THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Đèn cấp cứu vừa tắt, Duật Hành nhanh chóng chạy đến hỏi bác sĩ:
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
Bác sĩ nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra, tay của ông khẽ nâng gọng kính rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Cũng may là anh đưa bệnh nhân đến kịp thời, nếu không e rằng cái thai sẽ không thể giữ được! Hiện tại tình hình sức khỏe của bệnh nhân lẫn cái thai đều đang rất yếu, trong thời gian này tránh để cho cô ấy làm việc quá sức, ăn uống phải điều độ vào!"
Duật Hành khẽ thở dài, anh vui mừng cảm ơn bác sĩ:
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!"
Duật Hành nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi điện cho A Thành:
"Cậu đã bắt được Ái Tư Lộ chưa?"
Bên phía A Thành, Ngụy Niên đang lái xe đưa cậu ấy về trụ sở, phía sau xe là Tư Lộ.

Cậu ấy quay ra đằng sau rồi trả lời anh:
"Được rồi thưa sếp, em và Ngụy Niên đang đưa cô ta về trụ sở!"
Bàn tay anh bắt đầu nắm chặt lại, đôi mắt chợt lạnh lùng khẽ dặn dò A Thành:
"Đem cô ta vào phòng giam đặc biệt, sau đó đánh cô ta 50 roi cho tôi, tát vào mặt cô ta 10 cái.


Qua cuộc thi tuyển chọn của Nhược Hy, tôi sẽ tự mình đến thẩm vấn cô ta!"
A Thành tuân lệnh của anh rồi nhanh chóng cúp máy, cậu ấy cũng biết vì sao mà Duật Hành lại làm như thế với Tư Lộ, do cô ta đã động đến người quan trọng của anh.
Duật Hành đang định bước vào phòng bệnh thì Bạch Đồng gọi đến cho anh, anh hít thở một hơi thật sâu rồi nhấc máy lên:
"Bà ngoại, Nhược Hy cô ấy đã không sao rồi, chỉ là bị động thai thôi! Hung thủ bắt cóc cô ấy, cháu đã bắt lại rồi!"
Bạch Đồng đang uống trà thì lập tức bỏ nhanh tách trà xuống, cầm lấy điện thoại quát lớn:
"Cái gì? Con bé bị động thai sao? Chuyện lớn như vậy sao bây giờ cháu mới nói cho bà biết!"
Duật Hành nghe tiếng quát của Nhật Đồng khiến cho anh giật mình, anh khẽ cười gượng, gãi đầu rồi trả lời bà:
"Tại cháu lo lắng cô ấy nên quên mất là phải gọi về cho cả nhà yên tâm!"
Bạch Đồng khẽ nhìn đồng hồ thì cũng gần 1 giờ sáng rồi, bà thở dài rồi bảo anh:
"Được rồi, cháu chăm sóc tốt chi Nhược Hy đi! Sáng mai bọn ta sẽ vào bệnh viện thăm con bé!"
"Vâng!"
Duật Hành cúp máy, anh thở dài rồi mở cửa phòng bước vào.

Thấy Nhược Hy vẫn còn đang ngủ say, lại còn đang được truyền nước biển, anh đi đến nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của cô, khẽ nói nhỏ:

"Cũng tại anh, nếu anh chịu tin em thì có thể em sẽ không bị Ái Tư Lộ bắt cóc, em cũng sẽ không bị Ái Tư Lộ hại em ra nông nỗi này!"
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm nhẹ vào gương mặt của anh, Nhược Hy khẽ mỉm cười rồi nói:
"Không sao, em không trách anh! Hơn nữa, chuyện này Ái Tư Lộ chỉ muốn nhắm vào em!"
Sở dĩ Nhược Hy không nhắc đến tên của Giai Ninh là do cô vẫn còn mục đích khác.

Duật Hành đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô rồi bảo:
"Em cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cho anh lo lắng nữa nhé!"
Nhược Hy cảm thấy trong người vẫn còn rất mệt do cảm lạnh vẫn chưa khỏi, cô nghe lời anh nhanh chóng nhắm mắt rồi ngủ.

Duật Hành thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Một lúc sau, Lâm Cơ gọi điện đến cho anh, anh sợ sẽ đánh thức cô dậy nên đã âm thầm đi ra ngoài nghe điện thoại:
"Cố nhị thiếu gia, người bỏ trốn từ cửa sau của nhà kho lúc nãy là Lam nhị tiểu thư của Lam gia, tôi vừa mới tra ra được xung quanh nhà kho!"
"Cậu tiếp tục điều tra xem kẻ đứng đằng sau là ai, vì tôi nghĩ chắc chắn Lam Giai Ninh và Ái Tư Lộ không có khả năng bày ra chuyện lớn như vậy đâu!"
Lâm Cơ lập tức trả lời anh:
"Được, Cố nhị thiếu gia cứ giao cho tôi!"
Duật Hành cúp máy, cất điện thoại vào trong túi, đôi mắt anh giương lên lạnh lùng, miệng khẽ nói:
"Thiếu Đình, nếu tôi biết cậu vì chuyện để Lam Giai Ninh đoạt giải mà cho cô ta và Ái Tư Lộ liên kết với nhau để làm hại Hy Nhi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi