THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

CHương 1190:

 

Ánh mắt mọi người, không tự chủ được rơi vào trên người Trần Ninh, nghĩ: Xong rồi, Đại đô đốc chủ động bắt tay bị phớt lờ, Đại đô đốc khẳng định xấu hổ, muốn thẹn quá hóa giận.

 

Ánh mát Tần Phong hiện lên một tia đắc ý, nghĩ trong lòng: Này, lão tử chính là muốn làm cho anh xấu hổ một chút, anh thích phạt lão tử như thế nào, thì phạt như thế ấy.

 

Thế nhưng, một màn khiến Tần Phong cùng tất cả mọi người không nghĩ tới đã xảy ra.

 

Trần Ninh không có xáu hổ, vươn tay cũng không thu hồi, mà trực tiếp vươn tay trái ra, mạnh mẽ nắm lấy tay Tần Phong kính lễ, đè lên tay phải hắn.

 

Mạnh mẽ bắt tay!

 

Đây cũng được?

 

Đại đô đốc này cũng quá cường thế đi!

 

Mọi người nhìn Đại đô đốc mạnh mẽ bắt tay Tần Phong, mỗi người đều sợ ngây người.

 

Chấn động nhát vẫn là Tàn Phong.

 

Lúc Trần Ninh mạnh mẽ bắt tay anh, anh âm thầm dùng sức phản kháng, nhưng điều khiến anh không dám tin chính là, anh dùng hết khí lực, tay kính lễ của anh vẫn bị Trần Ninh ấn, cuối cùng vẫn bị Trần Ninh cưỡng ép bắt tay.

 

Trong lòng anh trời sắm sét cuồn cuộn.

 

Thực lực anh đương nhiên không kém, trong đám cường giả quân Bắc Cảnh cũng đứng đầu.

 

Nhưng ở trước mặt Đại đô đốc trước mắt, lại giống như: không có lực chống cự.

 

Trời ơi, thực lực của Đại đô đốc này, có chút sâu không lường được!

 

Ánh mắt Tần Phong nhìn Trần Ninh, có chút khác biệt.

 

Sau khi Trần Ninh bắt tay Tần Phong, lại đi ngang qua trước mặt các tướng lĩnh khác, bắt tay từng tướng lĩnh quan trọng.

 

Sau đó, cùng với những người Tham Lang, đi vào tòa nhà chỉ huy của trụ sở quân đội Bắc Cảnh, đi đến đại sảnh chỉ huy.

 

Trần Ninh ngồi xuống ở vị trí chính của bàn hội nghị!

 

Tham Lang Phá Quân Thất Sát, còn có các cấp lĩnh Thất Hùng Bắc Cảnh, dựa theo thân phận của mình nhập tọa.

 

Trần Ninh bình tĩnh hỏi một chút tình huống hiện tại trong quân Bắc Cảnh, còn có động tĩnh của bên quân Tu La quốc đối diện?

 

Tham Lang đứng dậy trả lời từng cái một.

 

Cuối cùng Tham Lang nói: “Tu La quốc gần đây tăng binh, hiện tại đã tập trung lực lượng quân sự tầm 50 vạn ở biên giới chúng ta.”

 

“30 vạn tướng sĩ quân Bắc Cảnh chúng ta, một tháng trước đã hủy bỏ tất cả kỳ nghỉ, tiền vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.”

 

“Hiện tại quân Bắc Cảnh sẵn sàng chiến đấu, tùy thời tác chiến, cam kết trận đầu tiên dùng ta, dùng ta tất thắng.”

 

Trần Ninh khẽ gật đầu: “Rắt tốt!”

 

“Đám Tu La này, gần đây càng thêm càn rỡ.”

 

“Chúng ta khinh miệt kẻ thù về mặt chiến lược, nhưng chúng ta nên coi trọng kẻ thù về mặt chiến thuật.”

 

“Thời gian này phải ra sứ chặn đầu địch nhân, một lần đánh quân địch tới đau đớn, một lần đánh khiến quân địch sợ hãi.”

 

“Trận chiến này nhất định phải đánh ra hòa bình hơn mười năm, mới coi như đáng giá.”

 

Các tướng sĩ Tham Lang, nhao nhao gật đầu.

 

Nhưng, hiện trường cũng vang lên một âm thanh bát hòa: *A, Đại đô đốc nói thoải mái như thế, như vậy trận chiến này nên đánh như thế nào, mời Đại đô đốc ngài xây dựng chiến lược một chút đi, nếu không, chỉ hô khẩu hiệu ai không biết làm?”

 

Tham Lang nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây?

 

Anh theo tiếng vang nhìn tới, phát hiện nói chuyện không phải là người khác, chính là Thiếu tướng Ngụy Diên trong Thất Hùng Bắc Cảnh.

 

Tham Lang tức giận, ngoại trừ Tần Phong ra, lại là một tên khiến đau đầu.

 

Tham Lang trầm giọng quát: “Ngụy Diên, anh kêu lên cái gì, thái độ nói chuyện như vậy đối với Đại đô đốc, còn thể thống gì?”

 

Ngụy Diên cứng cổ nói: “Báo cáo tướng quân, Đại đô đốc hiện tại là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh chúng ta, trận chiên này đánh như thê nào, đương nhiên muôn Đại đô đốc định đoạt, thuộc hạ tự nhận không nói sai.”

 

“Nếu ngay cả trận chiến này đánh thế nào Đại đô đốc cũng không có kế hoạch, tôi thấy vẫn nên dứt khoát giao ra vị trí tổng chỉ huy, miễn cho họa quốc hại quân, trở thành Triệu Quát đương đại, bị hậu thế chê cười.”

 

Phá Quân nghe vậy bừng bừng giận dữ, đập vỗ bàn, trừng mắt nói: “Làm càn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi