Âu Tuấn vỗ tay một cái, nói: “Dùng linh hồn ca sĩ hát một bài đi, bài gì cũng được, cho đỡ ngại ngùng.
”
Cũng là để thuận tiện giảm bớt tâm trạng căng thẳng do chuyện bóng trắng kia của anh.
Giọng hát của linh hồn ca sĩ có uy lực như thế mà lại để cho anh mua vui.
Mặt Giản Linh càng nóng hơn, cô trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn hắng giọng, ngâm nga hát: “Anh là loại đàn ông nào, anh là loại đàn ông nào!”
Âu Luật nghe lời bài hát này liền cau mày.
Anh cau mày thì Giản Linh lại thấy vui vẻ, mặt mũi tươi cười tiếp tục hát Anh là loại đàn ông nào, đi về đến nhà.
Âu Luật vào phòng tắm, định xối nước lạnh cho bình tĩnh lại một chút, xóa sạch ký ức về bóng trắng quỷ dị ngoài hành lang kia đi.
Giản Linh cũng không nhận thấy tâm trạng bất thường của anh, nhưng tất nhiên cô nhìn thấy bóng trắng ở hành lang lúc nãy.
Từ nhỏ cô đã có thể trông thấy những thứ này, cho nên cũng luyện ra được vẻ mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến, một phần cũng là để người bên cạnh không sợ hãi vì năng lực này của cô.
Vì vậy, ngay khi về đến nhà, lúc Âu Tuấn đi vào phòng tắm, Giản Linh ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn trà.
Sau đó nói khẽ: “Xuất hiện đi.
”
Giản Linh vừa dứt lời, phía trước bàn trà đột nhiên xuất hiện một bóng trắng.
Đó là một ma nữ, mặc quần áo màu trắng, mái tóc vừa đen vừa dài che gần hết khuôn mặt, chỉ chừa lại một khe hở, lộ ra màu trắng bệch chết chóc của khuôn mặt cô ta.
Giản Linh cau mày: “Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đứng có xuất hiện trong cái bộ dạng này nữa! Như này có gì hay chứ, chẳng lẽ ma nữ thì phải có bộ dạng này sao?”
Ma nữ chậm rãi giơ một bàn tay trắng xanh lên, từ từ vén mái tóc dài đang che khuất mặt ra, để lộ khuôn mặt trắng bệch chết chóc vô cùng xinh đẹp.
Khuyết điểm duy nhất đó là trong mắt cô ta không có con ngươi, mà chỉ toàn lòng trắng.
Ma nữ cong môi nói: “Tôi thích như này đấy! Dù sao cũng không dọa được cô!”
Giản Linh liếc nhìn cô ta: “Biến đôi mắt trở về cho tôi.
”
“Ài dà.
”
Ma nữ nói, đôi mắt chỉ có lòng trắng đảo một vòng, sau đó lại xuất hiện con ngươi.
Lúc này nhìn cô ta rất giống người bình thường, chỉ có làn da trắng bệch là khác biệt.
Giản Linh cau mày nói: “Hạ Ly, sau này ít xem phim ma với Lục Phi thôi, học cái tốt không học, lại học hóa thành mấy bộ dạng kinh hãi như vậy? Cô có thể xem mấy blogger trang điểm làm đẹp gì đó rồi sửa soạn lại cho xinh đẹp được không?”
Giản Linh giơ ngón tay chỉ vào ma nữ Hạ Ly: “Giống như bộ dáng vừa rồi của cô, nếu có một người có sức mạnh tâm linh lớn chống lại được từ trường, vinh dự nhìn thấy bộ dạng này của cô thì sẽ kinh hãi cỡ nào chứ, đến lúc đó tôi phải xử lý cô theo quy định, cô có vui không?”
“Đội trưởng Giản, cô chẳng thú vị gì cả!”
Hạ Ly bĩu môi, buồn bực nói.
Sau đó thân hình lượn lờ, đôi mắt nhìn về phía phòng tắm.
Tròng mắt suýt nữa là rớt ra ngoài.
“Mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa.
”
Giản Linh có lòng tốt nhắc nhở một câu.
.