THIẾU PHU NHÂN ĐÃ LÀM THẾ GIỚI KINH NGẠC


Trong nháy mắt, khẩu súng trong tay Cố Dịch Ninh đã bị Lệ Phóng, trợ lý đặc biệt của Phó Hàn Niên giật lấy.

Cố Dịch Ninh nhẹ nhàng buông tay ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lệ Phóng cầm khẩu súng trên tay, cảm giác rõ ràng có gì đó không ổn.

Anh ta rất ngạc nhiên!Bọn họ vậy mà đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn!Cố Dịch Ninh bất lực nhún vai, "Chỉ là súng đồ chơi mà thôi, dùng để dọa người, xem ra là tôi thực sự đã dọa sợ các anh rồi.

"Lệ Phóng cũng đang định nói.

Phó Hàn Niên quay lại liếc mắt một cái, ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài.

Lệ Phóng nhìn thấy liền hiểu ý, anh ta không còn cách nào khác là cầm lấy khẩu súng đồ chơi, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng cùng với nhóm vệ sĩ một cách kính cẩn.

Trong văn phòng rộng lớn như vậy, chỉ còn lại Phó Hàn Niên và Cố Dịch Ninh đang bắt đầu cuộc đàm phán.


Cố Dịch Ninh lấy trong túi xách ra một lọ nước hoa và một lọ tẩy trang cùng với một gói bông tẩy trang nhỏ và đặt chúng ngay ngắn trên bàn làm việc.

Chiếc túi của cô ấy, giống như một cái gương thần kì, không ngừng lấy ra mọi thứ từ đó.

Phó Hàn Niên nhìn cô đầy ẩn ý, anh muốn xem người phụ nữ này sẽ cố thuyết phục anh bằng cách nào.

"Tập đoàn Phó thị là một tập đoàn hàng đầu thế giới, các công ty con cũng bao gồm nhiều lĩnh vực khác nhau, anh là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Phó thị, là niềm tự hào của thượng đế, thế nhưng Tập đoàn Phó thị hưng thịnh đến bây giờ chủ yếu nhờ kinh doanh nước hoa, với tư cách là tổng giám đốc của cả tập đoàn lớn, mà lại không có khứu giác.

Đối với bên ngoài mà nói, đây chính là điểm yếu lớn nhất của Phó thị.

"“Cô làm sao mà phát hiện ra?” bị người khác vạch trần khiếm khuyết về khứu giác của mình Phó Hàn Niên cau mày có chút khó chịu, sự chán ghét của anh đối với người phụ nữ này đã tăng thêm một bậc.

“Đây không phải là trọng điểm.

” Cố Dịch Ninh xua xua tay, điên cuồng thăm dò.

Ánh mắt sắc bén của Phó Hàn Niên nhìn về phía cô như một con dao sắc bén đang bóc vỏ hành tây, từng lớp từng lớp một: “Cô không sợ bây giờ tôi sẽ ném cô ra khỏi đây sao?"“Tôi sợ, nhưng Phó tổng là một người thông minh, nhất định sẽ không làm ra những chuyện lỗ m ãng và bất lịch sự như vậy đâu.

” Cố Dịch Ninh cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng sáng và đều tăm tắp.

Khi cô cười, rạng rỡ tựa như ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trái tim người khác, rực rỡ đến mức chói mắt, nhưng vết bớt trên mặt cô quá rõ ràng, điều đó làm dập tắt đi ánh hào quang vốn có trên người cô.

Phó Hàn Niên nhếch môi, "Cô cứ tiếp tục.

"Cố Dịch Ninh bình tĩnh cầm lọ nước hoa trên bàn, mở nắp, xịt một ít vào không khí và dùng tay quạt nhẹ.


Mùi thơm lập tức xộc vào mũi Phó Hàn Niên.

Hương thơm thoang thoảng của cây sơn chi phảng phất trong không khí, chiếc mũi bị tắc lâu ngày của Phó Hàn Niên dường như đột ngột được khai thông, hương nước hoa cứ như vậy mà bay tới.

Phó Hàn Niên đưa tay giật lấy nước hoa của cô, rồi xịt một ít lên cổ tay, kề sát vào chóp mũi, ngửi đến say mê.

Lúc đầu hương thơm nhẹ nhàng, sau đó mùi thơm nồng đậm dần và dư vị đọng lại là vô tận.

Anh thực sự đã ngửi thấy nó.

Trong mắt Phó Hàn Niên, cuối cùng cũng lộ ra ra một ánh nhìn khác ngoài sự lạnh lùng.

Ngạc nhiên và vui mừng.

"Thế quái nào mà cô làm ra được nó?"Tình trạng mất khứu giác của anh không phải do bẩm sinh, mà là do có chuyện đã xảy ra trước đây.

Sau nhiều năm tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng, nhưng việc chữa trị không có kết quả.

Anh đã từng nghĩ tình trạng của mình là vô phương và không có thuốc nào chữa được.


"Ông nội tôi là một nhà y học Trung Quốc, còn mẹ tôi là một người chế tác nước hoa hàng đầu, may mắn thay tôi đã học được cả hai kỹ thuật đó.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể để cho anh ngửi được mùi thơm mà tôi đã tạo ra, chứ tôi chưa thể làm cho anh hoàn toàn khôi phục lại khứu giác của mình, để có thể chữa khỏi bệnh cho anh tôi cần một chút thời gian.

Vì vậy nếu cưới tôi, anh cũng không bị thiệt thòi gì cả!"Tuy rằng Cố Dịch Ninh nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng trên khuôn mặt khiêm tốn của cô lại có một loại dũng khí và tự tin mà người thường không thể nào có được.

Nhiều năm qua, Phó Hàn Niên luôn tìm người có thể giúp cho khứu giác của anh hồi phục trở lại, nhưng hôm nay người này lại tự tìm tới cửa.

Anh muốn xem xem, rốt cuộc mục đích của cô là gì.

“Tại sao tôi phải cùng cô kết hôn?” Phó Hàn Niên đặt chai nước hoa xuống, quay lại chủ đề này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi