THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI



Tầng ba đã được mẹ anh bao trọn, căn bản sẽ không có người khác.

Âu Tuấn đoán được thân phận của Giản Linh.
Con ngươi thâm thúy trong khuôn mắt dài mảnh của Âu Tuấn khẽ co lại, đánh giá cô.
Thân thủ này, vừa nhìn là biết đã luyện tập nhiều năm, hơn nữa bốt bên chân trái phồng hơn chân phải một chút, chắc là cất giấu dao găm.

Âu Tuấn nghĩ tới lời nói của Tề Lực Cảnh, nếu là một cô gái nhỏ dịu dàng nhu thuận…
Lại nhìn người con gái trèo từ tầng ba xuống ở trước mắt.
Khóe mắt Âu Tuấn co rút một hồi, cô gái nhỏ dịu dàng nhu thuận cái gì chứ, phụt!
Chỉ là Giản Linh có một khí chất độc đáo khiến Âu Tuấn không tự chủ cảm thấy, vô cùng thu hút.
Mà Giản Linh nhìn thấy anh, cũng đã đoán ra thân phận của anh, không lấy làm lạ, chính là bởi vì… Mẹ cô thực sự không lừa người.

Mệnh người này quả là hung sát!
Sở dĩ Giản Linh có thể vào quân đội đặc biệt là bởi vì cô trời sinh thể chất đặc biệt, linh khí dồi dào khác thường, khiến cô từ nhỏ đã dính lấy những việc siêu nhiên.
Hơn nữa mắt trái của Giản Linh có thể thấy linh, nhìn được những thứ người thường không nhìn được.
Vì thế lúc này, trong tầm mắt cô, mi tâm Âu Tuấn toàn tử khí đen kịt, mây đen đã phủ kín đầu…
Cũng khó trách Giản lão gia và Âu lão gia để hai người họ kết hôn.


Với một thân sát khí của Âu Tuấn, e rằng cũng chỉ có trời sinh linh thể như Giản Linh mới có thể trấn áp.
Bọn họ không hề biết, người đi tới bước sát nhập mệnh như Âu Tuấn, khó có thể kháng cự linh khí của linh thể trời sinh trăm năm khó gặp một lần như Giản Linh.
Nói hơi thô thì, giống hệt như chó thấy xương…
Giờ này phút này, nội tâm hai người cực phức tạp.
Giản Linh nghĩ thầm: Ôi đệch, trông đẹp trai thật! Người ta đồn mình kém thế à? Thế nào mà anh ta còn chạy trước mình? Còn đi cùng một đường, mất mặt mất mặt chết rồi! Quyết không thể để anh ta biết mình là ai!
Âu Tuấn nghĩ thầm: Má nó, mùi hương trên người cô ta từ đâu tới vậy? Sao mà thơm như thế! Người ta đồn mình tệ thế à? Một cô gái vì không muốn thân cận với mình thậm chí không ngại trèo ống nước chạy trốn? Còn mặt mũi nào nữa, quyết không thể để cô ta biết mình là ai!
Không thể không nói, nội tâm hai người vi diệu cùng phức tạp, không mưu mà hợp.
Giản Linh tính toán trong lòng, có khi nào anh ta đã đoán ra mình là ai không nhỉ? Bây giờ phải nói gì đó cho bớt xấu hổ đây? Online chờ! Gấp!
Không khí trầm mặc bao phủ một hồi.

Hai người biết rõ mà giả vờ hồ đồ, hai mặt nhìn nhau.
Giản Linh hít sâu một hơi: “Thật ngại quá, làm phiền rồi.” Cô chỉ vào điếu thuốc anh ngậm giữa môi: “Anh tiếp tục đi.”

Giản Linh giả bộ không biết anh ta là ai.
Âu Tuấn nhìn cô chằm chằm, sau khi nghe xong câu này, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, lưu manh cười: “Cô đi đường hơi dị thường đấy nhỉ.”
Giản Linh liếc anh ta một cái: “…” Ai cũng như ai thôi? Nhưng thấy anh có vẻ không tính làm rõ thân phận, Giản Linh thật sự cũng không ngại phối hợp một chút.
Tình huống trước mắt chính là Âu Tuấn không hề biết Giản Linh có thể dựa vào mắt trái thấy linh nhìn ra được anh đầy một thân sát khí mà đoán ra thân phận của anh, cho nên anh nghĩ rằng Giản Linh không biết anh là ai, chỉ là người đi đường hút thuốc trong ngõ sau này thôi.
Mà Âu Tuấn cảm thấy chỉ cần làm bộ không biết cô thì có thể vạch trần, mà Giản Linh lại không ngại phối hợp với anh ta một chút, thế là hai người phát bệnh nghiện diễn, bắt đầu màn diễn của họ.
Âu Tuấn: “Bị cướp tiền hay bị đoạt mạng?”
Giản Linh: “Vì nợ nhiều tiền mà bị đòi mạng.

Anh thì sao, tình huống thế nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi