Âu Tuấn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: “Thời tiết thật đẹp.
”
Bầu trời bên ngoài rõ ràng là rất âm u, nhìn mây đen phủ kín, có vẻ như là sắp mưa rồi.
Thiếu tá Âu chuyển chủ đề không những khá gượng gạo mà còn không có thành ý.
Giản Linh cảm thấy lười so đo với anh, nên thái xe đến điểm đến và trực tiếp lái đến Yến Cửu Lâu.
Lúc xe lái đến bãi đậu xe của Yến Cửu Lâu, Giản Tiểu Ngũ vỗ cộc cộc vào tay lái, mặt tươi như hoa: “Thiếu tá Âu, hôm nay đội trưởng Giản sẽ đưa anh đi trải nghiệm cuộc sống của giai cấp tư sản!”
Âu Tuấn lườm cô một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Không phải là đưa tôi đến ăn bám sao, còn đắc ý…”
Giản Linh nghiêm mặt lại, chỉ vào cửa xe: “Anh xuống cho tôi! Không đưa anh đi nữa!”
Âu Tuấn nói không sai, nhà hàng Yến Cửu Lâu quả thật là một nơi rất cao cấp của thành phố Yên Ninh.
Nhưng bởi vì là nhà hàng của anh Ba nên trước giờ cô đều đến đây ăn không, uống không, ăn xong rồi thì lau miệng đi về, đến ký hoá đơn cũng lược bỏ.
Mãi đến khi xe dừng ở Yến Cửu Lâu, Giản Linh vẫn không vui vẻ: “Anh không đến đây ăn chực thì anh xuống đi, mau xuống đi…”
Âu Tuấn vươn tay ra ấn ấn đầu cô: “Khỉ con, đừng quậy nữa.
”
Giản Linh nghe thấy hai chữ “khỉ con”, càng không muốn đưa anh đi chơi nữa.
Người gác cửa đã mở cửa xe, mỉm cười nói: “Cô Giản, hoan nghênh cô.
”
Lúc này, Giản Linh mới xuống xe rồi đưa chìa khóa cho người giữ xe, sau đó đi vào Yến Cửu Lâu.
Quản lý đã đi đến tiếp đón: “Cô Giản, hoan nghênh cô, cô đến một mình sao? Vẫn ở chỗ cũ phải không?”
“Chỗ cũ đi, hai người.
”
Giản Linh nói xong thì đưa mắt nhìn Âu Tuấn.
Âu Tuấn đã đi đến cửa lớn của Yến Cửu Lâu, cô nhìn người đàn ông đang bước vào đây, không biết là tại sao, Âu Tuấn ăn mặc như vậy rõ ràng không phù hợp với một nơi như thế này của Yến Cửu Lâu.
Nhưng rất kỳ lạ là phong cách của anh lại dường như lộ ra một vẻ thanh cao sẵn có, cho dù không cần cố tình, tuy rằng động tác nhanh nhanh nhẹn nhưng cũng không mất đi sự tao nhã.
“Người đó…”
Người quản lý thuận theo ánh mắt của Giản Linh nhìn Âu Tuấn.
“Anh hai Âu.
”
Đôi mắt quản lý chợt bừng sáng, nói chung cũng biết chuyện của nhà họ Âu và nhà họ Giản nên vội vàng nói: “Quả nhiên là xứng đôi vừa lứa với cô.
”
Âu Tuấn đi tới, quản lý tự mình đưa hai người đến chỗ ngồi cũ.
Âu Tuấn rủ mắt xuống nhìn Giản Linh ở bên cạnh: “Cô còn có chỗ ngồi cũ sao?”
Giản Linh lườm anh một cái: “Sao nào? Có cần lên án chủ nghĩa tư bản cực kỳ độc ác không?”
Khóe miệng Âu Tuấn khẽ cong, khẽ lắc đầu: “Không lên án nữa, chủ yếu là thấy hơi đói rồi.
”
Lúc gọi món, Giản Linh không quên dặn dò: “Đưa món ăn lên nhanh một chút.
”
Quản lý tự mình gọi đồ ăn cho cô.
Giản Linh ngước mắt nhìn Âu Tuấn đang ngồi ở phía đối diện: “Gọi món ăn thanh đạm một chút.
Tối qua anh không về nên tôi tỉ mỉ nghĩ một chút, Âu Tuấn, có phải anh không ăn được cay không?”
Âu Tuấn lặng lẽ nhìn cô, sau đó gật đầu: “Rất ít khi ăn.
”
Giản Linh nhăn mày: “Vậy sao hôm qua anh không nói, bảo sao mà nôn thành như vậy, thật dọa người.
”
Âu Tuấn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đôi con ngươi thon dài nhẹ nhàng híp lại, dường như chứa đựng ngôi sao xinh đẹp, anh tùy ý nói: “Không có gì để nói, cần gì phải làm mất hứng chứ, không phải cô ăn rất vui sao?”.