Lưng anh ớn lạnh, đổ ra một tầng mồ hôi trắng.
Giản Linh nhịn không được vui vẻ, đưa tay nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Tức giận à? Đừng tức giận.
”
Âu Tuấn không nói lời nào, cẩn thận nhìn cô.
Nhìn bộ dáng này của anh, Giản Linh chỉ cảm thấy không hiểu sao lại có chút đáng yêu, cảm giác giống như chọc trẻ con vậy.
Cô vỗ vỗ cánh tay Âu Tuấn, dỗ dành đứa nhỏ nói: “Đừng sợ đừng sợ, yên tâm, có đội trưởng Giản ở đây, bảo vệ quần chúng nhân dân không bị ma quỷ dơ bẩn dính vào, là trách nhiệm của đội trưởng Giản, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể bắt nạt anh.
”
Âu Tuấn cắn răng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, giống như tâm tình cuối cùng cũng dịu đi một chút, lúc này mới chậm rãi khởi động xe.
Chỉ là một đôi mắt thon dài xinh đẹp, luôn nhịn không được từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau.
Giản Linh chú ý tới ánh mắt này của anh, có chút bất đắc dĩ: “Đừng ngắm nhìn nữa, hù dọa anh thôi, ghế sau không có gì cả.
”
Âu Tuấn tuy rằng híp mắt liếc cô một cái, nhưng lời này vẫn khiến anh buông lỏng hơn một chút.
Chẳng qua câu tiếp theo của Giản Linh: “Cho dù có gì cũng không sao, chúng ta phải bình tĩnh.
Coi những thứ này là một loài là được, cũng giống như anh có thể chấp nhận những loài như chó mèo, bò cừu, từ từ cũng có thể chấp nhận được.
”
Âu Tuấn chắc chắn như đinh đóng cột nói: “Không, tôi không chấp nhận.
Cũng không tin.
”
Giản Linh thật đúng là có chút đau đầu, người đàn ông này không chỉ không tin, còn sợ, còn chết không chịu thừa nhận.
Cứ như vậy, làm sao cô có thể để anh vào bộ phận đặc biệt làm việc?
Trước mắt cũng chỉ có thể từng bước chậm rãi thực hiện, nhưng với bản chất Giản Linh mà nói, cũng không phải là người chậm chạp.
Nghe Âu Tuấn có chết cũng không tin, Giản Linh nghiến răng, liền tiến lên, hạ thấp giọng nói âm u nói: “Không thể ngoan cố như vậy được, anh hai Âu, anh lại như vậy rồi, tôi muốn anh mở mang tầm mắt mà.
”
Bởi vì cô lấn thân sang bên ghế lái tới gần một chút, cho nên có thể thấy rõ ràng từng chi tiết biến hóa trong biểu tình Âu Tuấn, vì thế, có thể thấy được đáy mắt anh chợt lóe lên sự hoảng sợ.
Rõ ràng là nam nhân cường tráng như báo hoa mai, trong mắt lại hiện lên vẻ hoảng sợ, so với thỏ còn khiến người ta thương.
Cho nên Giản Linh tuy nói như vậy, cuối cùng là không đành lòng.
Khoát tay áo ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế phụ: “Quên đi, từ từ đi.
”
Giản Linh cũng không biết là thật sự làm anh sợ hãi, hay là anh tức giận, tóm lại dọc theo đường về vườn Quảng Nhã, Âu Tuấn cũng không nói gì nữa.
Vì thế Giản Linh rất nhanh tựa ở trên ghế phụ, vô tâm vô phế xoay người ngủ ngon lành.
Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên trên ghế phụ.
Anh đột nhiên nhớ lại Giản Linh nói, cô từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ này.
Thật khó để tưởng tượng cuộc sống của cô là gì.
Cũng khó trách cô nói phải bình thường đối đãi.
Dù sao vẫn luôn có thể nhìn thấy, trải qua cuộc sống bình thường khó có thể tưởng tượng, nếu không thể đối với mấy thứ này một cách bình thường, vậy thì hơn cả tự tra tấn.
Chiếc xe dừng trong bãi đỗ xe của vườn Quảng Nhã, Giản Linh còn chưa tỉnh lại.
.