THIẾU SOÁI, VỢ ANH BỎ TRỐN RỒI


Anh ngước mắt nhìn Lương Đồng Tâm một chút, mỉm cười: "Nếu em hát hay thì tất nhiên có thể.

"
Lương Đồng Tâm ngượng ngùng, mặt đỏ tới mang tai, cầm điện thoại di động lên, ấn mở chức năng ghi âm.

Vừa ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cô đã nghĩ tới người đàn ông bị thương đêm đó!
Rốt cuộc có phải cùng là một người hay không?
Trong lòng Lương Đồng Tâm không chắc chắn lắm, cô cảm thấy phải là vì dáng dấp rất giống, cảm thấy không phải là vì cô thấy tính cách có chỗ khác biệt.

Người đàn ông đêm đó, dù sau đó cô có gặp anh hai lần, nhưng anh trong nóng ngoài lạnh, lần nào xuất hiện anh cũng vội vàng cưỡng hôn cô.

Mà người đàn ông trước mặt này! ấm áp, lịch sự, nho, nhã.

Bởi vì nhìn thấy người đàn ông đối diện hết sức đẹp trai, Lương Đồng Tâm sẽ suy nghĩ lung tung, nên cô dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu cất giọng hát: "Nói, có cái gì tôi không thể nói, có gì tôi phải sợ, tôi tin mình sẽ không khóc, cũng sẽ không đau buồn; sai, lỗi lầm của ai, ai có thể nói rõ ràng thì cứ xem là lỗi của tôi; làm, có cái gì tôi không dám làm, có gì tôi phải, tô tin mình sẽ chẳng quan tâm dù anh có ra đi! "
Hát xong, Lương Đồng Tâm lập tức gửi cho Diệp Mỹ Giai.

Cô hi vọng tiếng hát của mình thật có thể mang đến sự an ủi cho người bạn thân phương xa này.

Lúc này, bên tai vang lên tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp.

Lương Đồng Tâm theo tiếng vỗ nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đã thả tay xuống, mỉm cười khen một câu: "Em hát rất hay.

"
"Cảm ơn anh!" Lương Đồng Tâm lập tức cảm thấy mừng rỡ, cười khẽ lộ lúm đồng tiền.

Anh nói tiếp: "Em có thể hát thêm bài nữa không?"
"Anh muốn nghe bài nào?"

"Bài là sở trường của em.

"
"Được!"
Khóe miệng Lương Đồng Tâm khẽ nhếch, mở điện thoại ra, lật ca từ, lại hát một bài hát khá vui vẻ khác: "Mùa hè yên tĩnh, bầu trời chi chít ánh sao, trong lòng chan chứa nỗi nhung nhớ, là đang nhớ gương mặt anh; em có thể giả vờ như không thấy, cũng có thể cất giấu nỗi nhớ nhung, cho đến khi em có thể chạm vào gương mặt ấm áp của anh; biết thì đã biết rồi, cũng đã an tâm để ngon giấc rồi, trong trái tim em em, mùa hè này thật yên bình! "
Nghe xong, anh nằm xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau gối lên cái ót, khóe miệng khẽ nhếch, nhắm mắt lại, an tĩnh lắng nghe.

Không thể phủ nhận, âm thanh cô gái thật rất êm tai, giống như một viên kẹo ngọt mà không ngấy, dư vị vô tận.

Sau khi hát xong, Lương Đồng Tâm mới phát hiện người đàn ông đối diện đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Điều hoà nhiệt độ trong toa tàu bật khá thấp, Lương Đồng Tâm đi tới, cầm chăn mỏng từ giường xuống, khẽ đắp cho anh.

Tướng ngủ của anh nhìn rất đẹp, gương mặt trơn bóng trắng trẻo, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi rất đẹp, không một bộ phận nào không toát lên vẻ cao quý và tao nhã.

Nhìn tướng ngủ của anh, Lương Đồng Tâm chợt cảm thấy rất quen thuộc.

Cô suy nghĩ một lúc mới nhận ra dáng dấp anh rất giống người đàn ông đêm hôm đó bị thương bò vào phòng cô, được cô hảo tâm cứu giúp.

Nhưng, sao lại trùng hợp như vậy? Cô cũng đã rời thành phố Lâm Hải rồi.

Mặt khác, nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt, Lương Đồng Tâm không khỏi vui mừng mỉm cười, vào lúc mình chật vật nhất, còn có thể gặp được một người hảo tâm, thật tốt!
Sáng sớm hôm sau, đoàn tàu sắp đến Bình Dương.

Điền Trung Quân ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, mới phát hiện trên người mình được đắp một cái chăn mỏng, vô thức nhìn về phía giường đối diện.

Cô gái nằm nghiêng, tướng ngủ điềm tĩnh.

Chăn trên người này chắc là tối qua cô bé này tốt bụng đắp cho mình.

Điền Trung Quân mỉm cười chắc chắn
Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa toa tàu nhã nhặn nhắc nhở: "Thưa quý khách, xin chào anh, khoảng nửa giờ sau đoàn tàu sẽ đến Bình Dương.

"
Dường như nghe thấy tiếng đập cửa và lời nhắc nhở ấm áp của nhân viên phục vụ, cô gái nhíu mày, như sắp tỉnh dậy.

Điền Trung Quân lấy lại tinh thần, lấy đồ rửa mặt từ vali ra, đi vào phòng vệ sinh.

Lương Đồng Tâm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cuống quít lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng mình ngủ quên mất rồi.

Cô mơ màng đi đến bên giường, vốn định giẫm lên tấm đạp chân, ai ngờ cô lại đạp hụt, không cẩn thận té xuống.

"Rầm!"
"A ! "
Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Điền Trung Quân lập tức thả khăn trong tay xuống, mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ thấy cô bé kia ngồi bệt dưới đất, nhăn mặt xoa cổ chân phải.

"Em làm sao thế?" Điền Trung Quân vội bước đến bên cạnh Lương Đồng Tâm, ngồi xổm người xuống, quan tâm hỏi.


Lương Đồng Tâm không nói gì, cô thật không muốn nói cho anh biết, cô ngã xuống là vì giẫm hụt.

Thấy Lương Đồng Tâm không lên tiếng, Điền Trung Quân đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, có chút buồn cười.

Thật là một cô bé ngốc!
"Có gì đáng cười! " Lương Đồng Tâm cau mày, nói thầm, âm thanh có chút phàn nàn.

"Rất xin lỗi vì đã cười.

"
Điền Trung Quân nhìn Lương Đồng Tâm, lịch sự xin lỗi, sau đó vươn tay ra, nắm lấy cổ chân cô.

Anh vừa mới chạm vào, cô liền kêu "đau".

Xem ra, tám chín mươi phần trăm là trẹo chân rồi.

"Để tôi dìu em trước.

"
Điền Trung Quân nắm lấy cánh tay Lương Đồng Tâm, khi kéo cô lên, mới phát hiện cô bé này không phải nhẹ bình thường.

Nói cách khác, cô gái này khá gầy, nhìn có chút yếu đuối.

"Cảm ơn anh.

" Lương Đồng Tâm khách sáo nói cảm ơn, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha.

"Đừng khách sáo.

"
Điền Trung Quân mỉm cười, sau đó quay người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Sau khi đoàn tàu đến ga, Lương Đồng Tâm vừa kéo vali, vừa nhảy lò cò tiến lên.


Điền Trung Quân thấy thế, gọi nhân viên phục vụ tới giúp cầm hành lý, sau đó không nói hai lời tiến lên, ôm ngang Lương Đồng Tâm.

Bỗng nhiên được ôm kiểu công chúa, Lương Đồng Tâm có chút ngạc nhiên lo lắng, vali trong tay cũng được nhân viên phục vụ tiếp lấy.

Nhân viên phục vụ chỉ tiễn hai người xuống tàu, đến ngoài vạch an toàn.

Điền Trung Quân đặt Lương Đồng Tâm xuống, sau đó chỉ chỉ vali của mình, nói: "Em có thể ngồi trên vali của tôi, tôi đẩy em đi.

"
"Cảm ơn anh, không sao đâu, tôi có thể tự đi.

" Lương Đồng Tâm mỉm cười khước từ.

Điền Trung Quân nhíu mày, liếc nhìn thấy còn cách cửa ra vào một khoảng dài, hỏi lại: "Em chắc chắn, em định nhảy lò cò dọc đường sao?"
Nghe anh nói vậy, Lương Đồng Tâm cũng liếc nhìn về cửa ra vào cách đó không xa, người đông như chảy hội.

"Tôi, tôi vẫ nên ngồi lên vali của anh thôi.

" Lương Đồng Tâm xấu hổ cười.

Điền Trung Quân cười trừ, ôm Lương Đồng Tâm đặt lên vali.

Vali của anh khá lớn cũng rất rắn chắc, phía trên thừa một người ngồi, huống hồ cô bé này còn không nặng.

Điền Trung Quân một tay đẩy vali của mình, một tay kéo vali của Lương Đồng Tâm, vẫn không quên dặn dò Lương Đồng Tâm: "Phải ngồi vững nhé.

"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi