THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 627: Đối Đầu Gay Gắt

Kiều Lương chắn động nhìn Trần Ninh!

Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao ngay từ ban đầu Trần Ninh đã không coi anh ta ra gì rồi.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh không coi anh trai Kiều Dương của anh ta ra gì, thậm chí giọng điệu khi nói chuyện còn tỏ vẻ ngang hàng với ông nội của anh ta rồi.

Thì ra Trần Ninh lại chính là Thiếu soái Bắc cảnh, là chiến thần của Hoa Hạ, võ tướng số một của Hoa Hạ.

Sắc mặt Hà Kim Vinh càng trắng bệch hơn, chân tay ông ta không ngừng run rẫy, một dòng chất lỏng màu vàng từ ống quần chảy xuống, mùi khai của nước tiểu lan ra không khí.

Ông ta sợ đến mức tè ra quần!

Người mà ông ta đắc tội, lại chính là chiến thần Hoa Hạt!

Trần Ninh liếc nhìn Mục Dã, thản nhiên nói: “Anh cũng khá có mắt nhìn người đấy.”

Sắc mặt Mục Dã rất khó coi, anh ta kiên quyết nói: “Thiếu soái, Thất thiếu nhà tôi không biết thân phận của anh, có nhiều chỗ đắc tội với anh, xin anh nể mặt cảm tình với Kiều lão nhà chúng tôi, mở cho cậu ấy một con đường sông.”

“Kiều gia chúng tôi, nhát định sẽ rất cảm kích anh.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi, nhưng anh ta không biết trân trọng, bây giờ cho dù Kiều lão đích thân tới đây, cũng không giữ được cái mạng của anh ta đâu.”

Râm!

Kiều Lương nghe vậy, cảm thấy như thể sám sét đùng đùng. Trần Ninh thật sự không có ý định cho anh ta một con đường sống.

Hà Kim Vinh lại càng không đứng thẳng nỗi, rằm một tiếng cứ thế quỳ xuống, mặt xám như tro.

Mục Dã hơi nghiền răng, lớn tiếng nói: “Thiếu soái, ngay cả Kiều gia chúng tôi mà anh cũng không chịu nể mặt sao?”

“Anh thử nghĩ mà xem, anh động tới Thất thiếu, chính là trở thành kẻ thù với Kiều gia chúng tôi.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của tôi có tới ba nghìn người, thêm Kiều gia các người cũng chẳng sao.”

“Điển Chử, tiễn hai người Kiều Lương và Hà Kim Vinh lên đường.”

Điển Chử đáp: “Vâng!”

Dứt lời, Điển Chử bất chợt nhoáng một cái.

Bóng người anh ta lóa lên, sau đó xuất hiện trước mặt Hà Kim Vinh. Hà Kim Vinh sợ tới há hốc miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Điển Chử đã đá một cước.

Rằm!

Điển Chử đá một cước làm Hà Kim Vinh bay ngược ra ngoài, khi ông ta ngã xuống mặt đát thì đã là một cỗ thi thẻ Tôi.

Những người xung quanh thấy vậy thì sợ hãi ra mặt!

Kiều Lương không nhịn được mà lớn tiếng kêu cứu: “Mục Dã, các người mau cứu tôi…”

Tiếng cầu cứu còn chưa dứt, Điển Chử đã bóp cổ Kiều Lương, một tay nhác Kiều Lương lên, một quyền nhắm thẳng vào mặt Kiều Lương.

Mục Dã thắt thanh: “Không được!”

Rầm rằm, hai quyền đánh ra.

Nắm đắm của Điển Chử đánh cho Kiều Lương mặt đầy máu tươi, xương mặt nát vụn, đánh anh ta từ người sống thành người chết.

Đùng!

Điển Chử ném thi thể Kiều Lương xuống đất như ném một con chó chết, sau đó thản nhiên quay lại sau lưng Trần Ninh.

Dường như đối với Điển Chử, giết hai người cũng chỉ giống như giết con gà, làm thịt con chó mà thôi.

Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.

Mục Dã tuyệt vọng nhìn thi thể Kiều Lương, tự lẫm bẩm: “Xong rồi, Thất thiếu chết rồi, tôi phải báo cáo với Đại công tử và Kiều lão thế nào đây?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh cứ việc báo cáo đúng sự thật, tôi nghĩ Kiều lão sẽ hiểu thôi.”

Nói xong, Trần Ninh dẫn Điển Chử bỏ đi.

Trần Ninh và Điển Chử xuống nhà hàng ở tầng hai, gặp Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng, sau đó bọn họ cùng nhau ra về.

Trần Ninh đưa Tống Sính Đình về nhà trước, sau đó anh dẫn Điển Chử tới bệnh viện.

Trần Ninh nói cho Triệu Xuân Sinh biết hai hung thủ hại chết Triệu Ngọc Đình đã nhận được sự trừng phạt mà bọn họ đáng phải chịu.

Triệu Xuân Sinh nghe vậy thì vừa mừng lại vừa buồn.

Buồn là vì nhớ tới con gái mình đang ở trên thiên đường, vui là vì kẻ hại chết con gái đã bị trừng phạt.

Đêm đó ông tới nghĩa trang, tìm tới phần mộ của con gái, cúng viếng thông báo cho cô, an ủi linh hồn trên trời cao của cô.

Triệu Xuân Sinh cầm một bình rượu, ngồi trước phần mộ của con gái vừa uống rượu vừa kể, bắt giác đã say khướt.

Trần Ninh và Điển Chử đứng bên cạnh, vẫn không nói gì cả.

Trần Ninh thấy Triệu Xuân Sinh đã say thì dặn dò Điển Chử: “Chờ lát nữa rồi đưa thầy ấy về.”

Điển Chử đáp: “Vâng!”

Điển Chử do dự một chút rồi lại nói: “Thiếu soái, phía Kiều gia bên đó phải làm thế nào bây giờ?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Cái gì mà phải làm sao bây giờ?”

Điển Chử không nhịn được mà nói: “Tôi sợ rằng Kiều gia sẽ không chịu hòa giải đâu.”

Trần Ninh bình tính đáp: “Kiều lão không phải kẻ tầm thường, ông ấy sẽ không vì chút chuyện này mà thay đổi thái độ với tôi, ông ta nên làm gì thì vẫn sẽ làm như vậy mà thôi!”

“Nhưng dù sao ông ta cũng từng là thủ trưởng trong quân đội, tôi động tới cháu trai của ông ta, cũng phải báo với ông ta một tiếng.”

Trên đường lái xe quay về, Trần Ninh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kiều lão.

Thật ra!

Lúc này Kiều lão đã nhận được hung tin người cháu trai thứ bảy Kiều Lương qua đời.

Ông ta đang sằm mặt ngồi trong thư phòng!

Quản gia đem điện thoại di động tới, dè dặt nói: “Lão gia, Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh gọi tới.”

Kiều lão không nói gì!

Quản gia đổ mồ hôi trán, cầm điện thoại di động không biết nên làm gì cho phải.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông.

Như thể Kiều lão và Trần Ninh đang âm thầm đấu trí, dò xét tâm trạng của người kia.

Khi còn ba giây nữa là điện thoại tự động tắt, cuối cùng Kiều lão cũng lên tiếng: “Nghe máy!”

Quản gia vội nhấn nút nhận cuộc gọi, sau đó đưa điện thoại di động cho Kiều lão.

Sắc mặt Kiều lão vốn đã sa sầm, khi nghe điện thoại lại trở nên rất ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Thiếu soái, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại gọi tới trước.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi biết Kiều lão sẽ tìm tôi hỏi tội, cho nên muốn giải thích trước.”

Kiều lão lập tức nói: “Thiếu soái nói gì thế?”

liên quan tới thằng nghiệt tôn Kiều Lương, tôi đã “Thằng ranh này thật sự làm chuyện chẳng ra gì ở bên ngoài, làm xằng làm bậy. Nó rơi vào tay Thiếu soái đây, cũng là gieo gió gặt bão.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Kiều Lương và Hà Kinh Vinh bắt nạt con gái của thầy tôi, khiến cô ấy nhảy lầu tự sát.”

“Tôi vốn muốn cho đám người Kiều Lương cơ hội nhận sai, nhưng Kiều Lương lại có ý đồ giết tôi, còn định đánh vợ tôi.”

“Anh ta động tới giới hạn của tôi, tôi mong rằng Kiều lão hiểu cho hành động của tôi.”

Kiều lão đáp: “Hiểu được, tên súc sinh này muốn mưu hại Thiếu soái, đúng là tội đáng muôn chết.”

“Lần này Thiếu soái ra tay trước, nếu không tôi cũng sẽ không tha cho thằng súc sinh kia.”

Trần Ninh biết Kiều lão đang nói dối, nhưng anh không vạch trần, chỉ thản nhiên nói: “Kiều lão hiểu là được rồi.”

Kiều lão nói thêm máy câu với Trần Ninh rồi chuyển đề tài: “Phải rồi, gần đây Thiếu soái không trấn thủ ở Bắc Cảnh, mà tới Giang Nam nghỉ phép sao.”

“Hiện giờ có rất nhiều lời đồn đại, không ít người nói cậu bỏ quên nhiệm vụ, ngồi không ăn bám.”

*Thậm chí còn có không ít người đề nghị với lão Quốc chủ, cách chức thống soái Bắc Cảnh của cậu, cậu thấy sao?”

Trần Ninh dùng giọng nói nửa đùa nửa thật nói: “Ai đề nghị với lão Quốc chủ thế, không phải Kiều lão đấy chứ?”

Kiều lão cười ha hả: “Tắt nhiên là không phải tôi rồi!”

“Ông lão này đã xuất ngũ nhiều năm, làm sao còn chen miệng vào mấy chuyện này được?”

“Hơn nữa hiện giờ mấy tên tiểu bối kia vô cùng ngang ngược, đã không để lão già này vào mắt từ lâu rồi.”

Trần Ninh hiểu rằng, Kiều lão đang châm chọc mình!

Anh mỉm cười đáp: “Lão Quốc chủ thường giáo huấn tôi rằng, lão tiền bối có thể khiến tất cả mọi người thần phục, chỉ đơn giản là vì bốn chữ, đức cao vọng trọng.”

“Kiều lão là lão tiền bối, ai dám không tôn trọng chứ!”

Kiều lão nghe lời Trần Ninh nói xong, sắc mặt hơi giận dữ.

Tên Trần Ninh này đúng là nửa điểm cũng không để mình chịu thiệt. Vừa rồi ông ta ám chỉ Trần Ninh không coi ông ta ra gì.

Trần Ninh liền châm chọc ông ta cậy già mà lên mặt, đức không cao, danh vọng không đủ.

Ông ta tức tới mức mặt mày xanh mét, hừ lạnh: “Thiếu soái tự lo cho mình đi, đừng để đến lúc đó, cậu thật sự bị đá khỏi vị trí thống soái Bắc Cảnh, thì đúng là thành trò cười đấy.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Kiều lão cũng phải bảo trọng nhé!”

Trần Ninh nói xong thì cúp điện thoại.

Kiều lão cúp máy, sau đó ném vỡ điện thoại di động, tức giận nói: “Thằng nhãi ranh Trần Ninh, nhất định ta phải cho nó đẹp mặt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi