THIẾU SOÁI, PHU NHÂN TRỐN NỮA RỒI

Thấy tên quản lý đã đi xa, Mạnh Kha kéo ghế sát lại gần Âu Hân.

- Cô... tên gì?

Âu Hân mơ hồ nghe như có người bên cạnh nói chuyện với mình. Cô đem cái đầu mình ngẩng lên, đôi mắt cô mơ màng mở ra rồi nhắm lại.

- Tôi tên Mạnh Kha, cô tên gì?

Mạnh Kha ghé sát vào hỏi lại một lần nữa. Âu Hân mấp máy miệng nói đi nói lại đúng một chữ " Đồng ".

Mạnh Kha nhân lúc ghé sát tai vào nghe cô nói thì một ngón tay dính đầy bột trắng cũng đưa vào ly rượu của cô.

Mạnh Kha tươi cười hớn hở đưa ly rượu lên đưa cho Âu Hân.

- Đông tiểu thư, cô uống đi. Nếu như buồn chuyện tình cảm thì cứ uống rượu vào, uống rượu giải sầu.

Âu Hân nhếch nhẹ môi cười đưa tay lên cầm ly rượu uống hết. Mạnh Kha liên tục nhìn đồng hồ trên tay. Thấy thời gian cũng qua 3 phút, thuốc cũng sắp ngấm rồi liền đỡ Âu Hân dậy, đi về phía cửa sau.

Âu Hân bước chân loạng choạng để Mạnh Kha kéo đi. Đi được một đoạn thì cô ngồi xuống nhất quyết không chịu đứng dậy đi nữa. Trông cô lúc này giống như một đứa trẻ vì không có được thứ mình muốn mà nhõng nhẽo. Dưới tác dụng của cồn làm cho hai má cô ửng hồng thấy rõ, hai mắt cô nhắm người, môi chu lên, ngồi dưới đất ôm chặt chân Mạnh Kha.

Mạnh Kha kéo cô đứng dậy thế nào cũng không được lại thấy thuốc sắp có tác dụng rồi thì không chần chừ nữa cúi xuống bế thốc cô lên. Đôi chân cơ thể cao mét tám của anh nhanh chóng sải bước đi về cửa sau mà anh đã mở sẵn. Nhưng khi vừa bế cô lên mới kịp xoay người thì thấy một bàn tay to đặt lên vai cậu, bàn tay như dùng sức nên Mạnh Kha nhanh chóng cảm thấy đau. Mạnh Kha định quay lại xem là ai thì người kia đã nhanh chóng lên tiếng.

- Vị thiếu gia này.... phiền cậu bỏ BÀ XÃ tôi xuống được không?!

Hai từ " bà xã " được nhấn mạnh dưới thanh âm thoảng đầy mùi thuốc súng. Mạnh Kha nghe thấy cũng lộ ra vẻ mặt sửng sốt, ánh mắt cậu hạ xuống nhìn vào Âu Hân đang nhắm nghiền mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gì đó. Mạnh Kha chỉ đơn giản nghĩ rằng cô gái trẻ như này lại buồn bã uống rượu thì chắc là mới chia tay người yêu, não cậu cũng đâu có nghĩ rằng là cô đã có chồng. Nhưng mà có chồng thì làm sao? Với đôi mắt sáng chuyên đi chọn " hàng " như cậu thì nhìn qua cũng biết cô gái này là vẫn còn trong trắng. Vẻ mặt lại ngây thơ thuần khiết. Hơn nữa người hôm nay cô gái này sẽ phục vụ là ai cơ chứ, còn phải sợ sao. Bộ não Mạnh Kha nhanh chóng nghĩ tới mức thưởng mà bản thân nhận được liền vui vẻ và nhanh chóng xoay người lại.

Cho đến khi Mạnh Kha nhìn rõ diện mạo của người đằng sau rồi thì sắc mặt cậu thay đổi liên tục giống như một con tắc kè hoa. Người này mà cậu còn không biết thì cậu đi theo Tề Phi bao lâu này làm gì.

- Hân Hân!

Vẻ mặt Vương Kì Hạo lúc này chính là bình thường. Gương mặt anh không biểu lộ gì hết, tức giận không, lo lắng không, vô cùng bình tĩnh. Nhưng hiển nhiên những người bên cạnh là những người hiểu rõ nhất. Sắc thái của Vương Kì Hạo chính là.... Bình yên trước giông bão.

Âu Hân đang mơ màng thì bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhanh chóng đứng thẳng người xuống. Nhưng không phải cô sợ hãi mà có hành động như vậy, cô đơn giản chỉ muốn.... chửi.

- Đồ khốn nạn!

- .....

- Bỉ ổi!!

- ......

- Đồ xấu xa!!

Âu Hân hướng về người đàn ông cao lớn trước mặt chửi được mấy câu không có người đáp lại thì đầu óc lại càng choáng váng. Cô nghiêng người chuẩn bị làm một pha đáp đất. Mạnh Kha đứng sau cô thấy vậy định đưa tay đỡ cô nhưng tay chưa kịp đưa ra thì đã thấy người con gái phía trước được bao bọc trong vòng tay của người đàn ông cao lớn.

Vương Kì Hạo hay tay ôm chặt cô gái nhỏ đang say rượu trong lòng. Chiếc miệng nhỏ của cô ở trong lòng anh vẫn không ngừng chửi rủa.

Lý Nhạc Lăng chuyển vài bước chân tớ cạnh Trương Hạ, hai người ghé sát tai nhau thì thầm to nhỏ.

- Đồng Âu Hân là đang chửi ai vậy? Là Vương Kì Hạo hay cái tên kia?

- Lý thiếu, cậu cũng quan sát được bằng mắt mà.

Những gì họ quan sát được là một cô gái đang say rượu chỉ tay vào chồng mình chửi - ” đồ khốn nạn ".

- Thiếu soái của cậu mới hai ngày đã gây ra hậu quả gì mà để con gái nhà người ta chửi như vậy?

- ....

Với thắc mắc như này của Lý Nhạc Lăng thì Trương Hạ chỉ biết im lặng mà suy nghĩ. Đây cũng là thắc mắc chung. Trương Hạ cũng không biết được lí do vì sao.

Vương Kì Hạo ôm vợ trong lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc hồng nhạt xoã ra của cô, nhẹ giọng nói:

- Ngoan, chúng ta về nhà.

Nghe xong lời này Âu Hân như người cho uống phải thuốc kích thích liền đẩy Vương Kì Hạo ra. Mặc dù cô đúng là uống phải một loại thuốc kích thích nhưng hiển nhiên không phải loại thuốc kích thích như này.

- Về nhà? Nhà nào? Về... thảo nguyên xanh trên đầu tôi à. Thôi thôi, cái thảo nguyên xanh biếc trên đầu tôi đã nhiều sừng ở lắm rồi.

Âu Hân lại ngồi xuống đất, hai má đỏ hồng, miệng chu lên, giọng nói lèm bèm.

Câu nói của Âu Hân khiến ba con người trước mặt trấn động ra mặt. Vương Kì Hạo mặt có hơi đen lại. Trương Hạ thì mặt ngây ra. Lý Nhạc Lăng khoa trương nhất, miệng há hốc, mắt trợn to. Nói như Âu Hân thì tất nhiên là ai nghe cũng hiểu. Chính là nói Vương Kì Hạo.... Ngoại tình. Không những với một mà... rất nhiều. Đây có thể được xem là tin hot sẽ xuất hiện vào trang chính của báo không nhỉ? Lý Nhạc Lăng là người hiểu rất rõ tính cách Vương Kì Hạo, cho nên với tin tức hot như này thì nhất quyết không thể buông tha được.

Cậu nhanh chóng khoanh hai chân ngồi xuống trước mặt Âu Hân, bắt đầu tra hỏi:

- Âu Hân, tôi nghe không hiểu, cô nói rõ hơn được không.

Âu Hân ngước mặt lên, hai mắt mơ màng, cô bắt đầu nói trong cơn say rượu.

- Vương Kì Hạo có người phụ nữ bên ngoài. Anh ta lừa dối tôi.

- Cụ thể là như thế nào?

Âu Hân ra hiệu Lý Nhạc Lăng ngồi gần vào, cô đưa mắt nhìn xung quanh ra vẻ bí mật rồi nói.

- Tôi phát hiện anh ta mua hoa tặng người ta. Hôm nay còn nói dối tôi là đi làm bận việc không về ăn cơm được. Tôi biết mà, anh ta đến chỗ người phụ nữ khác ăn. Vậy mà lúc đầu cưới tôi anh ta ra vẻ yêu tôi nhiều lắm. Giả dối. Đây là biểu hiện của sự khốn nạn, bỉ ổi, không có liêm sỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi