THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 754:

 

Một người đàn ông với mái tóc nhuộm màu bạc hừ lạnh: “Muốn gặp ông chủ của tụi tao thì mày phải chịu lục soát người, không được mang theo bất kỳ vũ khí nào vào trong.”

 

Điển Chử đưa khẩu súng lục không còn đạn cho đối phương!

 

Người đàn ông tóc bạc chỉ vào con dao găm giắt bên eo.

 

Điển Chử.

 

Điển Chử rút con dao găm ra đưa cho tên đó.

 

Tóc bạc nheo mắt, chỉ vào chiếc túi xách của Điển Chử: “Kiểm tra cả bên trong nữa.”

 

Nói xong liền cúi xuống đưa tay đụng vào túi của Điển Chử.

 

Mắt của Điển Chử lạnh đi, nhanh như chớp nâng chân lên đá một cú.

 

Rằm!

 

Người đàn ông tóc bạc trực tiếp bị đá bay ra xa, xương sườn hắn ta đều bị gãy, từ miệng nhổ ra một vũng máu lớn.

 

Đám côn đồ xung quanh thấy vậy thì như đang đối đầu với kẻ địch, tức giận nói: “Chết tiệt, mày dám đánh người của bọn tao!”

 

Điển Chử thờ ơ nói: “Tôi muốn giết Xà ca của các người dễ như giết một con gà con chó vậy, cần gì phải mang theo vũ khí.”

 

Đám côn đồ đều bị cậu chọc tức điên: “Mày muốn chết à2”

 

Nói xong, bọn chúng cùng lúc xông lên.

 

Nhưng lúc này, một người đàn ông cao gây, ngay cả trên mặt cũng đầy hình xăm bước đến: “Dừng tay lại hết cho tao!”

 

Người này không phải ai khác, chính là Xà ca.

 

Xà ca quan sát Điển Chử: “Mày chính là tên nhóc gọi điện thoại cho tao, nói muốn tìm đường buôn lậu trồn thoát khỏi Tô Hàng sao?”

 

Điển Chử: “Đúng vậy!”

 

Xà ca chế giễu: “Hôm nay Tô Hàng bị làm sao. Toàn bộ thành phố đều bị phong tỏa. Rất nhiều binh lính tràn ra đường, giống như đang tìm kiếm ai đó vậy. Không phải là mày đó chứ?”

 

Điển Chử bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng rằng Hoàng Xà các người thần thông quảng đại lắm nên mới đến tìm, nêu mà các người không làm được thì tôi đi đây.”

 

Xà ca dõng dạc nói: “Đương nhiên là tao làm được, nhưng mà phải thêm tiền, tao sẽ đưa mày ra khỏi Tô Hàng với giá năm trăm vạn.”

 

Điển Chử nói: “Thành giao!”

 

Xà ca cười nói: “Hào phóng đấy, vào đi, ngồi uống rượu một lúc đã, đợi thủ hạ của tao thu xếp xong thì tao sẽ đưa mày ra khỏi thành phố bằng con đường bí mật.”

 

Ngay sau đó, Xà ca đưa Điển Chử lên phòng dành cho khách ở tầng 2 hội sở, bảo Điển Chử ngồi đó trước, hắn ta đi lầy rượu.

 

Điển Chử ngồi mấy phút, vẫn không thấy Xà ca quay lại, anh khẽ cau mày.

 

Anh bước tới cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy mười máy chiếc xe jeep màu đen mang biển số quân đội đã đậu sẵn ở bên dưới.

 

Diệp Thiên Tinh mặc quần áo bình thường, dẫn theo máy chục tên thủ hạ trang bị vũ khí đầy đủ từ trên xe bước xuống.

 

Xà ca dẫn máy tên đàn em bước nhanh ra chào hỏi rồi chỉ vào trong câu lạc bộ: “Cậu ta đang ở phòng khách tầng hai…”

 

Điển Chử tối sầằm mặt, xách túi lên, đi thẳng về cửa thoát hiểm.

 

Anh vừa đi ra phía sau thì một người đàn ông đeo hoa tai dẫn theo vài tên thủ hạ tiến lên chặn lại, nheo mắt hỏi: “Người anh em, đi đâu thế2”

 

Tên đàn ông đeo hoa tai vừa nói, vừa len lén sờ vào vũ khí trên thắt lưng của mình!

 

Điển Chử giơ chân đá vào ngực người đàn ông đeo hoa tai.

 

Bùm!

 

Người đàn ông mang hoa tai bị đá bay ra, trực tiếp đập ngã toang cửa sau, người với cửa cùng ngã ra đất Những tên côn đồ khác lao đến la lên cùng nhào về phía Điển Chử, nhưng Điển Chử chỉ dùng vài quyền đã hạ gục táta.

 

Diệp Thiên Tinh vừa dẫn theo một đội ngũ tỉnh nhuệ trang bị vũ trang đầy đủ bước vào câu lạc bộ thì liền nghe thấy âm thanh đánh nhau truyền đến.

 

“Bên này, nhanh lên!”

 

Hắn ta lập tức rút súng ra, dẫn người của mình đi về phía cửa sau.

 

Nhưng khi họ chạy tới cửa sau, thì chỉ phát hiện đám người của tên đeo hoa tai nằm la liệt trên mặt đất, con hẻm ở cửa sau đã không còn một bóng người, không còn thấy bóng dáng của Điển Chử nữa.

 

“Má nó, lại để cho nó chạy thoát rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi