"Uhm….
Nóng quá…”
Lương Đồng Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, uể oải vươn tay chạm vào công tắc bên cạnh giường, ấn đi ấn lại mấy cái “cạch cạch.
”
Bên trong vẫn tối om, căn phòng cho thuê này đã bị cắt điện, chiếc điều hòa treo tường cũ kỹ đang kêu "xùy xùy" vì mất điện.
Cửa sổ căn phòng thì đóng chặt khừ, bốn mùa ở thành phố Lâm Hải này đều là mùa hè, bây giờ mới là tháng hai mà tiết trời đã oi bức nóng nực rồi.
Lương Đồng Tâm chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chiếc váy mỏng tang dính vào da thịt khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Một buổi tối nóng như đổ lửa thế này mà đột nhiên cúp điện, đúng là hết chỗ nói mà!"
Lương Đồng Tâm vừa chửi vừa ngồi dậy.
Cô thực sự chịu hết nổi màn đêm oi bức, loạng choạng bước tới cửa trượt bằng kính của ban công, giơ tay kéo rèm.
Cô “hự” một tiếng, kéo tấm rèm cửa nặng nề sang hai bên, vừa đẩy cánh cửa trượt bằng kính ra, một bóng người đen kịt cao lớn đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
Ma, ma hả?!
Lương Đồng Tâm lập tức sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Suy nghĩ của cô chợt lóe lên rồi vụt tắt, không biết bóng đen đó đã hoàn toàn bao trùm lấy cô từ lúc nào.
Bóng đen thất tha thất thểu đi vào, một bàn tay to lớn đen thui đột ngột vươn tới.
Miệng mũi của Lương Đồng Tâm bị bàn tay to ấy bịt chặt, không thể phát ra tiếng.
Mùi máu tươi nồng đậm xộc lên.
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền đến khiến cho Lương Đồng Tâm không rét mà run, cô nín thở, im lặng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Lên giường đi!"
Một mệnh lệnh trầm thấp, lạnh lùng vang lên bên tai Lương Đồng Tâm.
Lương Đồng Tâm không khống chế được sự run rẩy trên cơ thể mình, vì sợ hãi, thậm chí cô còn quên luôn rằng đôi chân của mình có thể đi được.
Bóng đen tựa hồ đã mất kiên nhẫn, nâng hai tay lên, dễ dàng lôi thân thể của Lương Đồng Tâm, trực tiếp kéo cô về giường.
"A… Đau….
" Vì là giường gỗ nên khi bị đập mạnh xuống mặt giường, Lương Đồng Tâm liền cảm thấy sau lưng đau nhói.
Lương Đồng Tâm còn đang giãy giụa vì đau đớn, bóng đen đã thoăn thoắt tháo thiết bị trên người mình xuống.
Liền sau đó một cơ thể lạnh lẽo áp lên người Lương Đồng Tâm.
Trong bóng tối, trái tim của Lương Đồng Tâm co thắt lại, hai tay chống vào thân thể bóng đen, đẩy ra, theo bản năng.
Ngay khi tay cô vô tình chạm vào bộ ngực vạm vỡ, cô mới nhận ra hóa ra đó là một người đàn ông!
Trong lòng Lương Đồng Tâm càng thêm run sợ, cô lại càng chống cự dữ dội hơn.
Nhưng không ngờ người đàn ông đang nằm trên người cô lại đè mạnh lên đôi chân đang giãy giụa của cô, khuỷu tay với cơ bắp cuồn cuộn chèn cô chặt đến mức sắp tắt thở.
Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy khiến Lương Đồng Tâm sợ hãi, không kềm được òa khóc.
"Hu…Hu…”
Lương Đồng Tâm đang rơm rớm nước mắt thì cảm thấy bà tay lạnh lẽo như ma cà rồng đến từ bóng đêm của gã đàn ông áp lên mặt mình.
"Tôi! Sẽ không chạm vào cô! Chỉ cần! Cô đừng động đậy, đừng lên tiếng! " Trông anh có chút đau đớn nhưng vẫn cố gắng hết sức để thì thầm và xoa dịu cảm xúc của cô.
Lương Đồng Tâm ngẩn người, tiếng thút thít cũng nín bặt.
Dưới ánh sáng le lói, một vài bóng người nữa xuất hiện trên ban công bên ngoài cửa kính trượt.
Hình như bọn họ đang treo người trên dây mà tuột xuống, trong tay còn cầm theo vũ khí có hình lưỡi hái.
Giờ khắc này, Lương Đồng Tâm choáng váng hết cả đầu óc.
Cô cực kỳ hy vọng vào việc sẽ có ai đó nói với cô rằng, thực ra họ đang quay phim!
Nhưng hiển nhiên là cô đã ảo tưởng quá nhiều, vì đây không phải là đang quay phim!
"A!" Lương Đồng Tâm lo lắng hét lên khi nhìn thấy có vẻ như mấy bóng người đó đang định đi vào.
Người đàn ông đang đè lên người cô giật mình, vội vàng luồn những ngón tay lạnh ngắt vào tóc cô, sau đó giữ chặt sau đầu, cúi xuống bất ngờ mút lấy đôi môi cô.
Trong phút chốc, đầu óc Lương Đồng Tâm trống rỗng.
Giờ phút này, cô chỉ còn cảm nhận được một tia mát lạnh từ đôi môi khô khốc của anh cùng với mùi máu tanh xen lẫn.
Hơi thở của người đàn ông vây chặt lấy cô, chầm chậm tiết ra hormone ám muội.
Trên người cô gái tỏa ra hương chanh thoang thoảng, một mùi hương thanh mát vương chút vị ngọt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối với người đàn ông mà nói, đó là sự hấp dẫn chưa bao giờ có.
Thân thể cùng đôi môi mềm mại của cô.
Anh thực sự cảm nhận được hương thơm ấm áp từ cơ thể mềm nhuận như ngọc của cô…
Chỉ một chút ấy của cô cũng đủ khiến anh mãn nguyện.
Hóa ra, phụ nữ lại có thể có mĩ vị như vậy.
Dần dần, anh không còn hài lòng với việc chỉ lướt sơ qua cô như vậy…
Rõ ràng anh chưa từng nảy sinh ý nghĩ không nên có với bất kỳ cô gái nào vậy mà trong khoảnh khắc hôn cô gái này, anh lại có thể tự làm mà không cần người hướng dẫn.
Người đàn ông không kềm chế được dục vọng, nâng đầu của Lương Đồng Tâm lên, vươn đầu lưỡi vạch ra đường môi của cô, sau đó mút lấy mút để đôi môi mềm mại của cô, rồi bá đạo cạy hàm răng của cô ra, chậm rãi hưởng thụ nụ hôn khiến anh sướng ngất ngây.
Trong lúc vô tình, anh đã phát hiện ra mình nghiện hôn cô rồi.
Dục vọng đã khống chế được suy nghĩ trong anh, khiến anh triệt để sa vào khoái cảm.
Bàn tay của người đàn ông lật tà váy của cô gái lên theo bản năng.
"Uhm…" Lương Đồng Tâm lập tức mở tai hai mắt, đôi tay đang quơ quào không thể không siết chặt thành nắm đấm.
Cô đánh mạnh lên tấm lưng rộng của người đàn ông hết lần này đến lần khác, cô càng giãy giụa anh càng hôn cô đến trời đất quay cuồng.
Lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông lạ mặt hôn cuồng nhiệt như vậy.
Đã nói là không chạm vào cô nhưng kết quả thì sao chứ?
Tên này không giữ lời hứa khiến Lương Đồng Tâm thẹn quá hóa giận.
Từ đầu tới cuối cô liên tục giãy dụa.
Nhưng càng né tránh càng bị hôn.
Anh ta vẫn chưa thỏa mãn với cô sao?
Không biết qua bao lâu, thân thể gồng cứng của anh ta mới chậm rãi thả lỏng, chậm rãi rời khỏi đôi môi thơm tho ngọt ngào của cô.
Còn Lương Đồng Tâm chỉ cảm thấy đôi môi của mình hơi bỏng rát.
Trong nháy mắt, Lương Đồng Tâm cảm thấy xấu hổ nhưng hơn hết là cảm giác ghê tởm chưa từng có đối với người đàn ông này.
"Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Người đàn ông nói chuyện không chút e dè, trên đôi môi gợi lên một nụ cười xấu xa.
Anh ta không tiếp tục nữa nhưng nhận ra sự hớ hênh của mình nên xoay mình leo xuống khỏi người Lương Đồng Tâm, chật vật ngồi dậy nhìn ra ban công.
Đám người vừa nãy có lẽ đã bỏ đi rồi chăng?!
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.