THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Phòng bệnh VỊP của Khoa nội trú, bệnh viện tư nhân cao cấp nhất tỉnh thành Giang Nam.

Lý Tử Thần vừa mới làm xong phẫu thuật tỉnh lại.

Một đám thuộc hạ vây quanh anh ta, quản gia Từ Huyền Minh cúi người lo lắng hỏi: “Lý tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, bác sĩ đã làm xong phẫu thuật cho ngài, ngài cảm thấy tốt hơn chưa?”

Lý Tử Thần giãy nảy nói: “Báo thù, lập tức tìm người đi báo thù cho tôi…”

Từ Huyền Minh cúi đầu nói: “Thân thủ Trần Ninh rất lợi hại, hơn nữa Trung Hải là địa bàn của anh ta, chúng ta muốn giết anh ta e là không có dễ như tưởng tượng.”

“Hay chuyện này để khi nào vết thương của Lý tiên sinh hồi phục thì chúng ta tính kế lâu dài.”

Lý Tử Thần nghe vậy hai mắt lập tức nhìn trừng trừng Từ Huyền Minh, ánh mắt như con rắn độc có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Từ Huyền Minh thấy ánh mắt này cả người cũng run lên.

May mắn thay, lúc này Lý Tử Thần vừa mới làm phẫu thuật xong, thuốc mê trên người vẫn chưa hết tác dụng nên thân thể Lý Tử Thần yếu hơn rất nhiều.

Nếu không thì nói không chừng Lý Tử Thần sớm đã đánh chết tên quản gia này rồi.

Lý Tử Thần trừng mắt nhìn Từ Huyền Minh đến khi trán Từ Huyền Minh đầy mò hôi, cúi đầu xuống, anh ta mới lạnh lùng nói: “Cái gì cũng có thể đợi nhưng chuyện báo thù này tuyệt đối không thể.”

Lần này Từ Huyền Minh không dám phản kháng Lý Tử Thần nữa, cúi đầu giọng run rầy nói: “Vâng!”

Lý Tử Thần phân phó: “Trần Ninh quả thực rất lợi hại, tôi cần ông đi mời một người xuất sơn, giúp tôi giết Trần Ninh.”

Từ Huyền Minh nhỏ giọng hỏi: “Ai?”

Lý Tử Huyền chằm chậm nói: “Yên Vũ Kiếm.”

Yên Vũ Kiếm?

Người được mệnh danh là kiếm khách cường giả dùng kiếm số một Hoa Hạ.

Từng giết người như mưa, bây giò đã về rừng ở ẩn, bao nhiêu năm tuyệt thế cường giả.

Đám người Từ Huyền Minh mặc đều tràn đầy kinh ngạc, Lý tiên sinh vậy mà lại muốn mời một vị cường giả xuất sơn, nhưng liệu Yên Vũ Kiếm đồng ý không?

Lý Tử Thần lấy ra một ngọc bội cổ ném cho Từ Huyền Minh, lạnh lùng nói: “Khi xưa Yên Vũ Kiếm nợ gia phụ một ân tình, ông ta nói chỉ cần nhà họ Lý chúng ta đem miếng ngọc bội cổ này đến tìm ông ta thì ông ta sẽ đồng ý giúp nhà họ Lý làm một việc.”

“Ông đem miếng ngọc bội này đi tìm ông ta, nói với ông ta nhà họ Lý tôi muốn ông ta giết Trần Ninh.”

Từ Huyền Minh cầm miếng ngọc bội như cầm báu vật, hưng phần nói: “Rõ, tôi lập tức đi làm ngay.”

“Haha, nếu như có thể mời được vị Yên Vũ Kiếm, kiếm tông cường giả này ra tay thì Trần Ninh chết chắc rồi.”

Núi Thiên Lâm, bên hồ Phi Điều.

Một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi mặc bộ áo tơi, tay cầm cần trúc câu cá đang ngồi bên hồ câu cá.

Cách đó không xa, một chiếc máy bay trực thăng thương dụng đang dần dần hạ cánh xuống.

Từ Huyền Minh mặc bộ đồ vest màu trắng của quản gia dẫn theo một vài thủ hạ mặc vest đen từ trên máy bay trực thăng đi xuống, bước nhanh đến bên người đàn ông già đang câu cá.

Từ Huyền Minh cung kính nói: “Quản gia nhà họ Lý Từ Huyền Minh, tuân theo mệnh lệnh của gia chủ đến cầu kiến tiên sinh.”

Thì ra người đàn ông già mặc áo tơi đang câu cá ở bờ hồ chính là kiếm khách số một Hoa Hạ lên núi ở ẩn bao nhiêu năm, Yên Vũ Kiếm.

Yên Vũ Kiếm mặt lạnh tanh nói: “Lý Thủ Nhân có chuyện sao không tự mình đến gặp tôi?”

Từ Huyền Minh cúi thấp đầu, cung kính nói: “Lão gia đã mắt rồi, là bị người khác hại chết, bây giờ nhà họ Lý do con trai cả của lão gia nắm quyền.”

Yên Vũ Kiếm cả đời này mê kiếm đạo, cố nhân vô số, bằng hữu chỉ có một mình Lý Thủ Nhân.

Người cô độc như ông ta, nghe thấy người bạn duy nhất của mình bị người khác hại chết, mắt ông ta hiện nên tia phẫn nộ.

Ông ta tức giận phát cần câu lên.

Bùm!

Dưới tác động của chiếc cần câu, mặt hồ phẳng lặng vang lên một tiếng động lớn, cột nước khổng lồ bay lên bầu trời.

Rào rào.

Bọt nước bay cao mười khoảng mười thước sau đó lại rơi xuống mặt hồ, mặt hồ bị rung động, sóng trào lên, trên mặt hồ nổi đầy cá chết.

Từ Huyền Minh và đám thuộc hạ sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Yên Vũ Kiếm lãnh đạm nói: “Ai là người giết hại Lý Thủ Nhân?”

Từ Huyền Minh vội vàng trả lời: “Lão gia chúng tôi bị một người tên Trần Ninh gi3t ch3t.”

“Nhà họ Lý chúng tôi vô cùng tin tưởng ngài, Lý Tử Thần tiên sinh hôm qua đi tìm Trần Ninh báo thù cũng bị Trần ninh đánh gãy một chân, bây giờ đang năm trong bệnh viện.”

“Lần này nhà họ Lý chúng tôi bị Trần Ninh ức hiếp quá thảm.”

“Lý tiên sinh mời ngài thực hiện lời hứa năm đó, giúp chúng tôi một chuyện, đó chính là giúp nha họ Lý chúng tôi giết Trần Ninh.”

Từ Huyền Minh nói xong liền lấy miếng ngọc bội ra, dùng hai tay dâng lên.

Yên Vũ Kiếm bình tĩnh nói: “Được, ba ngày sau tôi sẽ đi giết Trần Ninh.”

Từ Huyền Minh nghe vậy thì khẽ ngơ người, trong đầu nghĩ tại sao lại là ba ngày sau?

Ngay sau đó, ông ta nhớ ra.

Người ta kể rằng, Yên Vũ Kiếm coi việc giết người như một việc rất thiêng liêng, mỗi khi giết người phải thắp hương và tắm rửa, kiêng ăn ba ngày, điều chỉnh thể chất và tinh thần sao cho tốt nhất.

Ông ta cung kính nói: “Vậy nhà họ Lý chúng tôi đợi tin tức tốt của ngài.”

Trong nhà, tiểu khu hoa viên Giang Tân, thành phố Trung Hải.

Một nhà Trần Ninh, Tống Sính Đình đang ăn cơm tối.

Tống Sính Đình đột nhiên nói: “Trần Ninh, có một chuyện này suýt chữa nữa em quên không nói với anh.”

Trần ninh nghe vậy tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tống Sính Đình cười nói: “Thuốc ung thư gan Thanh Ninh của chúng ta sắp sửa ra mắt rồi, tiền sĩ Tần và nhóm của cô ấy gần đây đã thử nghiệm thuốc đặc hiệu trên người một bệnh nhân mắc ung thư giai đoạn cuối.”

“Thử nghiệm rất thành công, người bệnh nhân kia vốn dĩ đã bị bệnh viện cấp giấy báo bệnh nguy kịch, nhưng khi uống thuốc ung thư gan Thanh Ninh của chúng ta vào thì tình trạng của người ấy đã được cải thiện hơn.”

“Nếu như điều trị liên tục thì người bệnh đó sẽ có khả năng chữa trị triệt đề.”

Trần Ninh nghe vậy liền nở nụ cười vui vẻ yên tâm: “Rất tốt, mong ước mà ba anh ấp ủ bao lâu khi còn sống sắp thành hiện thực rồi.”

Tống Sính Đình cười nói: “Tin tức thí nghiệm lần này truyền ra ngoài đã khiến cho giới y học toàn cầu kinh ngạc, chắn động.”

“Hơn nữa, Hiệp hội y tế thế giới đại hội y dược học thuật toàn cầu mỗi năm một lần đã gửi thư mời cho em và tiến sĩ Tần tham dự đại hội lần này.”

“Chồng ơi, em muốn hỏi ý kiến của anh, em và tiến sĩ Tần rốt cuộc có nên đi tham gia đại hội lần này không?”

Hiệp hội y tế thế giới có thể nói là nơi tập hợp những tỉnh hoa giới y học trên thế giới.

Hiệp hội y tế thế giới mỗi năm sẽ tổ chức đại hội y thuật một lần đồng thời cũng là để Hội nghị tổng kết báo cáo thường niên y học thế giới, được giới y học trên thế giới vô cùng quan tâm.

Có thể tham dự đại hội học thuật này đã là vinh dự rất lớn rồi.

Có thể ở trong đại hội học thuật chia sẻ thành quả của bản thân thì đây luôn là thời khắc hào quang của những người giới y học.

Tập đoàn Ninh Đại đã liên tiếp đầu tư nghiên cứu vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan, đây chắc chắn là một kỳ tích và là bước đột phá lớn trong lịch sử y học.

Vì vậy tập đoàn Ninh Đại được mời tham gia đại nghị học thuật năm nay là chuyện bình thường.

Trần Ninh cười tươi nói: “Đương nhiên phải tham gia rồi, tỉnh anh y học toàn cầu đều quan tâm đến đại hội học thuật này mà, đây chính là cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.”

“Tập đoàn Ninh Đại lần này tham dự đại hội học thuật của Hiệp hội y tế thế giới, tin tức của thuốc đặc hiệu chữa ung thư gan cũng sẽ được truyền ra khắp mọi mặt.”

“Đợi sản phẩm của chúng ta chính thức ra mắt, đơn đặt hàng từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ về, vậy thì chúng ta đã thành công hoàn toàn rồi.”

Tống Sính Đình kích động nói: “Chồng ơi, suy nghĩ của em và anh giống hệt nhau, cảm thấy đại hội học thuật lần này nhất định phải tham gia.”

“Có điều, đại hội học thuật năm nay tổ chức ở Nước Z khu vực Đông Nam Á.

“Những quốc gia xung quanh nước Z luôn động loạn, trị an rất không an toàn, em và tiến sĩ Tần đi tham gia đại hội học thuật cảm thấy có chút lo lắng.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, đến lúc đó anh đi cùng với em.”

Tống Sính Đình nghe vậy thì vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, có anh đi cùng bọn em đến nước Z thì em yên tâm nhiều rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi