THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 1216:

 

Trong cổ họng anh ta có tiếng lớn, khó khăn cầu xin tha thứ nói: “Tôi nói… tôi nói tất cả… cầu xin các cô tha cho tôi…”

 

Tần Tước nhìn Về phía Tống Sính Đình.

 

Tống Sính Đình khẽ gật đầu.

 

Lúc này Tần Tước mới thu hồi chân phải.

 

Diệp Văn Bưu giống như dạo một chuyến từ Quỷ Môn Quan, từng ngụm liều mạng thở dố.c, bởi vì thở hỗổn hẻn, còn lớn tiếng ho khan.

 

Đáy lòng anh ta hận chét Tống Sính Đình cùng Tần Tước, nhưng hiện tại anh ta lại dám giận không dám nói, chỉ có thể chờ quay đầu lại tìm hai người tính sổ.

 

Anh ta buộc phải xin lỗi Tống Sính Đình, cúi đầu con mắt loạn chuyển nói: “Tống tiểu thư, tôi xin lỗi cô vì lời nói và hành động vừa rồi của tôi.”

 

Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh!”

 

“Hiện tại, anh có thể nói ra rõ ràng tin tức về chồng tôi.”

 

Diệp Văn Bưu kiên trì nói: “Chồng của cô biết đắc tội Hạng lão, hơn nữa chỗ dựa vững chắc của anh ta là Tần Hằng đã mắt chức, chính anh ta cũng không còn quyền thế ngày.

 

xưa, anh ta đoán được sớm muộn gì Hạng lão cũng trả thù anh ta.”

 

“Cho nên anh ta làm lính đào ngũ ở trên chiến trường, hiện tại đã mắt tích rồi.”

 

Tống Sính Đình cùng Tần Tước nghe vậy, vẻ mặt đều không dám tin.

 

Tống Sính Đình tức giận nói: “Anh nói bậy, chồng tôi là anh hùng đương thời, vô số quân nhân đều coi chồng tôi làm tắm gương, anh ấy thân là quân nhân gương mẫu, tuyệt đối không thể làm lính đào ngũ.”

 

“Tôi cũng tin lấy tính cách của chồng tôi, tuyệt đối sẽ không làm lính đào ngũ!”

 

Tần Tước cũng đồng ý nói: “Đúng, Thiếu soái làm sao có thể làm lính đào ngũ, năm đó một mình ngài ấy giết cao thủ liên quân mười tám quốc gia máu chảy thành sông, cũng không có chạy trốn, hiện giờ làm sao có thể làm lính đào ngũ ở trên chiến trường, anh quả thực là đang nói dóc.”

 

“Anh còn dám nói bậy, vu khống danh tiếng của Thiếu soái, tôi giết anh.”

 

Diệp Văn Bưu nghe vậy cuống quít nói: “Điều tôi nói đều là thật”

 

“Chiến sự Bắc Cảnh đã kết thúc gần một tháng, đại hội khen thưởng đều đã mở ở đại sảnh Nội các Thủ đô, các tướng sĩ có công toàn bộ đều được khen thưởng, nhưng các cô nhận được tin tức liên quan đến Trần Ninh chưa?”

 

Tống Sính Đình cùng Tần Tước nhìnnhau, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

 

Diệp Văn Bưu lại nói: “Trần Ninh biến mắt trên chiến trường, trong danh sách khen thưởng tướng sĩ không có tên của anh ta, trong danh sách hy sinh cũng không có tên anh ta, anh ta không phải là lính đào ngũ thì là cái gì?”

 

Trần Ninh mắt tích trên chiến trường?

 

Tống Sính Đình và Tần Tước nhận được tin tức này, đều vừa khiếp sợ, vừa lo lắng.

 

Lòng Tống Sinh Đình nóng như lửa đốt: “Chồng tôi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, với tính cách cùng nhân phẩm của anh ấy, làm sao anh ấy có thể làm lính đào ngũ?”

 

“Nhất định là các người oán hận chồng tôi, nhân cơ hội ở’ trên chiến trường hại chồng tôi.”

 

“Nói, rốt cuộc các người làm gì chồng tôi?”

 

Lúc này Tần Tước cũng sát ý lẫm liệt nhìn Diệp Văn Bưu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên thành thật trả lời vấn đề thiêu phu nhân chúng tôi, anh dám nói dôi một câu, tôi sẽ khiến cho anh hồi hận khi đến thế giới này.”

 

Diệp Văn Bưu cảm nhận được lửa giận của Tống Sính Đình, còn có sát ý của Tần Tước.

 

Anh ta sợ tới mức vội vàng kêu lên: “Trần Ninh thật sự là biến mát khỏi chiến trường, chúng tôi thật sự không hại anh ta trên chiến trường.”

 

“Chúng tôi căn cứ vào tin tức chúng tôi nhận được, suy đoán Trần Ninh nhất định là sợ bị Hạng lão trả thù, cho nên ở trên chiến trường làm lính đào binh, dùng cách lặng lẽ chuồn mát, tránh Hạng lão trả thù.”

 

Tần Tước gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt Diệp Văn Bưu.

 

Cô đi theo bên cạnh Trần Ninh nhiều năm, chẳng những thân thủ giỏi, hơn nữa đối với thủ đoạn thẩm vắn, cũng có chút tinh thông.

 

Cô nhìn chằm chằm Diệp Văn Bưu thật lâu, quay đầu nhỏ giọng nói với Tống Sính Đình: “Thiếu phu nhân, từ ánh mắt của tên này mà đoán, hẳn là anh ta không nói dối.”

 

“Đoán chừng Thiếu soái thật sự gặp phải vấn đề gì, tên này chắc là biết được Thiếu soái mất tích, tính chạy tới gây khó dễ cô.”

 

Tâm tư Tống Sính Đình rồi loạn như trời tối.

 

Cô cắn môi: “Chúng ta đi, cho dù dùng hết tất cả cách cùng đường giây, cũng phải điều tra rõ ràng bây giờ chồng tôi như thế nào.”

 

Tần Tước nói: “Vâng!”

 

Rất nhanh, Tống Sính Đình cùng Tần Tước vội vàng rời đi, nhanh chóng đi tìm tung tích của Trần Ninh.

 

Những thủ hạ bị thương của Diệp Văn Bưu đều nhao nhao giãy dụa, bọn họ muốn đỡ Diệp Văn Bưu bị thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi