài hạng mục có thể đồng thời bắt đầu.

Nhảy cao Chúc Tâm Khê đăng ký bất hạnh bị sắp xếp vào buổi chiều đầu tiên.

Trong loa phát thanh đọc tên những người tham gia cuộc thi và mã số dự thi, Chúc Tâm Khê nghe thấy tên mình, tìm đến vị trí theo như phát thanh nói nhận mã số.

Giản Sở Duyệt hôm nay không có thi đấu, về lớp học tiếp tục chiến đấu với đống đề thi.

Trương Châm Nghi rảnh rỗi theo cô, giúp Chúc Tâm Khê một tay.

Chúc Tâm Khê đưa mã số cho cô nàng, Trương Châm Nghi thay cô đính ở trước ngực.

“Lên đi, Số sáu của tớ, cậu là mạnh nhất!” Trương Châm Nghi mạnh mẽ vỗ vào bả vai Chúc Tâm Khê, cổ vũ nói.

Chúc Tâm Khê xoa xoa vai: “Sao cậu không đi nâng tạ?”

Trương Châm Nghi hất tóc dài, biểu thị: “Nhân thiết bất năng băng.” (Thiết lập của nhân vật không thể phá bỏ (bao gồm các thuộc tính cố định, ngạo kiều, dịu dàng, đáng yêu vv)

Trên người cô nàng có sự “dịu dàng nhã nhặn lịch sự” của nữ thần.

Chúc Tâm Khê tỏ vẻ: “Có mà cậu phông bạt thì có.”

“Đó là vì tớ với bọn họ không thân quen.” Trương Châm Nghi nhẹ nhàng bóp bóp má Chúc Tâm Khê: “Sờ vẫn thích như vậy.”

Chúc Tâm Khê thoát ra khỏi tay cô nàng: “Một lần sờ 5 đồng.”

“Vậy tớ làm thẻ năm luôn.”

Hai người tám nhảm một hồi, Chúc Tâm Khê bị gọi qua đi lên thi.

Trước mặt cô có năm người, vốn là rất nhanh sẽ đến lượt cô, thế nhưng năm người kia, nhảy gãy hai cái gậy, kéo dài chút thời gian.

Chúc Tâm Khê khởi động chân, thở một hơi giảm bớt căng thẳng.

Vì cô đăng ký hạng mục này, nhảy cao ở đây có không ít người vây xung quanh đến xem cô.

Cô chạy lấy đà một đoạn, dáng người nhẹ nhàng như én bay, trên không trung phía sau lưng vẽ ra một đường cong duyên dáng, giống như tiên cá nhảy xuống biển, sau đó… sau đó lăn một vòng tiếp đệm, đứng lên.

“Woww…”

Người vây xem phát ra tiếng khen ngợi.

Thật ra Chúc Tâm Khê cảm thấy bản thân nhảy cũng bình thường, hoàn toàn dựa vào cảm giác nắm chắc do nhiều năm cơ thể tập múa và chiều cao ba mẹ ban cho.

Dư Dữ cầm nước uống đến.

Cậu vặt nắp bình một chút rồi lại vặn chặt, sau đó mới đưa nước uống cho Chúc Tâm Khê.

Chúc Tâm Khê cầm nước uống, nghĩ cậu ngàn dặm xa xôi từ sân khấu qua đưa nước cho mình, ngại ngùng uống một ngụm: “…. Tớ nhảy cao.”

Thậm chí ngay cả mồ hôi cũng chưa đổ một giọt.

Dư Dữ: “Đây là trao đổi, bây giờ tớ đang lấy lòng cậu.”

Chúc Tâm Khê: “Bây giờ tớ nhổ ra trả lại cho cậu, cậu còn cần không?”

Dư Dữ: “…Không được trả hàng.”

Cậu thiếu chút bị ngắt mạch suy nghĩ: “Làm trao đổi, ở điểm cuối đoạn đường chạy 5000m đợi tớ?”

Chúc Tâm Khê nào có nghĩ đến vì một ngụm nước mà tự bán mình: “Được thôi, mang nước mang khăn lau?”

Dư Dữ nói: “Tuỳ cậu, người đến là được.”

Mục đích của bọn họ đạt thành, cổ vũ nói: “Hôm nay chắc cậu cũng xếp thứ nhất.”

Nhảy cao của đại hội thể thao toàn trường chẳng qua cũng chỉ là cuộc thi ao làng, ở trong tình huống mọi người không có kỹ năng gì, Chúc Tâm Khê cô chính là ngôi sao sáng trong cái ao làng.

Chúc Tâm Khê: “Tớ hơi bị siêu.”

Dư Dữ: “Vậy càng tốt, gió thổi cái là đưa qua luôn.”

(*) Ở đây Chúc Tâm Khê dùng từ 膨胀nghĩa đen là nở phồng lên, còn nghĩa bóng là thể hiện sự tự tin quá thái vượt qua năng lực thực tế của bản thân. Chúc Tâm Khê nói theo nghĩa bóng còn Dư Dữ đáp lại bằng nghĩa đen.



Kết quả nhảy cao có rất nhanh, Chúc Tâm Khê lại giành được quán quân.

Phần thi chạy tiếp sức vào ngày cuối cùng, cái này có nghĩa là cô có thể làm biếng cả ngày mai rồi!

***

Đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai.

Tối hôm qua quả nhiên trời mưa to, trên sân tập vẫn còn ướt.

Lúc Chúc Tâm Khê học xong lớp tự học buổi tối tìm ô, mới nhớ ra ô của cô đã cho Quý Vũ mượn, cô chỉ đành đi nhờ ô của Dư Dữ về nhà.

3000m nữ của Giản Sở Duyệt tiến hành vào buổi sáng, gần như cả lớp thực nghiệm đều đến cổ vũ cho cô nàng.

Giản Sở Duyệt không chỉ có thành tích học tập ổn định, mà bước chạy cũng rất thong thả, mặc kệ có người vượt qua cô nàng, cô vẫn duy trì tiết tấu của mình, chạy tốc độ đều đặn.

Nhạc Trác Vân khàn giọng hét: “Chị Sở number one! Niềm tự hào của 11-1! Xếp hạng không cần lo! Cậu là giỏi nhất!”

Chúc Tâm Khê cũng hét theo: “Cậu là giỏi nhất!”

Tiếng hò hét cổ vũ thay nhau vang lên, sân vận động vô cùng náo nhiệt.

Dĩ nhiên Giản Sở Duyệt nghe thấy, suýt thì bị vấp, mặt không đổi sắc tiếp tục chạy, ở vòng cuối cùng mới bắt đầu chầm chậm tăng tốc, vượt qua từng đối thủ một, bám sát vị trí số hai, giành được vị trí số ba.

“Nhanh nhanh nhanh!” Nhạc Trác Vân hò hét bạn nữa phụ trách chăm sóc Giản Sở Duyệt.

Nữ sinh vội vàng đi qua kéo Giản Sở Duyệt đang mất sức lên, Chúc Tâm Khê chạy qua giúp đỡ, mỗi người đỡ một bên trái phải, chậm chậm ra khỏi đường chạy, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nữ sinh không hề keo kiệt khen ngợi: “Chị Sở giỏi quá! Không những học giỏi, tố chất cơ thể còn mạnh nữa!”

Thực ra Giản Sở Duyệt không thân với cậu ta, bị cậu ta khen thế, cũng hơi ngại ngùng.

***

Thời tiết âm u cả buổi sáng, vốn tưởng chiều sẽ mưa, Dư Dữ bên kia có thể sẽ thi đấu trong mưa, kết quả ngoài dự đoán lại có nắng.

Chúc Tâm Khê vốn dựa theo giao hẹn với Dư Dữ, đi sân vận động vòng vòng, cùng nhóm người lớp 11-5 cổ vũ cậu.

Cô nhàm chán lấy điện thoại ra xem tin nhắn, nhận được một lời mời kết bạn.

Lời mời kết bạn có lưu lại tin nhắn là: “Có thể đến vườn hoa không? Tớ là Quý Vũ.

Chúc Tâm Khê chấp nhận lời mời kết bạn, mở khung chat, gửi một dấu chấm hỏi qua.

Chúc Tâm Khê:?

[ Đối phương đang nhập ] Xuất hiện rồi lại biến mất.

Quý Vũ do dự một hồi, nói: Có thể đến vườn hoa một chút không? Cái bên ngoài toà nhà thực nghiệm, tớ có chút việc muốn nói với cậu.

Chúc Tâm Khê: Bây giờ hả?

Quý Vũ trả lời ngay: Ừm.

Chúc Tâm Khê: Được, cậu đợi chút, tôi qua ngay.

Chúc Tâm Khê vỗ Lâm Dịch.

Lâm Dịch quay đầu hỏi: “Chị Khê, sao thế?”

“Có người tìm tớ, tớ đi chút.” Chúc Tâm Khê nói.

Cô đưa nước và khăn tay đang cầm cho Lâm Dịch: “Tớ đi chút rồi quay lại.”

Lâm Dịch nhận lấy: “Chị Khê yên tâm đi đi.”

Lại hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chúc Tâm Khê cũng không rõ, đoán: “Có thể là trả ô, trước cho cậu ta mượn.”

Lâm Dịch: “Ờ ờ.”

Tháng mười vườn hoa nở rất đẹp, bốn phía lót một tầng đá cuội, cánh hoa rơi rải rác bên dưới.

Quý Vũ mặc áo hoodie màu trắng đứng ở sau vườn hoa, nhưng trên tay cậu ta không cầm ô, hai tay đan vào nhau, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì, đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Chúc Tâm Khê đi trên con đường rải đá cuội, dưới chân lồi lõm không bằng, bước chân hơi loạn.

Chúc Tâm Khê gọi một tiếng: “Quý Vũ?”

Quý Vũ thảnh thốt ngẩng đầu, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Cậu, tớ… cậu đến rồi!”

Chúc Tâm Khê đi tới trước mặt cậu ta, không thấy cậu ta cầm ô, cô nghi ngời nhìn Quý Vũ có phải để ô bên trong túi áo hoodie, có lúc cô cũng làm vậy, nhưng nhìn không giống lắm, thế là bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Quý Vũ cào ngón tay mình, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày, thế là trước khi Chúc Tâm Khê mất hết nhẫn nại nói ra: “Tớ, tớ thích cậu!”

“Cái gì?”

Giọng của Quý Vũ nhỏ như muỗi, Chúc Tâm Khê không nghe rõ gì cả, hỏi lại một câu.

Quý Vũ ngẩng đầu nhìn cô, sau khi xác định Chúc Tâm Khê không phải đang giả vờ mà đúng là không nghe thấy, miệng mấp máy, mới nói lại lần nữa: “Tớ thích cậu…”

Tiếng của cậu ta càng nhỏ.

Lần này Chúc Tâm Khê vểnh tai nghe: “Hả?!”

Cô hơi nghi ngờ nội dung mình nghe được, mở miệng định từ chối: “Xin lỗi…”

Quý Vũ ngắt lời cô: “Từ lúc học lớp 10 tớ đã bắt đầu thích cậu rồi!”

Cậu ta nói tiếp: “Cậu còn nhớ cái vườn hoa này không? Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên chính là ở đây.”

Chúc Tâm Khê cực kỳ mở mịt, cô chẳng có chút ấn tượng nào.

“Khi đó tớ bị phân công đến đây quét lá rụng, vừa quét, vừa đọc sách…”

Cậu ta nói vậy, Chúc Tâm Khê nhớ ra rồi.

Lúc đó mọi người mới nhập học không lâu, Chúc Tâm Khê vốn cùng một nhóm đi toà nhà thực nghiệm chuyển đồ, lúc qua đường nhìn thấy một nam sinh vừa quét vừa đọc sách, còn thỉnh thoảng đọc hai câu.

Mấy nam sinh bên cạnh chế giễu: “Giả vờ nỗ lực gì chứ.”

“Tôi không tin cậu có thể đọc vào.”

“Đúng vậy, giả vờ như vậy cho ai xem?!”

Lúc đó Chúc Tâm Khê rất tức giận, một câu cũng không nhịn được, nói mấy nam sinh đang chế giễu kia một lượt.

“Liên quan gì đến các cậu? Tự thân không cố gắng thì có tư cách gì đi cười nhạo người khác?”

“Tự mình không cố gắng còn trách người khác xuất sắc quá?”

Cô quét mắt trên đất, lá rơi đầy đất: “Đến đất còn quét không sạch, còn muốn quản này quản nọ!”

“Có thể quản tốt các cậu trước không?”

“Được không?!”



Lúc đó Chúc Tâm Khê rất đanh đá, cũng không có chú ý nhân vật chính là ai.

Cô còn nhớ cái vì cái này, khi ấy mấy nam sinh kia cảm thấy rất mất mặt, lúc tối tan lớp học thêm muốn đến cho cô một bài học, Chúc Tâm Khê đương nhiên không thể tỏ ra sợ hãi, cầm ghế tựa muốn đi nghênh chiến.

Dư Dữ sao có thể để cô động tay, kéo cô lại: “Tiểu Khê, bỏ xuống, để tớ giải quyết.”

Chúc Tâm Khê tuy nghe lời bỏ ghế xuống, nhưng lén lút theo sau Dư Dữ, lúc cậu sắp bị người ta đánh lén, rút ô của mình ra, ra sức đánh vào đối phương.

“Mấy ngày trước cậu cho tớ mượn ô, trong lòng cậu chắc có tớ…” Quý Vũ vẫn đang nói.

Tai Chúc Tâm Khê bắt được từ quan trọng, hồi phục tinh thần: “Ồ đúng rồi, ô của tôi đâu?”

Chúc Tâm Khê ngại ngùng nói: “Tôi còn tưởng cậu tới trả ô tôi.”

Quý Vũ sửng sốt.

Chúc Tâm Khê thấy cậu ta như không còn gì muốn nói, lại mở miệng từ chối: “Xin lỗi, cảm ơn cậu thích tôi, nhưng chúng ta không có nói với nhau mấy câu, hai bên đều không hiểu rõ.”

Nói chung là, không thân.

Quý Vũ thầm nghĩ, tớ hiểu rõ cậu.

Chúc Tâm Khê móc điện thoại ra nhìn thời gian, 5000m nam đã bắt đầu chạy được 10 phút rồi.

“Nhớ trả ô cho tôi.” Cô quay người muốn đi, sau đó nhớ ra cái gì, dừng bước một chút: “Tôi sẽ xoá bạn cậu.”

Cô sẽ không để cho người cô không thích bất cứ hi vọng nào, tốt cho cô, cũng tốt cho người bị từ chối.

Tác giả có lời muốn nói:

Dư Dữ: Chủ yếu là tốt cho tớ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi