THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 433: Hoàn Toàn Tuyệt Vọng

Trần Ninh hóa ra là thiếu soái!

Đám người Phó Hạc Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Mồ hôi bất giác đã ướt đẫm quần áo của họ, nhưng họ không hề cảm tháy.

Bọn họ lộ ta vẻ mặt tái nhợt, đôi môi run rẫy nhìn Trần Ninh.

Sau khi xác nhận lại một lần nữa, người mặc quân phục thiếu soái mang theo một đám thủ hạ đi đôi ủng quân đội đang sải bước từ phía xa tiến lại chính là Trần Ninh thì bọn họ đã hoàn toàn hóa đá.

Theo sau Trần Ninh là hai thuộc hạ, Thất Sát trong quân phục thiếu tướng, và Điển Chử trong quân phục đại tá.

Phía sau còn có tám binh sĩ vạm vỡ mặc quân phục phương bắc, tám binh sĩ dũng mãnh nhát trong đội hộ vệ của thiếu soái, chính là Bát hỗ vệ .

Phó Hạc Thiên nhìn Trần Ninh đang tiến đến gần hon, trái tim của ông ta chìm xuống đáy sâu tuyệt vọng.

Trời ơil Người mà bọn họ khiêu khích lần này hóa ra là thiếu soái Bắc Cảnh!

Đó chính là Chiến thần Trung Quốc đã gi3t ch3t chủ nhân của 18 địch quốc máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi sao?

Ông trời ơi, làm sao chúng ta lại chọc tức một sát thần như vậy!

Đám người Phó Hạc Thiên đến cả ý định muốn chết cũng có rồi. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu, tại sao mà các lãnh đạo phía tây lại phải nịnh nọt Trần Ninh như vậy, tại sao mà Quan Sách của quân đội phía Tây lại phải chào lễ Trần Ninh.

Thì ra Trần Ninh chính là thiếu soái Bắc Cảnh!

Chẳng trách Trần Ninh có thể dễ dàng gi3t ch3t Thiên Sát, chẳng trách trước đây Trần Ninh lại dám cảnh cáo thương hội phía tây nghiêm khắc như vậy.

Hóa ra Trần Ninh chính là Chiến thần của Trung Quố!

c Lúc này mấy người Phó Hạc Thiên đều hối hận đến xanh cả ruột.

Sớm biết rằng Trần Hùng là cha của vị thiếu soái này thì có đánh chết thì họ cũng không dám lấy đi các dự án kinh doanh của và tài sản của Trần gia.

Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi!

Đám người Phó Hạc Thiên tuyệt vọng: Xong rồi, lần này xong đời rồi.

Lúc này, Triệu Nhược Long đã mang một số lượng lớn binh lính thuộc quân đoàn phía Tây đến chào đón Trần Ninh.

Triệu Nhược Long dẫn đầu người của mình tiến đến chào Trần Ninh.

Trần Ninh cũng dẫn theo người của mình chào Triệu Nhược Long.

Sau khi hai bên trịnh trọng chào theo lễ quân đội, vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Nhược Long lộ ra nụ cười, đưa tay về phía Trần Ninh: “Ha ha, Trần thiếu soái, xin chào!”

Trần Ninh cũng cười nói: “Xin chào Triệu tướng quân!”

Phó Hạc Thiên và những người khác nhìn Triệu Nhược Long bắt tay với Trần Ninh, rồi lại nghe thấy Triệu Nhược Long gọi Trần Ninh là Trần thiếu soái thì tia hy vọng duy nhất còn lại trong lòng họ hoàn toàn biến thành tuyệt vọng.

Bởi vì lời nói của Triệu Nhược Long đã xác minh chính xác thân phận của Trần Ninh, Trần Ninh chính là thiếu soái.

Sau khi Trần Ninh bắt tay với Triệu Nhược Long, Trần Ninh nhìn xung quanh những người lính đang chào đón rồi mỉm cười nói: “Triệu tướng quân, các đồng chí ở phía Tây của ông thật nhiệt tình. Vừa xếp hàng vừa bắn pháo chào đón. Tôi thật sự là kinh ngạc vì được ưu ái lớn quá!”

Triệu Nhược Long cười nói: “Người ở phương Tây hùng mạnh, ai ai cũng là võ tướng.”

“Những người đàn ông trong quân đội lãnh thổ phía Tây lại càng ngưỡng mộ kẻ mạnh. Trần thiếu soái nỗi tiếng là Chiến thần. Trên dưới trong quân đội ở lãnh thổ phía Tây của chúng tôi đã tôn thờ anh từ rất lâu rồi.”

“Hôm nay các anh lại ghé thăm quân khu phía tây khiến quân sĩ ở đây vô cùng hưng phần náo nhiệt!”

Trần Ninh cười nói: “Triệu tướng quân quá khen rồi. Trần Ninh xin cảm ơn tình cảm của tất cả đồng chí trong quân đội phía Tây.”

Lúc này, Điển Chử cố ý nhìn Phó Hạc Thiên và những người khác ở cách đó không xa, giả vờ kinh ngạc nói: “Này, những người này hình như không phải là người của quân đội phía Tây, bọn họ cũng tới đây để chào đón thiếu soái của chúng tôi sao?”

Triệu Nhược Long cười nói: “Ha ha, mấy người này dùng rất nhiều tiền định mua chuộc tôi để tôi bắt mấy người thiếu soái về xử bắn.”

“Tôi cảm thấy thú vị, liền giả vờ đồng ý yêu cầu của bọn họ, lừa bọn họ đến đây để giao cho thiếu soái xử lý.”

Trần Ninh nhìn đám người Phó Hạc Thiên.

Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn bắt gặp ánh mắt của Trần Ninh thì lập tức cảm thấy tim mình thắt lại giống như bị trúng một viên đạn vậy!

Thình thịch!

Thình thịch, thình thịch!

Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều mềm nhữn hai chân, mồ hôi nhễ nhại, toàn thân run rẩy quỳ bụp xuống trước Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn mấy người Phó Hạc Thiên cười lạnh nói: “Máy người thật là tốt. Các người đã giết cha tôi, cướp dự án và tài sản của gia đình tôi.”

“Sau khi tự mình không giết được tôi thì còn muốn kêu Triệu tướng quân bắt tôi lại rồi bắn chết tôi sao?”

Phó Hạc Thiên và những người khác nằm trên mặt đất run rây không nói nên lời.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ngẳng đầu lên trả lời câu hỏi của tôi.”

Phó Hạc Thiên đau khổ ngẳng đầu, run giọng nói: “Thiếu soái, chúng tôi sai rồi!”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Mấy người trước đây không phải là rất kiêu ngạo sao? Không phải là nghĩ muốn làm gì thì làm sao? Hiện tại lại biết sai rồi sao?”

Tang Thiên Thu kêu lên: “Thiếu soái, chúng tôi không biết Trần Hùng là cha của anh. Nếu không cho dù có đánh chết chúng tôi thì chúng tôi cũng không dám có ý đồ với Trần gia nhà anh!”

Đặng Cảnh Văn cũng khóc nói: “Đúng vậy, nếu như chúng tôi biết anh là thiếu soái thì chúng tôi làm sao dám!”

Nghe vậy, ánh mắt Trần Ninh càng trở nên hung tợn, giọng nói càng lạnh, lửa giận càng thêm mãnh liệt: “Ha ha, ý của các người là, nếu tôi không phải là thiếu soái thì các người có thể giết cha tôi, còn có thể tìm người giết tôi phải không?”

“Nếu tôi là một người bình thường, thì cho dù cha tôi chết oan uỗng thì tài sản nhà họ Trần của tôi cũng bị các người vô cớ cướp đi, thậm chí tôi còn phải chết sao?”

“Người bình thường thì sao, người bình thường thì sẽ đáng bị đám thương nhân tham lam độc ác các người ức hiếp sao?”

Phó Hạc Thiên sau khi nghe vậy thì sợ hãi nằm bò trên mặt đất, tiếp tục quỳ lạy, thậm chí không dám mở miệng nói lời cầu xin lòng thương xót.

Trần Ninh vẫn còn tức giận, anh hét lên: “Người đâu, bắt lấy cả ba người bọn họ xử bắn ngay tại chỗ.”

“Tuân lệnh!”

Tám hề vệ phía sau Trần Ninh ngay lập tức hành động tiến lên bắt giữ đám người Phó Hạc Thiên.

Ngay sau đó, ba tiếng súng vang lên.

Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn, đã chết.

Đám thủ hạ còn lại của Phó Gia, Đặng Gia và Tang gia tại hiện trường đều hoảng sợ.

Trần Ninh ra lệnh cho người của mình bắn ba người Phó Hạc Thiên nhưng cơn giận vẫn chưa tan.

Triệu Nhược Long ra hiệu cho Quan Sách tới và ra lệnh: “Quan Sách, cậu lập tức điều động binh lính của ba trung đoàn, xông ï tới bao vây Phó gia, Tang gia và Đặng gia, bắt toàn bộ người trong ba tộc này lại, tịch thu toàn bộ tài sản.”

“Chuyển tất cả những người này đến các bộ phận liên quan để xử lý, người không có tội sẽ được trả tự do, người nào có tội phải trừng trị thích đáng.”

Quan Sách nghiêm nghị nói: “Vâng, thưa tướng quân!”

Quan Sách lập tức huy động ba trung đoàn tại chỗ, tổng cộng hơn 6.

binh sĩ, bừng bừng khí thế hành động.

Trần Ninh lúc này cũng được coi như là đã báo thù cho cha, nỗi hận trong lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.

Nhưng cha lại vĩnh viễn không còn nữa!

Tuy nhiên, anh biết rằng không phải lúc để buồn, vì vậy anh buộc lòng phải nén lại tâm tình rồi nói với Triệu Nhược Long: “Cảm ơn Triệu tướng quân!”

Triệu Nhược Long lắc đầu: “Chúng ta là đồng chí, mấy tên thương nhân hám lợi như Phó Hạc Thiên này dám ức hiếp người khác như vậy. Nếu đã biết chuyện này thì tôi nhất định phải trừng trị bọn họ thật nặng. Trần thiếu soái không phải cảm tạ tôi.”

Triệu Nhược Long nhìn Trần Ninh, thay đổi chủ đề trò chuyện, cười nói: “Chuyện không vui đã qua. Hôm nay là ngày quân đội phía Tây của chúng tôi tuyển chọn ra binh vương.”

“Trần Thiếu soái, anh đến vừa vặn. Anh là Chiến Thần của Trung Quốc. Vừa hay có thể cùng tôi chọn ra binh vương của quân khu phía Tây, đồng thời cũng cho binh lính của quân khu phía Tây cọ sát.”

Trần Ninh nheo mắt khi nghe vậy.

Anh biết Triệu Nhược Long nào có phải đang chọn binh vương, rõ ràng là đang cố ý để cho binh lính điên cuồng tìm đến anh chiến đấu!

Triệu Nhược Long này!

Vẫn còn ghi hận danh hiệu Chiến Thần của Trung Quốc, vẫn chưa phục anh!

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lê, anh gật đầu: “Được rồi, để tôi xem thử uy phong của binh lính quân khu phía Tây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi