THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 530: Thì Ra Cậu Là Chiến Thần Hoa Hạ

Hàn Tông Nguyên phẫn nộ nhìn Trần Ninh: “Lên đi, tôi muốn xem xem thực lực rốt cuộc đến đâu mà dám tranh gọi là chiến thần với tôi.”

Trần Ninh mỉm cười: “Thấy ông cũng già rồi, tôi nhường ông một chiêu trước.”

Ngông cuồng!

Quá là ngông cuồng mà!

Hai mắt Hàn Tông Nguyên bừng bừng lửa giận, những cao thủ từng đấu với ông ta khi đối mặt ai ai cũng thận trọng giống như đang đối mặt với mãnh hổ.

Chỉ có một mình Trần Ninh dám nhìn ông ta một cách trực diện, coi ông ta như một người già bình thường mà đối đãi.

Hàn Tông Nguyên đã hoàn toàn bị Trần Ninh làm cho phẫn nộ rồi.

“Nhóc con, người điên cuồng tìm chỗ chết như cậu đây là lần đầu tiên tôi thấy. Nếu như cậu đã muốn đi gặp Diêm vương vậy thì tôi sẽ tiễn cậu lên đường.”

Nói xong ông ta chậm rãi mở rộng hai tay đứng bằng một chân.

Nhất thời khí thế trên người ông ta lập tức thay đổi.

Giống như cánh của thiên bạch hạc độc tôn.

Những người xung quanh đều cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ kinh khủng trên người Hàn Tông Nguyên toát ra.

Trương Triều Thành cùng đám thủ hạ không nhịn được mà lộ ra biểu cảm hưng phấn, ông ta kích động nói: “Haha, các người thật là may mắn đấy có thể nhìn thấy chiến thần đích thân ra tay, vinh dự, quá là vinh dự mài”

Trần Ninh chắp tay sau lưng liếc nhìn Hàn Tông Nguyên trước mặt nhàn nhạt nói: “Có chút thú vị.”

Hàn Tông Nguyên nói: “Bạch Hạc Tường Không.”

Lời vừa nói xong, thân hình ông ta như chim có cánh bay lên, thân người ở trong không trung tạo ra một đường parabol hoàn mỹ, chân như tia chớp nhắm thẳng vào đầu Trần Ninh.

Chỉ một cước này nhưng sức mạnh như có thể phá đá san núi.

Trần Ninh nhẹ nhàng lùi một bước dễ dàng tránh được một cước mạnh bạo này của Hàn Tông Nguyên.

Chân Hàn Tông Nguyên đá vào không khí rơi xuống đất, trong lòng có chút kinh ngạc, Trần Ninh sao có thể nhẹ nhàng tránh được một cước tất sát này của ông ta, thật là cổ quái.

Lúc này ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đấu gần với Trần Ninh.

Miệng ông ta phát ra tiếng như tiếng chim hạ kêu, tay phải như cánh chim, tay kia như đao chém mạnh vào cổ Trần Ninh.

Trần Ninh lại lùi một bước, lần nữa tránh được Hàn Tông Nguyên.

Hàn Tông Nguyên đuổi theo tiếp tục tung nắm đấm: “Thương Thiên Bạch Hạc quyền!”

Lần này Trần Ninh không nhường nữa, không né mà thay vào đó anh sử dụng kỹ thuật chiến đấu phổ biến nhất trong quân đội để chống lại ông ta, đó là dùng chân đỡ.

quyền.

Khi hai người giao nhau phát ra âm thanh chắn động trời xanh.

Cánh tay Hàn Tông Nguyên nhất thời bị gãy ra, toàn thân ông ta như gặp phải sét đánh, toàn thân bay ra ngoài mạnh mẽ rơi xuống gốc cây hoa qué, trực tiếp làm cho cây hoa quế gãy, sau đó mới từ từ rơi xuống dưới đất nôn ra một ngụm máu tươi.

Cái gì?

Người huấn luyện ra vô số nhà vô địch quyền anh, ở độ tuổi ba mươi ông ta đã tham gia hàng nghìn trận đấu, chưa từng thát bại lần nào, Hàn lão người được ca ngợi là chiến thần hôm nay lại bị Trần Ninh đánh bại chỉ bằng một chiêu!

Trương Triều Thành sững sờ!

Tất cả đám thủ hạ của ông ta cũng sững sò!

Đến ngay cả Hàn Tông Nguyên bị trọng thương nằm dưới đất, lúc này người đầy máu tươi cũng dám tin nhìn Trần Ninh.

Ông ta không thể nào chấp nhận sự thật bản thân bị Trần Ninh đánh bại, lẫm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào…”

*Ở Hoa Hạ không có tên vô danh tiểu tốt nào có thể một quyền đánh bại tôi!”

“Nếu như quả thực có người có thể một chiêu đánh bại tôi thì chỉ có thể là vị thiếu tướng Bắc Cảnh trong lời đồn, Chiến thần Hoa Hạ, hoặc là người có thể làm được…”

Trong lúc tự độc thoại với chính mình Hàn Tông Nguyên đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Người ông ta bắt đầu mắt kiểm soát không ngừng run lên, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lắp bắp nói: “Cậu…

cậu chính là… Chiến thần Hoa Hạt”

Người xung quanh thấy Hàn lão sợ hãi nhìn Trần Ninh, còn nói Trần Ninh là chiến thần Hoa Hạ rất nhiều người đều không phản ứng lại, đầu mọi người như đóng băng không biết chiến thần Hoa Hạ là ai?

Trần Ninh còn chưa nói.

Điền Chử đã không nhịn được hừ lạnh: *Xem ra ông cũng có chút mắt nhìn, có thể nhìn ra được lai lịch của thiếu gia chúng tôi.”

Sự thất vọng sau khi bị đánh bại của Hàn Tông Nguyên lúc này hoàn toàn biến mắt, vẻ mặt tràn đầy hối hận, xấu hỗ nói: “Thì ra là chiến thần thật, tôi chiến thần giả bị đánh abij cũng là lẽ đương nhiên.”

Trần Ninh bình tĩnh nhìn Hàn Tông Nguyên đang rơi vào trạng thái hối hận cùng hỗ thẹn nhàn nhạt nói: “Tôi từng nghe qua tên của Hàn lão ông, ông bồi dưỡng không ít cao thủ nhưng tính cách ông lại quá thiển cận…”

“Hai đồ đệ ia của ông là muốn giết tôi nên mới bị tôi vì phòng vệ mà gi3t ch3t, có thể nói là ra tay tự cứu mình.”

“Tôi mong ông đừng có vô cớ gây sự nữa, chuyện này coi như kết thúc.”

Hàn Tông Nguyên lúc này đã biết Trần Ninh chính là thống soái đứng đầu 30 vạn quân sĩ, chiến thần Hoa Hạ người đã giết một lúc quân của mười tám nước, hơn nữa ông ta cũng đã bị đánh bại dưới tay Trần Ninh, lúc này lấy đâu ra dũng khí để mà tiếp tục náo loạn với Trần Ninh.

Ông ta chật vật đứng dậy, vừa xáu hỗ vừa giận dữ nói: “Đúng đúng đúng, chiến thần dạy rất đúng, lão già này rút về trên núi, chỉ bồi dưỡng học sinh không bận sự đời, càng không tham gia vào mấy cuộc tranh đấu.”

Trần Ninh quay đầu nhìn Trương Triều Thành, Trương Triều Thành vẫn chưa có đoán được thân phận của Trần Ninh, ông ta kinh sợ hoài nghi không thôi.

Một bên hoài nghi không biết Trần Ninh rốt cuộc là ai, một bên kinh sợ không hiểu sao Hàn lão lại kinh sợ Trần Ninh đến vậy.

Mặc dù ông ta không đoán ra được thân phận thực sự của Trần Ninh nhưng ông ta cũng không có ngu, vẫn có thể đoán ra thân phận của Trần Ninh không hề đơn giản.

Lúc này thấy anh mắt của Trần Ninh dừng trên người mình mặt ông ta nhát thời trắng bạch, da đầu cũng toát mồ hôi.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Con trai ông năm lần bảy lượt muốn giết tôi, quấy rầy vợ và bạn tôi.”

“Ông không những không nghiêm khắc dạy dỗ lại con trai, ngược lại còn dung túng cho con trai mình đi giết người.”

“Còn nữa, ông còn dám đưa khách quý mà tôi mời đến đi.”

“Bây giờ tôi không rảnh để tính toán với ông, tối nay hãy tự đến cửa quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, tiến sĩ Tần và cả Đường lão xin lỗi, nều không hậu quả tự chịu.”

Trần Ninh nói xong sắc mặt Trương Triều thành liền thay đồi.

Những thủ hạ bên cạnh Trương Triều Thành ai ai mặt cũng đầy phẫn nộ.

Trần Ninh dám bát lão gia nhà bọn họ tự mình đến quỳ oqr cửa xin lỗi, thật là không có lý lẽ.

Trần Ninh nói xong thì không quan tâm đến đám người Trương Triều thành nữa mà lập tức cùng Điền Chử và thủ hạ cùng Đường lão rời đi.

Sau khi Trần Ninh rời đi Trương Triều Thành không nhịn được hỏi Hàn Tông Nguyên: “Hàn lão, tên nhóc Trần Ninh kia rốt cuộc là ai?”

“Chiến thần Hoa Hạ, thiếu tướng Bắc Cảnh.”

Hàn Tông Nguyên chậm rãi nói ra tám chữ.

Nhưng tám chữ này đối với Trương Triều Thành như sét đánh bên tai.

Bùm! Bùm!

Trương Triều Thành cảm thấy như mây gió cuồn cuộn, sắm đánh đùng đoàng.

Người mà nhà họ Trương bọn họ đắc tội lại chính là thiếu tướng Bắc Cảnh.

Chẳng trách từ đầu đến cuối Trần Ninh luôn không coi nhà họ trương ra gì, chẳng trách Hàn lão bị Trần Ninh đánh bại một cách nhẹ nhàng như vậy.

Thì ra Trần Ninh chính là chiến thần bậc nhất Hoa Hạ năm đó.

Phụt!

Sau khi biết rõ thân phận của Trần Ninh, huyết áp đột nhiên tăng cao, khi huyết toàn thân thông lên, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi.

“Lão giat”

“Lão gia, người không sao chứ!”

Những thủ hạ nhà họ Trương vội vàng đỡ Trương Triều Thành, lo lắng hỏi.

Lúc này Trương Triều Thành đã hối hận muốn chết rồi, hận không thẻ tự tay đánh chết đứa con trai nghịch tử của mình.

Không gây họa dưới đất thì họa trên trời sẽ không rơi xuống.

Ông ta túm lấy áo của một thủ hạ, lo lắng nói: “Mau, mau đi chuẩn bị xe, tối nay tôi phải đi đến cầu xin Trần tiên sinh, xin lỗi Trần tiên sinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi