THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Lưu Vân quay sang nhìn anh với cặp mắt đầy ngạc nhiên.

Duật Hành trở lại với gương mặt vui vẻ, anh nhìn Lưu Vân mỉm cười rồi nói:
"Được rồi, lúc nãy tôi có gọi điện cho anh cả bảo anh ấy đến đây đón cô, chắc cũng sắp đến rồi đấy!"
Duật Hành vừa dứt lời, thì từ xa bóng dáng của Ngụy Trạch chạy đến thật nhanh đến chỗ của Lưu Vân, anh ấy nắm lấy tau của Lưu Vân rồi hỏi:
"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Lưu Vân nhìn Ngụy Trạch cười thật tươi, cô ấy khẽ lắc đầu rồi bảo:
"Em không sao, người bị thương không phải là em mà là Nhược Hy!"
"Em không sao là tốt rồi!"

Duật Hành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh thật sự không nhìn nổi nữa nên đã lên tiếng:
"Anh cả, anh đưa Lưu tiểu thư về trước đi! Em vào trong chăm sóc cho Hy Nhi!"
Ngụy Trạch và Lưu Vân nhìn anh phì cười, anh ấy nắm tay của Lưu Vân, chào tạm biệt anh rồi đi ra ngoài.
Duật Hành đứng nhìn hai người họ ra ngoài được một lúc, anh thở dài rồi mở cửa phòng nhẹ nhàng bước vào.

Nhược Hy đang cố gắng ngồi dậy uống nước thì anh nhanh chóng chạy đến cầm lấy ly nước đưa cho cô, cô cầm lấy ly nước uống một hơi rồi ngước lên hỏi anh:
"Hành bảo bối, sao anh lại đến đây?"
Duật Hành đưa tay lên gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói của anh bắt đầu tức giận:
"Xảy ra chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho anh biết, có biết là anh lo lắng cho em lắm không?"
Thấy anh đang tức giận, Nhược Hy khẽ đặt ly nước trên bàn, cô nắm lấy tay của anh, nhẹ nhàng cúi người xuống dựa vào anh, giọng nói của cô bắt đầu hối lỗi nói với anh:
"Chẳng phải em sợ anh sẽ lo lắng sao? Thôi mà, đừng giận em nữa, em hứa sau này xảy ra chuyện gì sẽ nhanh chóng gọi cho anh ngay!"
Duật Hành bắt đầu nguôi giận, anh đưa một tay ra ôm lấy cô, tay còn lại xoa đầu của cô, anh khẽ nói vào tai cô:
"May mà em và tiểu bảo bối không sao, nếu không chắc anh sẽ không sống nổi mất!"
Nhược Hy nhẹ nhàng buông anh ra, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh mỉm cười rồi cô nói:
"Anh đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của anh!"
Duật Hành nhìn cô ôn nhu mỉm cười.


Đột nhiên, có điện thoại của Ái lão gia gọi cho anh, anh nhìn thấy gương mặt bắt đầu đen lại, nhanh chóng mở loa ngoài cho cô nghe rồi anh bắt đầu hỏi:
"Xin hỏi Ái lão gia gọi cho tôi vào giờ này có việc gì không?"
Đầu dây bên kia, giọng của Ái lão gia bắt đầu lên tiếng:
"Tại sao Cố thiếu lại rút hết các khoản đầu tư vào Ái gia? Tại sao ngài lại phong sát cả Ái gia của tôi như thế?"
Duật Hành cười nhạt, giọng nói của anh trầm ấm, lạnh lùng trả lời ông ấy:
"Ái lão gia muốn biết thì cứ việc đi hỏi Ái Tư Lộ đi, xem cô ta vừa mới làm chuyện tốt gì!"
Không để cho Ái lão gia tiếp tục nói, Duật Hành lập tức cúp máy ngay.

Nhược Hy vừa nghe cuộc điện thoại của anh và Ái lão gia xong, cô quay sang nhìn anh ngạc nhiên hỏi:
"Hành bảo bối, anh định phong sát cả Ái gia thật hả?"
Duật Hành gật đầu, anh cất điện thoại vào trong túi, đưa tay lên xoa lấy đầu cô rồi mỉm cười dịu dàng:
"Bất cứ ai động đến người phụ nữ của anh đều phải nhận kết cục như thế!"
Duật Hành đang nói thì bất ngờ thấy cô nằm thiếp đi trên tay của mình, anh mỉm cười đặt nhẹ nhàng cô xuống gối, đắp chăn lên cho cô rồi qua giường bên cạnh ngủ.

Sáng sớm, anh sợ cô thức dậy sẽ đói nên đã đi xuống hoa viên trong bệnh viện, gọi điện thoại đặt thức ăn đến cho cô.

Khi Duật Hành vừa đi, một người áo đen bước vào phòng bệnh của cô, trên tay cầm theo một con dao đi đến lại gần giường của cô.

Ngay khi người đó vừa mới vung tay, Nhược Hy đã từ phía sau lưng người đó đánh thật mạnh vào bả vai của người đó, tiện tay cô kéo luôn cả khăn che mặt thì ngạc nhiên:
"Ái Tư Lộ, hóa ra là cậu à?"
Tư Lộ bị cô đánh mạnh vào bả vai khá đau, nhưng vẫn cố gắng đứng lên mắng cô:
"Sao cậu biết tôi sẽ đến đây mà kịp thời tránh né vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi