THIẾU SOÁI TRỞ VỀ

Chương 82: Sát Phá Lang Câu lạc bộ Vạn Long, bên trong phòng bao.

Từ Cảnh Minh đang nâng ly cạn ly với một người đàn ông Đông Nam Á.

Người đàn ông Đông Nam Á này cao 1,7m, trên cổ đeo một chiếc răng sói.

Anh ta có nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như một người nông dân ở nông thôn.

Nhưng người này lại rất có lai lịch. Anh ta lại là thủ lĩnh thường niên của đám lính đánh thuê trà trộn vào các nước nhỏ ở Đông Nam Á.

Sát Phá Lang có một đội lính đánh thuê bao gồm hàng chục người, quanh năm thực hiện các nhiệm vụ đánh thuê ở Đông Nam Á.

Trong số đó, giúp người ta giết người và bảo vệ quá trình vận chuyển của những kẻ buôn m4 túy là công việc kinh doanh chính của họ.

Trung Quốc có thái độ rất nghiêm khắc đối với lính đánh thuê.

Với sức mạnh vượt trội và bối cảnh ổn định và thịnh vượng của Trung Quốc, ở đây không có nhiều chỗ cho lính đánh thuê tồn tại.

Lính đánh thuê thông thường cũng không sẵn sàng mạo hiểm làm mắt lòng Trung Quốc để đến đây làm nhiệm vụ, bởi vì họ thường bị bắt và hình phạt rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, lần này Từ Kính Minh đưa ra giá 80 triệu tệ để nhờ nhóm Sát Ngọc Lang đến giúp giết Trần Ninh.

Sát Ngọc Lang động tâm rồi!

Đây cũng là lý do tại sao Sát Ngọc Lang lại xuất hiện ở Trung Hải Trung Quốc, và tại sao hiện tại lại uống rượu với Từ Cảnh Minh tại câu lạc bộ Vạn Long.

Lính đánh thuê Sát Ngọc Lang đã trà trộn ở các nước Đông Nam Á nên cũng thông thạo ngôn ngữ của các nước này, lúc này anh ta nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc hơi gượng gạo: “Ông chủ Từ, mặc dù Trần Ninh là một người bình thường, giết anh ta rất đơn giản.”

“Nhưng đây là Trung Quốc, Trung Quốc rất nghiêm khắc đối với lĩnh đánh thuê, vì vậy chúng tôi cũng là chấp nhận rất nhiều rủi ro.”

“Hiện tại anh trả một nửa số tiền, tối nay tôi sẽ dẫn đội giúp anh giết Trần Ninh. Sau khi xong việc anh sẽ trả một nửa còn lại, có được không?”

Từ Kính Minh cười nói: “Hợp tình hợp lý, Diêm La, chuyển tiền.”

Diêm La là một cánh tay đắc lực của Từ Kính Minh.

Tên ban đầu của Diêm La là Diêm Thiên, thân thủ tài giỏi, giết người không ghê tay, mọi người trong giới ngầm của thành phố Vân Lam ai nói đến anh ta mà không biến sắc, nên gọi thành Diêm La.

Diêm La trầm giọng nói: “Vâng, ông chủ.”

Vài phút sau, 40 triệu tệ tiền thù lao đã được chuyển thành công vào tài khoản của Sát Phá Lang.

Sát Phá Lang hài lòng nói: “Tốt lắm, giao dịch với một người sảng khoái như ông chủ Từ thật thoải mái.”

Từ Kính Minh cầm ly rượu lên và nói với Sát Phá Lang: “Chúc các anh giết Trần Ninh thành công, cạn ly.”

Sát Phá Lang nâng ly rượu lên: “Cạn ly!”

Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình đưa con gái đến công viên giải trí Châu Sơn.

Vốn dĩ muốn cùng con gái đi ngồi vòng đu quay Hạnh phúc và vòng quay ngựa gỗ, nhưng thật không ngờ lúc đi ra ngoài thì trời quang trăng sáng, nhưng khi đến Công viên giải trí Châu Sơn thì trời lại nỗi gió.

Hơn nữa, mây đen trên bầu trời cuộn trào, sám chớp liên miên, còn có tiếng sắm truyền đến, hiển nhiên là sắp có một trận mưa lớn.

Trần Ninh nói với Tống Sính Đình và con gái: “Trời sắp mưa rồi, công viên giải trí sẽ đóng cửa. Chúng ta quay về đi.”

Tống Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng cô bé cũng biết \ hiện tại không chơi được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vâng.”

Trần Ninh ôm con gái đang chuẩn bị rời khỏi công viên giải trí cùng Tống Sính Đình.

Nhưng anh đột nhiên cảm giác được sau lưng có gì đó, đây là bản năng sinh ra từ việc quanh năm ở trên chiến trường.

Trần Ninh sẽ có bản năng sinh tử này chỉ khi bị một khẩu súng nhắm vào từ phía sau.

Anh không chần chừ ôm con gái kéo Tống Sính Đình lập tức nấp sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ gần đó.

Mà lúc này, xa xa năm trăm bước có một tên lính bắn tỉa đánh thuê vừa nhắm vào Trần Ninh bằng súng bắn tỉa hạng nhẹ, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng.

Lính bắn tỉa Tào Hoa nhìn Trần Ninh đột nhiên biến mất khỏi tầm ngắm của khẩu súng bắn tỉa của mình bèn lẫm bẩm: “Chuyện gì vậy?”

Chu Tinh nằm bò bên cạnh cầm kính viễn vọng quan sát để hỗ trợ bắn tỉa, cũng rất khó hiểu, vừa quan sát bằng kính viễn vọng vừa nói: “Có thể là nhìn thấy trời mưa nên muốn tránh mưa phải không?”

Tào Hoa kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, vừa rồi nhằm vào anh ta chỉ cần cho tôi thêm một giây nữa là tôi đã nổ súng rồi.”

Chu Tỉnh bình tĩnh nói: “Vừa rồi trời nổi gió, với lực gió đông nam cấp năm thì rất khó điều chỉnh quỹ đạo đạn. Cho dù vừa rồi b.ắn ra cũng có thể một phát đó không thể tiêu diệt được mục tiêu.”

“Họ hiện đang nấp sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ, nơi đó không che chắn được mưa, cũng không chắn được gió. Tôi đoán họ sẽ sớm lao ra từ phía sau bức tượng, kiên nhẫn chờ đợi và chớp lấy cơ hội ra tay.”

Tào Hoa nằm trên mặt đất, chậm rãi di chuyển súng bắn tỉa, nhắm vào bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ, vừa trầm giọng ngâm nga bài đồng dao săn bắn, vừa nheo mắt chuẩn bị bắn giết con mồi xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Tống Sính Đình bị Trần Ninh đột nhiên kéo đến phía sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ bèn bối rối hỏi: “Sao vậy?”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Hình như có người lén lút theo dõi chúng ta.”

Tống Sính Đình lập tức nhớ tới việc chú cô bị bắt cóc hai ngày trước, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng: “Chẳng lẽ có người muốn gây bắt lợi cho chúng ta sao?”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Không sao, anh sẽ đi xử lý.”

Trần Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Điền Chử: “Tôi đang ở công viên giải trí Châu Sơn, có chuyện.”

Điền Chử vô cùng sửng sốt khi nghe thấy vậy: “Tôi sẽ dẫn đội đến ngay lập tức”.

Trần Ninh: “Đừng gây động tĩnh, miễn đừng đánh rắn động cỏ.”

“Vâng.”

Điền Chử nói: “Hôm nay là lão Tam và A Thất của Bát Hỗ Vệ làm cảnh vệ, chịu trách nhiệm bí mật bảo vệ con gái của thiếu soái. Lão Tam và A Thất đang ở công viên giải trí Châu Sơn.

Tôi lập tức hạ lệnh cho bọn họ hành động. Sau đó tôi sẽ dẫn đội đến nơi sau.”

Trần Ninh: “Được!”

Nơi cao nhất của Châu Son, trong đình nghỉ mát.

Hai lính bắn tỉa đánh thuê Tào Hoa và Chu Tỉnh đang cau mày nhìn chằm chằm bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ trên sân chơi qua một ống kính viễn vọng.

Tào Hoa thắc mắc nói: “Bọn họ trốn sau bức tượng làm gì vậy?

Không phải là đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ?”

Chu Hành kiên quyết phủ nhận: “Không thể, anh ta làm sao có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta?”

Tào Hoa cảm thấy cũng đúng, nhưng khi thấy Trần Ninh đã lâu không xuất hiện trong tầm ngắm bắn tỉa của mình, anh ta cũng bắt đầu có chút nóng nảy nói: “Hay là chúng ta đổi vị trí bắn tỉa đi.”

Chu Tinh vừa muốn trả lời, nhưng sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói lãnh đạm: “Không cần!”

Có người đứng sau lưng!

Cả Tào Hoa và Chu Tinh đều sửng sốt, chúng đều là lính đánh thuê được huần luyện bài bản, cực kỳ cảnh giác.

Nhưng bây giờ vậy mà có người tới sau lưng mà chúng không cảm tháy!

Cả hai đều hồn bay phách lạc, Chu Tỉnh không chút do dự rút súng lục từ thắt lưng ra, quay người chỉ về phía sau.

Tào Hoa cũng thấp giọng hét lên, giương súng bắn tỉa hạng nhẹ lại nhắm ngay phía sau.

Tuy nhiên, ngay khi chúng vừa quay người lại thì cổ họng của chúng đã bị cắt ngọt bằng một con dao găm quân dụng.

Hai người chúng giống như những con gà trống bị cắt cổ, máu trào ra từ cỗ họng, ngã khụy xuống đất một cách yếu ớt.

Hai người ngã xuống đất, sinh khí trong mắt nhanh chóng biến mắt.

Hai người bọn chúng đều chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm người đàn ông Trung Quốc thân hình thẳng tắp đứng trước mặt chúng.

Người đàn ông Trung Quốc này không ai khác mà chính là A Thát trong Bát Hỗ Vệ của Trần Ninh.

A Thất cầm khẩu súng bắn tỉa trên mặt đất lên để kiểm soát cao điểm.

Ào, một bóng dáng khác xuất hiện bên cạnh A Thất.

Đó là một người khác của Bát Hỗ Vệ, lão Tam.

Lão Tam nhìn hai xác chết trên mặt đất rồi nói với A Thất: “Tôi đã tìm kiếm một lần nữa, nhưng không tìm thấy kẻ giết người khả nghỉ nào khác trong công viên giải trí Châu Sơn.”

A Thát: “Vậy gửi tin nhắn cho thiếu soái nói với anh ấy rằng nguy hiểm đã được loại bỏ?”

Ngay khi A Thất vừa nói xong, một chiếc điện thoại di động trên một xác chét trên mặt đất bỗng kêu lên.

Lão Tam lấy điện thoại từ xác chết ra, nhìn vào điện thoại đang gọi đến, anh ta không trả lời cuộc gọi mà lại ngắng đầu lên nhìn A Thất.

A Thất cau mày: “Xem ra hai sát thủ này còn có bạn đồng hành!”

Lão Tam: “Lập tức báo cáo thiếu soái đi!”

Trần Ninh nhanh chóng nhận được tin nhắn từ lão Tam của Bát Hỗ Vệ: Nguy hiểm tạm thời được loại bỏ, nhưng kẻ địch vẫn còn đồng bọn, xin thiếu soái đừng rời khỏi công viên giải trí trong lúc này, thuộc hạ sẽ hỗ trợ và bảo vệ khỏi lính bắn tỉa bát cứ lúc nào.

Trần Ninh đọc tin nhắn trên điện thoại di động, thấy mưa đã rơi rồi.

Anh cười nhẹ với Tống Sính Đình và con gái: “Không sao rồi, chúng ta đến nhà hàng công viên giải trí trước mặt tránh mưa tạm trước đi. Đợi đến khi tạnh mưa rồi mới rời đi.”

Bên ngoài công viên giải trí Châu Sơn, trên đường phố, có bảy hoặc tám chiếc xe tải cũ nát đang đậu.

Sát Ngọc Lang và 28 lính đánh thuê lang sói của anh ta đều cầm vũ khí trốn trong xe.

Sát Ngọc Lang đã chuẩn bị hai kế hoạch để giết Trần Ninh.

Kế hoạch đầu tiên là cử một đội bắn tỉa giết Trần Ninh trong sân chơi với chỉ phí tối thiểu.

Nhưng bây giờ vẫn không có tin tức gì, thậm chí anh ta còn sốt ruột gọi điện cho hai tay súng bắn tỉa nhưng không ai trả lời.

Sát Ngọc Lang tức giận nói: “Hai thằng khốn Tào Hoa và Chu Tỉnh rốt cuộc đang làm gì vậy? Bát kể như thế nào, chúng ta lập tức tiến hành kế hoạch thứ hai. Lính đánh thuê chúng ta không nên ở lâu ở chỗ như Trung Quốc này. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong.”

Kế hoạch thứ hai là Sát Ngọc Lang dẫn đội lính đánh thuê của mình vào thẳng công viên giải trí giết Trần Ninh.

Sau đó lợi dụng đêm mưa yêm hộ, rồi an toàn rút lui dưới sự ứng phó của Từ Kính Minh.

Ngay khi Sát Ngọc Lang ra lệnh cho thủ hạ kiểm tra súng và đạn dược, chuẩn bị thực hiện bộ kế hoạch thứ hai.

Vài xe container nhỏ nối đuôi nhau chạy vào công viên giải trí Châu Sơn.

Trong các thùng chứa của những chiếc ve container đó có những hàng binh sĩ tinh nhuệ được trang bị đầy đủ vũ trang, đạn thật của lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi