THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 266: Đảm Bảo Của Trần Ninh.

Hóa ra, cái gọi là lê lớn, chính là cô quan tài tám người khiêng.

Mọi người hướng về phía trong sân, cỗ quan tài kia rõ ràng rất đặc biệt, màu sắc các mặt khác nhau.

Con ngươi của Đặng Anh Kiệt mở to, sắc mặt không dám tin.

Tống Phi Phi trong lòng ĐặngAn Kiệt dùng tay bịt miệng, nhưng lại không giấu được màu sắc kinh ngạc trong con mắt. Đông Hải song sát, thần sắc lạnh như băng lại biến thành càng lạnh.

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều giương mắt đò đẫn, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.

Tống Sình Đình cũng kinh hãi muốn chết, vừa sợ vừa lo. Vốn dĩ đã nói sẽ tặng cho nhà họ Đặng một phần quà lớn, để bồi thường xin lỗi, cầu mong nhà họ Đặng mở cho một lối thoát, ai ngờ Trần Ninh lại tặng một cỗ quan tài. Xong rồi xong rồi, thật sự xong rồi. tâm trạng của cô nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng.

Trần Ninh lại là một phong thái ung dung, nhìn về phía Đặng Anh Kiệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế kia, điềm thản nói: “Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba các người đến Trung Hải làm loạn, tôi đã cho các người hai cơ hội, nhưng các người lại ngày càng tệ hơn. Vì vậy, cỗ quan tài này, chính là món quà tốt nhất cho các người.”

Đặng Anh Kiệt một phát đẩy Tống Phi Phi từ trong lòng ra, sắc mặt càng trở nên hung ác nhan hiểm, hắn ta cười gằn nhìn Trần Ninh: “Bổn công tử mạng rất lớn, Diêm Vương cũng không dám nhận ta, cỗ quan tài này vẫn nên giữ lại cho bản thân anh dùng đi!”

“Đông Hải song sát, giết tên đó cho tôi.” Hai lão già song sát Đông Hải, ánh mắt lạnh như băng, dừng lại trên thân hình của Trần Ninh.

Trần Ninh khoanh tay mà đứng, mắt như những ngôi sao. Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ hung hãn bướng bỉnh, cung kính đứng sau Trần Đình.

Đông Hải song sát nhìn Trần Đình, gặp được ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt sâu mà bình tĩnh kia, giống như độ sâu ba nghìn mét của đáy biển, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào bị dao động. Ngày thường, một câu không hợp, liền vung tay giết người của Đông Hải song sát. Cũng không hiểu vì sao, bỗng nhiên trở nên chần chừ do dự. Thậm chí, khi hai người bọn họ đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Trần Ninh, trong đáy lòng chạy toán loạn một phần rùng mình, mồ hôi lạnh trên trán bỗng nhiên cuồn cuộn chảy xuống. Hai người họ, giống như linh cầu độc ác xảo quyệt ở sa mạc, từ trên thân thể của Trần Ninh ngửi được hơi thở nguy hiểm trí mạng.

Đặng Anh Kiệt thấy thường ngày mọi việc đều thuận lợi, nhìn một mắt liền giết người của Đông Hải song sát, thế mà lại sợ bóng sợ gió như vậy. Hắn không vui vẻ mà thúc giục: “Hai lão Đông Hải.”

Đông Hải song sát ở trên thân thể Trần Ninh, theo bản năng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Có điều Đặng Anh Kiệt cứ thúc giục, hai người không còn cách nào, chỉ đành gồng mình ra tay, hi vọng rằng nguy hiểm chỉ là phán đoán sai lầm trực giác của bọn họ.

Vèo, vèol Đông Hải song sát, hai bóng dáng một đen một trắng, nhanh như sắm chớp, đánh về phía Trần Ninh. Tốc độ với mức nhanh nhát.

Đặng Anh Kiệt đắc ý híp mắt lại, đây chính là thực lực của Đông Hải song sát, đây chính là thực lực của nhà họ Đặng, muốn ai chết thì người đó đừng mong sống.

Trần Ninh đối mặt với sát khí bừng bừng của Đông Hải song sát, trên mặt vẫn bình thản, từ trong túi móc ra một túi bao thuốc Chân Long, lấy ra một điều thuốc ngậm, hoàn toàn không nhìn hai gã sát thủ đang nhào về phía anh.

Lúc này Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, cũng hành động. Hai người hỗ vệ đứng hai bên Trần Ninh bảo hộ, hai người khác đứng ở hai bên trái phải của Tống Sính Đình. Điển Chử cùng bốn người còn lại cản đường Đông Hải song sát. Hơi thở của sự tàn sát bừa bãi, lôi cuốn toàn bộ phòng khách. Tiếng giận dữ hét, tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Người mặc áo khoác màu đen, vọt đến khoảng cách với Trần Ninh vẫn còn cách ba mét, bị Điển Chử dùng quyền mạnh đuổi giết. Người mặc áo khoác trắng, toàn thân máu tươi giết Trần Ninh chỉ còn khoảng cách hơn một mét, cũng bị hỗ vệ đánh chết.

Trần Ninh lấy bật lửa ra châm lên điều thuốc, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nhìn về phía Đặng Anh Kiệt khắp mặt kinh hãi, lạnh lùng nói: “Có điều gì trăng trối không?”

Đặng Anh Kiệt từ ghế đứng lên, mạnh đầu miệng hét lên: “Trần Ninh anh quá to gan rồi, dám giết người của nhà họ Đặng Đông Hải tôi, anh có tin nhà họ Đặng chúng tôi giết cả nhà anh?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã không có di ngôn, Điển Chử, tiễn hắn lên đường.”

Lời vừa nói xong, Điển Chử đã vèo một cái, đứng trước mặt Đặng Anh Kiệt.

Đặng Anh Kiệt kinh hãi tuyệt vọng, mở miệng vừa định nói, nhưng Điễn Chử một quyền ầm xuống.

Rằm!

Điền Chử lặp lại một chưởng, đánh vào trên mặt của Đặng Anh Kiệt, đánh đến nỗi mặt của Đặng Anh Kiệt lõm lại, máu tươi mờ nhạt, chết ngay tại chỗ.

Bọn người Tống Thanh Tùng, nhìn thi thể của Đặng Anh Kiệt trên chỗ ghế ngồi, ai cũng sợ tới nỗi bịt miệng lại, đến cả tiếng kêu sợ hãi đều không phát ra được.

Trần Ninh điềm tĩnh dặn dò Điển Chử: “Nhớ đem thi thể tặng trả nhà họ Đặng.”

Điền Chử trầm giọng nói: “Vâng!”

Rất nhanh thi thể của Đặng Anh Kiệt và Đông Hải song sát, liền được đem đi. Vết máu tươi ở trên sàn phòng khách, đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng tâm trạng mọi người ở nhà họ Tống, rất lâu vẫn không thể bình phục trở lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sình Đình sầu lo càng đậm hon, vốn dĩ đắc tội nhà họ Đặng Đông Hải, bây giờ Trần Ninh lại gi3t ch3t bọn người Đặng Anh Kiệt. Tuy rằng Đặng Anh Kiệt gi3t ch3t Tống Kim Long của nhà họ Tống, chết chưa hết tội.

Nhưng Trần Ninh gi3t ch3t Đặng Anh Kiệt, thù hận của nhà họ Tống và nhà họ Đặng, thật không thể cứu vãn được nữa.

Hơn nữa, nhà họ Đặng là danh môn của tỉnh Đông Hải, có danh xưng là hoàng tộc Đông Hải. Bọn họ chỉ là nhà họ Tống nhỏ bé, làm sao có bản lĩnh đối địch với nhà họ Đặng đượ!

c Bọn người nhà họ Tống từ nỗi khiếp sợ trở lại, lúc này bắt đầu ào ào trách mắng Trần Ninh. Tống Trọng Hùng tức giận quát: “Trần Ninh, tôi biết cậu với Đồng Thiên Bảo có quan hệ rất tốt, có mấy thuộc hạ biết đánh nhau. Nhưng cậu giết Đặng Anh Kiệt, nhà họ Tống chúng tôi cũng vì cậu mà gặp xui xẻo rồi.”

Tống Thanh Tùng cũng chửi: “Cậu đúng là sao chổi, nhà họ Tống chúng tôi cũng bị cậu hại chết rồi.”

Đúng chỉ có Tống Trọng Bình không lên tiếng, con trai ông ta Tống Kim Long bị Đặng Anh Kiệt hại chết, Trần Ninh lại giết Đặng Anh Kiệt, coi như giúp ông ta trả thù việc giết con trai.

Trong việc này, Tống Trọng Bình vẫn có phần cảm kích Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn bọn người Tống Thanh Tùng ào ào mắng chửi anh, từng người đều kinh hoàng sợ hãi không yên, nói nhà họ Tống sẽ gặp xui xẻo. Anh liền cười nói: “Yên tâm, người là do tôi giết, nếu như nhà họ Đặng dám đến làm phiền nhà họ Tống, tôi sẽ đảm bảo các người không có chuyện gì.”

Tống Thanh Tùng thổi râu trừng mắt quát: “Nói thì nhẹ nhàng, cậu ỷ rằng quen biết Đổng Thiên Bảo, thuộc hạ có vài người, là thật sự có thể chống lại nhà họ Đặng sao? Các người trước mặt nhà họ Đặng Đông Hải, cái rắm cũng không xem là cái thá gì! Người ta chỉ cần dùng một ngón tay nhỏ, là đủ để đem cậu cùng Đồng Thiên Bảo với cả nhà họ Tống chúng tôi, toàn bộ tiêu diệt.”

“Xong rồi, nhà họ Tống chúng ta lần này hoàn toàn tiêu đời rồi, đều nhờ vào cậu cả.”

Tuy rằng Trần Ninh hứa hẹn, nhà họ Đặng Đông Hải dám đến làm phiền bọn họ, anh nhất định sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, bảo vệ nhà họ Tống bình yên vô sự. Nhưng cả nhà bọn Tống Thanh Tùng, lại không nhìn vào thực trạng, từng người đều nói kháy, cho rằng nhà họ Tống bọn họ bị Trần Ninh hại thảm, nhà họ Tống rất nhanh sẽ toi đời rồi.

Thi thể của Đặng Anh Kiệt và Đông Hải song sát rất nhanh được chuyển về Đông Hải.

Nhà họ Đặng vàng son lộng lẫy, phòng khách giống như cung điện hoa lệ. Đặng Hải Vinh đang nói chuyện phong sinh cùng mấy nhân vật lớn của tỉnh Đông Hải, vợ anh ta Vương Dao cũng ngồi bên cạnh cười tiếp khách. Bỗng nhiên một thuộc hạ vội vàng xông vào.

Đặng Hải Vinh gặp cảnh này, mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Có nhìn thấy có khách quý ở đây không? Việc gì mà hoang mang rồi loạn cả lên, không ra thể thống gì?”

Thuộc hạ giọng run rầy: “Cậu Đặng, đại sự không hay rồi.”

Đặng Hải Vinh nhăn mày: “Có chuyện gì?”

\ Thuộc hạ cúi đâu xuống: “Thuộc hạ không dám nói, ông vân nên tự mình đi xem một chuyến đi!”

Đặng Hải Vinh càng ngạc nhiên nghỉ ngờ, dẫn theo Vương Dao với cả mấy thành viên quan trọng của gia tộc, với mấy người khách quý, từ phòng khách bước ra ngoài sân. Phát hiện phía trước mặt sân, đặt một cỗ quan tài tám người khiêng. Nắp quan tài đã được mở ra, nằm ở bên trong bỗng nhiên là thi thể của Đặng Anh Kiệt. Đặng Hải Vinh và mọi người nhìn tháy, sắc mặt bỗng chốc biến đổi luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi