THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI

Chương 114

Lục Phi hơi ngốc, còn chưa phản ứng được chuyện này. Vô cùng đắc chí cầm lấy chìa khóa xe Hummer, nhìn thấy Lệ Cẩm Hà kéo Giang Dương Minh, Tần Đường Hạ và Chu Viễn Thanh nghênh ngang mà đi.

Chỉ còn lại một mình Lục Phi.

Lúc này Lục Phi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

“Chết tiệt! Không phải như thế chứ?”

Anh đảo mắt nhìn ghế lái ở phía sau, Giản Linh nằm lên cửa sổ ở ghế sau thò đầu ra: “Tiểu Lục, làm gì đấy? Nhanh lên! Đừng để lạc đội!”

Giờ Lục Phi mới bất chấp chui vào ghế lái.

Xe vừa lái, Giản Linh đã ngủ, Âu Tuấn rất ít nói, trường khí vẫn rất đủ, đến nỗi Lục Phi cũng không dám tùy tiện nói chuyện, trong xe rất yên tĩnh.

Có thể nói là bầu không khí rất không tự nhiên.

Có mấy lần Lục Phi muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai dửng dưng của Âu Tuấn thì lại không biết nên nói gì cho thích hợp.

Sau khi suy nghĩ một lúc, kết quả cuối cùng não bị giật lại hỏi thẳng ra: “Thiếu tá Âu, anh và đội trưởng Giản của chúng tôi, thành rồi sao?”

Âu Tuấn ngước mắt nhìn anh ta: “Như thế nào mới tính là thành rồi?”

Lục Phi nghĩ thầm còn có thể thế nào chứ? Giữa nam nữ với nhau, đương nhiên là thế này thế kia, thế kia thế này.

“Tôi nghe nói, hai người sống chung rồi.”

Lục Phi cẩn thận nói một câu.

Âu Tuấn nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Đúng vậy. Nếu như anh nói là cái này, vậy thì thành rồi. Tôi và cô ấy đúng là đã sống chung dưới một mái nhà.”

“Cho nên… Hai người là quan hệ người yêu?”

Đôi mắt của Lục Phi sáng lên, hỏi đến cùng.

Âu Tuấn im lặng vài giây rồi trả lời: “Không tính. Trước mắt hai bên bị ép sống chung với nhau và mối quan hệ phải thích nghi với nhau và phát triển trong những điều kiện khách quan như vậy.

Lục Phi bĩu môi: “Vậy thì tức là chưa thành.”

Âu Tuấn nhướng mày, không nói gì.

Lục Phi khẽ thở dài: “Anh đừng có không cần đội trưởng Giản của chúng tôi, mặc dù đội trưởng Giản của chúng tôi không nữ tính, lại còn thổ hào và ngang ngược, thân thủ giỏi đến mức không giống phụ nữ, có lúc còn thô lỗ và không đủ hiền thục, nhưng mà… Đội trưởng Giản rất tốt. Cô ấy là một trong những người tốt nhất tôi từng gặp.

Âu Tuấn thật sự không biết Lục Phi muốn khen Giản Linh hay là muốn hại cô nữa.

Người phụ nữ đang nghiêng đầu ngủ yên ở bên cạnh, không mở mắt, nhưng đã chau mày lại, đôi môi khép vào, mở ra nói ra những lời mất kiên nhẫn: “Tôi cảm ơn anh! Anh nói bốn câu thì có ba câu là đang hại tôi! Vừa hại còn vừa không quên chào hàng, Lục Phi, anh cũng xem như là một phần duy nhất của đuôi con bọ cạp…”

Giản Linh ngồi thẳng dậy, cô từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp có chút lim dim, trông giống như một chú mèo lười biếng.

“May mà anh không đi làm kinh doanh, nếu không với cái miệng đó, cũng chỉ có thể gõ bát ăn xin.”

Giản Linh vừa nói, vừa nhấc một chân đá lên lưng ghế lái của Lục Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi