THIẾU SOÁI, VỢ ANH BỎ TRỐN RỒI


Còn Lương Đồng Tâm thì chịu khó hơn, lại không màng danh lợi.

Lương Đồng Tâm có một bạn trai, hơn nữa còn là bạn cấp ba của cô, hai người chính thức yêu nhau từ lúc kết thúc kỳ thi đại học năm ngoái.

Mặc dù hai người vì chênh lệch điểm số mà học khác trường, nhưng cũng may là ở cùng thành phố, nên có thể gặp nhau vào mỗi dịp cuối tuần.

Vì Lương Đồng Tâm học cao đẳng, có nhiều thời gian rảnh hơn Hà Minh Huân học đại học khoa chính quy, nên từ lúc nhập học đến nay, cô luôn vừa học vừa làm, để trang trải chi phí sinh hoạt cho mình và Hà Minh Huân.

Hà Minh Huân nói, vì anh ta có thành tích xuất sắc ở trường, nên giáo viên chủ nhiệm đã xin thầy hiệu trưởng cho anh ta thi tốt nghiệp trước thời hạn, từ lúc Lương Đồng Tâm xin nghỉ học ra ngoài làm công, ngoài trừ chi phí sinh hoạt cho mình, thì phần lớn tiền còn lại cô đều đưa cho Hà Minh Huân.

Lương Đồng Tâm đã ở bên Hà Minh Huân gần một năm rồi, tình yêu của hai người thuộc kiểu platonic.

Trong gần một năm này, mỗi lần hai người gặp nhau, chỉ nắm tay ôm ấp, tình cảm trong sáng thánh thiện như bạch tuyết.

Đối với bạn trai Hà Minh Huân của Lương Đồng Tâm, mặc dù Tô Minh Tuyết không biết rõ cho lắm, nhưng trong lòng khá xem thường anh ta.

Tục ngữ có câu “Vợ chồng nghèo khó trăm điều âu lo”, Hà Minh Huân và Lương Đồng Tâm đều xuất thân từ nông thôn, ngay cả học phí lên cao học của mình cũng do bạn gái đi làm thêm cung cấp, một người đàn ông như vậy thì có thể có tiền đồ gì?
Giờ trong văn phòng vẫn còn một đống đơn đặt hàng của khách hàng, đang đợi Lương Đồng Tâm tới giải quyết.


Lương Đồng Tâm không khỏi gượng cười: “Hết cách rồi! Hôm nay phải có gấp bản thiết kế trang trí cho một khách hàng, nên tớ phải tranh thủ tới đó!”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận, chú ý an toàn! Đúng rồi! Sữa rửa mặt của tớ hết rồi, nên tớ có thể mượn của cậu dùng đỡ được không?” Tô Minh Tuyết hỏi tiếp.

Tô Minh Tuyết tiện đường cầm một chiếc ly, rồi đi về phía máy lọc nước.

Nếu cô chăm chỉ như Lương Đồng Tâm, chẳng phải cô sẽ “mệt đến rã rời” à?
Thật ra, ở một mức độ nào đó, Tô Minh Tuyết hơi khinh thường những cô gái đến từ nông thôn như Lương Đồng Tâm.

Mặc dù hai người là bạn cùng quê, hơn nữa quê quán của họ thật sự là cùng một thôn, nhưng Tô Minh Tuyết đã theo ba mẹ sống trong thị trấn rồi.

Tốt xấu gì cô cũng là thành phố lớn lên trong thị trấn, đâu giống như mấy cô gái nông thôn quê mùa cục mịch, lại không có chút bối cảnh như Lương Đồng Tâm.

Tô Minh Tuyết sống trong thành phố lớn như Lâm Hải, nên bất kể là cách ăn mặc, hay hành động cử chỉ, giao tiếp trong xã hội, đều giống như cô gái sống trong thành phố lớn.

Còn Lương Đồng Tâm, mặc dù xinh đẹp tự nhiên, nhưng không chú trọng cách ăn mặc, lại không ăn diện, ngày nào cũng sống cuộc sống tẻ nhạt, còn vọng tưởng có thể chăm chỉ làm việc thì sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, đúng là mơ mộng hão huyền!
Mặc dù Tô Minh Tuyết tự xưng là bạn thân Lương Đồng Tâm, nhưng cô không hề hiểu cô ấy, mà cô cũng không muốn tìm hiểu.

Vì cô cảm thấy, mình và Lương Đồng Tâm không phải người cùng thế giới.

Tương lai, chắc chắn Tô Minh Tuyết cô sẽ gả cho người đàn ông giàu có, nên cô biết cách trang điểm đậm, ăn mặc chỉnh chu, lấy lòng người đàn ông giàu có.

Còn Lương Đồng Tâm thì để mặt môc, suốt ngày chỉ biết làm việc chăm chỉ, không có thời gian chăm chút cho vẻ ngoài của mình, thì làm gì có người đàn ông giàu có nào để ý đến cô ấy chứ?
Giờ chỉ có người đàn ông bối cảnh nghèo hèn như Hà Minh Huân, mới thích Lương Đồng Tâm thôi.

Lương Đồng Tâm không biết suy nghĩ trong lòng Tô Minh Tuyết, cô chưa từng cảm thấy mình là chim sẻ, tất nhiên, cô cũng không muốn làm phượng hoàng.

Lương Đồng Tâm chỉ đang làm đến nơi đến chốn, làm những chuyện mình nên làm mà thôi.

Nếu là vàng, ắt sẽ có một ngày nó tỏa sáng!
Lương Đồng Tâm thấy Tô Minh Tuyết không nhắc đến, tối qua trong nhà có xảy ra chuyện kỳ lạ nào không, nên thầm nghĩ chắc chắn tối qua cô ta ngủ rất ngon.

Cũng may Minh Tuyết không biết tối qua trong phòng cô đã xảy ra chuyện gì, để khỏi vướng phải những rắc rối không đáng có.


Lương Đồng Tâm cười nhẹ nhõm, mang giày xong, cô mở cửa ra nói: “Sữa rửa mặt tớ để trên bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, cậu tự lấy dùng đi, tớ đi trước đây!”
“Ừm, tạm biệt!” Tô Minh Tuyết vẫy tay với Lương Đồng Tâm, cô uống nước xong thì đặt ly xuống, xoay người đi vào phòng Lương Đồng Tâm.

Cô đi thẳng vào phòng vệ sinh, lúc cầm chai sữa rửa mặt trên bồn rửa mặt lên, thì vô tình nhìn thấy một món đồ màu ngọc bích ở bên cạnh.

Tô Minh Tuyết nhìn kỹ lại thì thấy là một mặt dây chuyền ngọc bích, nên tò mò cầm lên xem.

Mặt ngọc này phát ra ánh sáng lấp lánh, bên trong còn có hoa văn màu xanh ngọc bích, đây chắc chắn là hàng cao cấp.

“Từ khi nào Đồng Tâm lại có một bảo vật có giá trị thế này?” Tô Minh Tuyết ngạc nhiên lẩm bẩm.

Nhà cô bán hàng F1, nên cũng biết phân biệt trang sức bằng ngọc bích, đợi khi nào cô đến công ty, chắc chắn cô phải hỏi Đồng Tâm xem cô ấy lấy mặt ngọc này ở đâu.

Tô Minh Tuyết thầm nghĩ, rồi không kìm lòng được đeo sợi dây chuyền này vào cổ mình, rồi đứng trước gương trang điểm.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Tô Minh Tuyết ra khỏi phòng Tô Đồng Tâm, rồi đi ra cửa.

Miệng cô còn lẩm bẩm: “Chắc chắn Ngọc quên mang chìa khóa văn phòng rồi!”
Tô Minh Tuyết tiện tay mở cửa, chỉ thấy hai người đàn ông mặc vest đen mang giày da, đang nghiêm túc nhìn mình.

“Các người tìm ai?” Tô Minh Tuyết chớp mắt gượng cười, nhất thời trở nên cảnh giác.


Người đàn ông đi đầu quan sát Tô Minh Tuyết từ trên xuống dưới, thấy cổ cô đeo mặt ngọc gia truyền nhà họ Điền, thì vội cúi chào, cung kính hỏi: “Mợ cả, chào cô!”
“Mợ cả?!” Tô Minh Tuyết sửng sốt, nhìn người đàn ông này khó hiểu: “Mợ cả cái gì?”
Người đàn ông cười ngầm hiểu, rồi giải thích: “Sợi dây cô đang đeo trên cổ là mặt ngọc gia truyền do cậu cả để lại cho cô!”
Mặt, ngọc, gia, truyền!
Tô Minh Tuyết vô thức cúi đầu nhìn mặt ngọc trên cổ mình, vừa kinh ngạc lại vừa nhận ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Hình như đối phương rất có lai lịch, nhưng mặt ngọc này là của Lương Đồng Tâm!
Cô phải làm sao đây? Cô có nên nói cho người ta biết thật ra mặt ngọc này không phải là đồ của cô không?
Tô Minh Tuyết ngẫm nghĩ một hồi, rồi quyết định thăm dò lai lịch đối phương trước đã: “Tôi vẫn không hiểu mấy người đang nói gì?”
“Mợ cả, chào cô! Chúng tôi là người bên tập đoàn Điền thị, tôi là quản gia của cậu cả nhà họ Điền, cô có thể gọi tôi là chú Lưu cũng được, tôi được cậu cả cử tới đây để đón cô.

” Đối phương rất kiên nhẫn giải thích cho Tô Minh Tuyết.

Cậu cả căn dặn, nhất định phải đón cô gái đã cứu cậu cả về.

“Tập đoàn Điền thị?” Tô Minh Tuyết cả kinh, vui mừng đến mức hơi lắp bắp: “Là tập đoàn Điền thị với sản nghiệp mở rộng ở ba lĩnh vực giải trí, thương mại và chính trị, lãi ròng thống trị cả nước trong mười năm liên tiếp?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi