THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG VỢ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI

"- Vâng, tuân lệnh sếp!""

Về phía bên Thiên Ngọc, cô đưa Như Hạ vào bên trong biệt thự, chị nhìn xung quanh trong nhà toàn là đồ đắt tiền, bên trong biệt thự lại còn khá rộng, chị tiến lên phía trước nói nhỏ vào tai cô:

"- Hai ngày trước em kết hôn với Mặc thiếu, sao chị lại không biết?"

Thiên Ngọc cho gọi người làm đem nước lên cho Như Hạ, sau đó mời chị ngồi xuống ghế rồi cô mới nghiêm túc trả lời:

"- Em giấu chuyện kết hôn cũng là có lý do cả, nếu Hiểu Đình biết em kết hôn thì kế hoạch của em sẽ không hoàn thành mất! Cho nên, chuyện em kết hôn với Ngụy Châu, chị đừng nói với ai nha!"

Người làm trong nhà cùng lúc này đem ra ly nước cho Như Hạ, chị cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi gật đầu nói với cô:

"- Em yên tâm, chị sẽ giúp em giữ bí mật!"

"- Được rồi chị, kịch bản của em đâu?"

Nói chuyện với cô nãy giờ, chị cũng quên mất là mình đến đây đưa kịch bản cho cô. Như Hạ lấy trong túi xách một tập kịch bản dày, đưa nó cho cô rồi chị nói:

"- Trong phim ca nhạc này, em sẽ vào vai chính đồng thời cũng là ca sĩ hát chính! Còn vai nữ phụ sẽ do Trần Thiên Ninh đóng!"

Thiên Ngọc nhận lấy tập kịch bản, khẽ lật từng trang xem thì nhìn thấy tên đạo diễn lần này là Mặc Ngụy Niên, cô ngước lên ngạc nhiên hỏi Như Hạ:

"- Mặc Ngụy Niên là đạo diễn à? Em nhớ cậu ấy chỉ là nhà đầu tư thôi mà!"

Như Hạ mỉm cười, cầm lấy điện thoại tra cho cô xem về thông tin của Mặc Ngụy Niên rồi chị nói:

"- Tối qua cậu ấy mới sửa lại thông tin cá nhân của mình trên baidu, nói rằng nhà đầu tư với đạo diễn đều là nghề nghiệp của cậu ấy!""

Nhắc đến đây, Như Hạ mới nhớ hình như Ngụy Niên là em trai của Ngụy Châu, chị liền hỏi cô ngay:

"- Hình như Mặc Ngụy Niên là em trai ruột của Mặc thiếu thì phải?"

Thiên Ngọc cầm lấy tách trà lên uống rồi khẽ gật đầu chị:

"- Đúng, cậu ấy là em trai của Ngụy Châu! Đó là lý do lần trước quay MV cậy ấy cố tình làm khó Thiên Ninh!"

"- Ra là vậy! Vậy thì phim ca nhạc lần này, Trần Thiên Ninh lại bị làm khó rồi!"

Ngụy Châu nói chuyện điện thoại xong cũng từ hoa viên bước vào trong, nhìn thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với Như Hạ, anh cũng vui lây, Ngụy Châu tiến tới lại gần Thiên Ngọc rồi nói nhỏ:

"- Lát nữa anh còn có công việc ở trụ sở phải giải quyết, em ở nhà ngoan được không?"

Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh, khẽ nhìn sang Như Hạ rồi trả lời anh:

"- Anh yên tâm, lát nữa em và Hạ tỷ còn phải đi mua sắm!"

"- Vậy tôi nhờ Hạ tỷ chăm sóc cho vợ tôi giùm nha!"

Như Hạ gật đầu đáp lại anh. Sau đó, anh đi lên phòng thay quân phục để chuẩn bị đến trụ sở. Anh vừa lên phòng, cô đã nhanh chóng nói với Như Hạ:

"- Chị ở đây chờ em nha, em lên phòng xem Ngụy Châu có cần em giúp gì không?"

Như Hạ khẽ đặt ly nước xuống rồi bảo cô:

"- Ừ, em lên phòng đi! Chị đi dạo ở ngoài hoa viên!"

Thiên Ngọc gật đầu rồi cho người hầu đưa chị tham quan hoa viên trong biệt thự, sau đó cô đi lên phòng xem anh cần giúp gì. Vừa mới mở cửa phòng ra, một bàn tay rắn chắc vươn ra ôm lấy cô vào lòng khiến cô giật mình mà hỏi anh:

"- Anh làm gì vậy? Tự nhiên ôm em vậy!"

Ngụy Châu khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô, đôi mắt anh đượm buồn rồi nói:

"- Anh không ngờ tên Hàng Nhất đó lúc trước có ý định giết em nhưng lại không thành! Xin lỗi, là anh biết em quá muộn, nếu không em cũng sẽ không bị hân để mắt đến mà muốn làm hại em!"

Thấy vai anh đang run run tự trách mình, cô trấn an anh:

"- Không sao rồi, chẳng phải bây giờ em vẫn còn lành lặn sao?"

Ngụy Châu gật đầu, thấy cô lúc này quá đáng yêu nên anh đã không kìm lòng được, mạnh tay đóng chặt cửa lại, ép cô vào tường rồi cưỡng hôn cô, Thiên Ngọc bất ngờ bị hôn mà nhanh chóng đẩy anh ra còn quát:

"- Anh định lợi dụng cơ hội để hôn em sao? Đồ lưu manh nhà anh!"

Ngụy Châu khẽ liếm môi rồi dùng tay chạm nhẹ lên môi của anh, nở nụ cười gian manh nhìn cô:

"- Anh nói rồi anh chỉ lưu manh với em thôi!"

Thiên Ngọc xấu hổ đi đến mở cửa phòng rồi chạy thật nhanh xuống phòng khách, Ngụy Châu thấy dáng vẻ xấu hổ của cô quá đáng yêu mà khẽ cong môi lên cười một cái, anh chỉnh chu lại bộ quân phục, sau đó đi xuống lầu. Như Hạ lúc này cũng đi vào trong chuẩn bị đi mua sắm với cô, anh đi đến lại gần cô hôn nhẹ lên trán cô rồi bảo:

"- Anh đi đây, em đi mua sắm cẩn thận!"

Thiên Ngọc khẽ gật đầu rồi anh quay sang dặn Như Hạ:

"- Chị đưa vợ tôi đi chơi nhớ phải bảo đảm an toàn cho cô ấy!"

"- Tôi biết rồi! Mặc thiếu yên tâm!"

Dặn dò xong, anh cho người chuẩn bị xe rồi nhanh chóng đi đến trụ sở. Còn Thiên Ngọc sau khi chào tạm biệt Ngụy Châu xong, cô cũng đi lên phòng thay đồ. Thay đồ xong, cô cùng với Như Hạ đi ra ngoài thì đã có một chiếc xe hiệu Porsche màu vàng đậu trước cổng biệt thự, tàu xế cung kính chào cô rồi nói:

"- Chào Mặc thiếu phu nhân, Như tiểu thư! Tôi nhận lệnh của Mặc thiếu đưa hai người đến trung tâm mua sắm!"

"- Được, anh vất vả rồi!"

Thiên Ngọc khẽ gật đầu rồi mời Như Hạ vào trong xe để cả hai cùng đi đến trung tâm mua sắm đi dạo. Về phía anh, anh vừa đến trụ sở đã nhanh chóng chạy xuống phòng tra khảo đặc biệt, xuống đó nhìn thấy A Thành, Ngụy Châu đã nhanh chóng hỏi:

"- Cậu đã sắp xếp cho Hàng Nhất gặp tôi chưa, tôi muốn tra khảo hắn ngay bây giờ!"

A Thành cảm nhận được một luồng sát khí xung quanh anh nên cậu ấy đã mỉm cười, tay run run chỉ vào phòng tra khảo đặc biệt rồi nói:

"- Hắn ta đang ở bên trong, nhận lệnh của sếp rồi sao mà em không sắp xếp được chứ!"

A Thành vừa dứt lời, Ngụy Châu đã nhanh chóng tiến vào phòng tra khảo, nhìn thấy Hàng Nhất đang ngồi ung dung không biết sợ nhà giam là gì, tay của anh nắm chặt lại rồi ra sức đánh mạnh vào mặt hắn, đôi mắt giương lên lạnh lùng nói:

"- Đã bị bắt rồi mà anh vẫn còn không biết sợ à?"

Hàng Nhất bị anh đánh đến sưng cả mặt, hắn ta xoa mặt rồi nói:

"- Tôi đã bị như vậy rồi mà Mặc thiếu còn đánh tôi được à?"

Ngụy Châu cố gắng kìm nén cơn giận của mình, cầm xấp tài liệu về thông tin của Hàng Nhất rồi đặt xuống bàn, anh khẽ ngồi xuống, hai tay đan xen lại đặt trước cằm rồi bắt đầu tra khảo hắn ta:

"- Nắm đấm vừa nãy tôi thay vợ tôi đánh anh!"

Hàng Nhất khó hiểu nhìn anh rồi hỏi:

"- Vợ cậu là ai? Tôi có làm gì cô ấy đâu?"

Ngụy Châu nở một nụ cười lạnh, giọng nói của anh lạnh như băng bao trùm cả không khí trong phòng:

"- Anh biết ca sĩ Trần Thiên Ngọc đúng chứ? Theo như tôi biết, anh còn đang định giết cô ấy nữa kìa!"

Hàng Nhất vẫn chưa hiểu ra Thiên Ngọc chính là vợ của Ngụy Châu, hắn ta khẽ rung vai rồi ung dung trả lời anh:

"- Tôi làm fan của cô ta mà cô ta không biết điều, cứ cự tuyệt tôi! Vì thế, tôi mới định giết cô ấy để chiếm cô ấy làm của riêng nhưng không ngờ lại bị Như Hạ phát hiện!"

Ngụy Châu không thể kìm nén cơn giận của mình nữa, anh nói vọng ra ngoài để A Thành nghe:

"- A Thành, cậu đem vào cho tôi dây roi đi, phải là chọn loại chắc nhất!"

A Thành chấp hành lệnh của anh, nhanh chóng chạy xuống hầm nơi cất rất nhiều vũ khí quân dụng, cậu ấy chọn đúng cây roi được làm bằng da thú, dây roi này quất vào khiến cho tội phạm bị tra khảo đau đớn không ngừng mà chịu khai ra tất cả. A Thành cầm lấy dây roi đưa cho anh, sau đó anh bảo cậu ấy đi ra ngoài để anh tra khảo hắn ta.

Ngụy Châu cầm lấy dây roi, đứng lên đi đến chỗ của Hàng Nhất, dùng sức đánh mạnh vào lưng của hắn khiến hắn ta la lên:

"- Này, tôi đã khai ra tất cả rồi mà, sao Mặc thiếu lại còn đánh tôi, cậu không sợ cấp trên của cậu biết được sẽ sa thải cậu à!"

Ngụy Châu lại tiếp tục vung dây roi lên quất mạnh vào bả vai hắn khiến vai hắn bị thương khá nặng, anh nở một nụ cười lạnh rồi nhìn Hàng Nhất nói:

"- Anh không biết rồi, cấp trên giao cho tôi tùy ý xử lí anh! Sỡ dĩ tôi đánh anh là vì anh dám có ý định làm hại đến người phụ nữ của tôi!"

Hàng Nhất ngước mặt lên nhìn anh trong đau đớn, hắn ta ra sức hỏi:

"- Người phụ nữ của cậu? Không lẽ là Trần Thiên Ngọc à?"

Chát! Âm thanh của dây roi quất vào người Hàng Nhất nghe rất chói tai, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn hắn ta khiêu khích:

"- Phải đó thì sao?"

Hàng Nhất vừa nãy còn ung dung nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy rất sợ vì những hành động này của anh, hắn ta lên tiếng nói:

"- Nhưng mà chuyện đã qua lâu rồi mà, ý định giết cô ấy tôi cũng đã buông bỏ rồi!"

Ngụy Châu cầm lấy dây roi quất vào người của Hàng Nhất thêm một lần nữa, lần này anh lại tức giận hơn mà quát:

"- Anh nghĩ chuyện qua lâu thì nó sẽ qua lâu à? Đối với tôi, chuyện anh theo dõi từng cử chỉ, hành động của cô ấy hay là có ý định giết cô ấy thì như chỉ mới hôm qua mà thôi!"

Hàng Nhất ngước lên nhìn anh, hắn ta sợ hãi nói:

"- Đúng là khi trước tôi sai rồi, mong Mặc thiếu lượng sức đừng đánh tôi nữa!"

Ngụy Châu cong môi lên nhìn hắn cười khinh bỉ, tay cầm lấy dây roi quất thật mạnh vào người hắn ta khiến hắn ta ngã xuống, trên người của hắn ta đầy những vết roi, anh lạnh lùng nhìn hắn rồi nói:

"- Nãy giờ là dây roi nó quất anh mà chứ tôi chưa đánh anh!"

Thấy hắn nằm im nghe lời anh nói, Ngụy Châu quỳ xuống nói nhỏ vào tai hắn:

"- Anh giết tận hai mạng người thì cứ việc ngồi đây chờ tôi xử cho anh tội tử hình!"

Nghe đến hai từ tử hình, hắn ta ngạc nhiên cảm thấy sợ hãi. Ngụy Châu thở phào nhẹ nhõm, chỉnh đốn lại quân phục rồi đi ra ngoài đưa dây roi cho A Thành rồi dặn cậu ấy:

"- Cậu đưa hắn đi xử lí vết thương rồi giam hắn lại vào phòng giam, chưa có lệnh của tôi thì đừng tùy tiện làm gì hắn!"

"- Tuân lệnh sếp!"

A Thành để tay lên đầu, chấp hành lệnh của anh rồi tiến vào phòng tra khảo xem tình hình của Hàng Nhất như thế nào, cậu ấy ngạc nhiên khi thấy trên người hắn ta rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, A Thành chầm chậm đi đến đỡ Hàng Nhất lên ghế rồi khẽ nói:

"- Ai bảo khi trước anh dám làm vậy với chị dâu, giờ hậu quả tự chịu thôi chứ sao!"

Ngụy Châu vừa đi ra khỏi phòng tra khảo đặc biệt thì cũng nhận được điện thoại từ vệ sĩ mà anh thuê đi theo bảo vệ cô:

"- Mặc thiếu, Mặc thiếu phu nhân đang gặp chuyện, ngài đến đây đi!"

"- Được, cậu ở đó xem tình hình cho tôi, tôi sẽ đến liền!"

Về phía Thiên Ngọc, cô và Như Hạ đi mua sắm thì tình cờ chạm mặt Ái Tư Lộ - bạn cấp 3 của cô, cô ta bây giờ giàu nên vênh váo lắm, cứ liên tục làm khó cô, Thiên Ngọc chọn bộ váy nào, cô ta cũng bon chen chọn giống như cô.

"- Này, Trần Thiên Ngọc, chỉ cần cô cúi người xuống lau giày cho tôi, bộ váy tôi sẽ miễn phí cho cô!"

Như Hạ tức giận đứng chắn trước mặt cô rồi nói:

"- Ái Tư Lộ, cô đừng có mà quá đáng!"

Thiên Ngọc cười lạnh đẩy Như Hạ đứng phía sau cô, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn cô ta:

"- Cô nghĩ tôi sẽ giống như năm đó luôn bị cô chèn ép, chà đạp à?"

"- Hừ thanh cao ghê nhỉ? Mày nghĩ mày nổi tiếng rồi thì tao không dám làm gì mày à?"

Ái Tư Lộ giơ tay lên định đánh cô, cô chưa kịp bắt lại thì đã có một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô ta đến nỗi tay cô Tư Lộ trở nên đỏ ửng, đôi mắt giương lên lạnh lùng nhìn cô ta:

"- Người của tôi đến lượt cô đánh khi nào vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi