THIẾU PHU NHÂN ĐÃ LÀM THẾ GIỚI KINH NGẠC


Hai mươi phút sau.Phó Hàn Niên và Cố Dịch Ninh lần lượt ra khỏi Cục dân chính.Chiếc Maybach màu đen dừng ngay ở lối vào Cục dân chính, Lệ Phóng đã mở cửa xe đứng đợi sẵn ở đó.Phó Hàn Niên ngồi lên xe, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường vòng cung.Ngay khi Cố Dịch Ninh định lên xe, thì Phó Hàn Niên đã lên tiếng yêu cầu Lệ Phóng lái xe đi.Chiếc Maybach dáng thuôn phi nước đại trước mắt Cố Dịch Ninh, để lại đuôi xe kiêu ngạo, bụi bay mịt mù.Cố Dịch Ninh cầm trên tay cuốn sổ hộ khẩu, chỉ vào bóng xe ô tô đã vụt mất tăm mất tích "Hôm nay anh phớt lờ tình yêu của tôi, sớm muộn gì tôi cũng làm cho anh bẽ mặt!"...Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ trong biệt thự của Cố gia.Cố Đình Viễn cùng Trần Tuệ Lam, và hai cô con gái lớn của Cố gia, là Cố Văn San và Cố Văn Xuân, đang ngồi trước bàn ăn, vui vẻ thưởng thức bữa tối.Phòng ăn.Mọi người đều có tâm trạng vui vẻ, bọn họ không hề cảm thấy đau buồn khi thiếu đi một thành viên trong gia đình.Cô con gái thứ hai, Cố Văn Xuân, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn."Cố Dịch Ninh xấu xí không còn ở đây nữa, cảm giác ăn uống cũng ngon hơn nhiều.


Bố, mẹ, những bức ảnh đồi trụy, cảnh nó cặp kè với các đàn anh ở trường đang lan truyền với vận tốc chóng mặt trên các trang diễn đàn, cho dù nó đã bị đuổi học rồi, nhưng cũng có không ít người chỉ trỏ, bàn luận vì con là chị của nó.

con thật sự phải xui xẻo tám kiếp mới có người em gái như nó, bây giờ thì tốt rồi, nó đã hoàn toàn cút khỏi nhà họ Cố, làm cho ai trong nhà cũng được vui vẻ."Trần Huệ Lam vô thức liếc nhìn Cố Văn Xuân một cái, trong ánh mắt đều là khen ngợi dành cho cô con gái của mình.Nếu như không phải con gái ở trường học đã một tay lên kế hoạch, đoán chừng bọn họ cũng không thể khiến cho Cố Đình Viễn đuổi cái thứ nghiệp chướng này ra khỏi cửa nhanh như vậy.Cố Đình Viễn là người coi trọng sỉ diện, vụ bê bối của Cố Dịch Ninh ở trường đã đủ để làm cho Cố gia mất mặt, ông ta làm sao có thể dung nạp cái thứ như cô được.Cố Đình Viễn cúi đầu ăn với vẻ mặt đầy phức tạp.“Đừng nhắc tới cái thứ rác rưởi này nữa, thật kinh tởm.” Trần Huệ Lam sợ Cố Đình Viễn lại cảm thấy thương hại, vì dù sao đây cũng là máu mủ của ông ấy, nên lập tức chuyển đề tài.Sau khi Cố Văn Xuân hiểu ra, cô dùng đũa gắp một miếng thịt đưa vào bát của Cố Đình Viễn "Ba, Phó gia bên kia ba phải giúp con chào hỏi người ta, dù sao chị con cũng đã có bạn trai rồi, địa vị thiếu phu nhân của nhà họ Phó này nhất định phải là của con.

"Cố Văn San khẽ cắn đũa không nói gì.Cô ta cũng muốn ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Phó, nhưng bản thân của cô ta lại luôn bày ra dáng vẻ của một người chị bao dung, hiền hậu trong nhà, không dám mở miệng tranh giành vì sợ làm xấu hình tượng của chính mình.Trần Huệ Lam nhướng mày tự đắc, "Xuân Xuân, lão gia nhà họ Phó đã tiết lộ, vị hôn thê sẽ được chọn từ gia đình của chúng ta.


Vị trí thiếu phu nhân nhà họ Phó đương nhiên sẽ là của con, đến lúc thời cơ tới, thuận lợi gả vào Phó gia và sinh thêm đứa con trai nối dõi, sau khi có được quyền thừa kế của Phó thị, sau lưng lại có Phó gia làm hậu thuẫn, ở Lăng Thành còn ai dám coi thường chúng ta nữa? "Khi Trần Huệ Lam nói điều này, đuôi lông mày của Cố Văn Xuân thậm chí còn vểnh lên trời, không ngừng đắc ý.Cố Đình Viễn trong lòng vui mừng, nhưng dù sao ông cũng là chủ của một gia đình nên phải duy trì bộ dáng nghiêm túc."Ăn cơm đi, mai để mẹ dẫn đi mua thêm mấy bộ đầm dạ hội, sắp sửa phải dùng đến rồi."“Lão gia, phu nhân, có chuyện chẳng lành, cô ba về rồi.” Quản gia từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.Cố Đình Viễn nặng nề đập đũa xuống bàn, nuốt không trôi nói: "Thứ nghiệp chướng này, sao còn dám quay về?"Cố Văn San bình tĩnh đặt đũa xuống: "Quản gia, nó muốn quay về thì quay về.


Ông hoảng sợ như vậy làm gì, lẽ nào ông nhìn thấy ma sao?"“Cô San… cô ấy… cô ấy trở về mang theo bốn cái quan tài.” Quản gia do dự hồi lâu, nhưng hắn cũng trực tiếp nói."Cái gì? Nó bị thần kinh à." Cố Văn San rất tức giận, và cô ta không thể kìm được mà ném vỡ chiếc bát, bước nhanh ra ngoài cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi