Chương 72
Giản Linh mím môi, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô vốn cho rằng Âu Tuấn rất sợ điều này nên không muốn nói nhiều, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Âu Tuấn dường như chẳng có gì sợ hãi.
Cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông này nói chuyện chắc như đinh đóng cột. Lúc trước anh đã từng nói, chỉ cần anh cầm súng, trời có sập cũng không cản được.
Xem ra đây là sự thật. Chỉ cần anh mặc quân phục cầm súng, đừng nói đến việc có chuyện không may xảy ra, cho dù trời có sập ngay trước mắt cũng không thể làm anh nhíu mày.
Vì thế trong lòng Giản Linh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô đeo bao tay vào, dùng sức nắm lấy tay Âu Tuấn, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ: “Không sao, đã có đội trưởng Giản tôi đây ở đây rồi mà.”
Ba chiếc xe dã chiến bọc thép vững chắc, gió mặc gió, mưa mặc mưa hiên ngang chạy đến căn cứ huấn luyện.
Lần trước Âu Tuấn cũng đã từng theo chân bọn họ lăn lộn huấn luyện mấy ngày, cho nên sớm đã quen biết với các đội viên.
Mọi người cũng biết cấp bậc của thiếu tá Âu trong đội đặc chủng ở đâu. Vì thế đối với cô gái duy nhất trong chuyến đi này có hơi chút lo lắng.
Nguyên nhân bởi vì cô tới đây cùng Âu Tuấn, huống chi ngay cả tên ma quỷ như Từ Mộ Hành kia cũng rất ôn hòa với cô. Họ không nghĩ đây là một cô gái nhu nhược.
Buổi huấn luyện bắt đầu, trải qua mọi chướng ngại vật thì buổi tập cũng kết thúc.
Những lo lắng trong lòng bọn họ cũng biến mất, có thể cùng bọn họ vượt qua mọi chướng ngại vật như một người đàn ông thực thụ, lúc sau còn có thể đứng thẳng một cách dễ dàng.
Tuy rằng ồn ào than ‘không được không được, mệt lã người rồi’ nhưng trên mặt lại không có một chút biểu tình thống khổ, cũng không có ý chán nản muốn lui nhường. Đúng là bọn họ đã lo lắng dư thừa.
Cảm giác lo lắng cho người khác như vậy, dường như thật sự không tôn trọng thực lực của cô.
Âu Tuấn từ đầu đến cuối đều rất thản nhiên, cũng không có gì là lo lắng, mà là thật sự thưởng thức, anh ấn bả vai Giản Linh: “Giản Linh, đừng đứng bất động, mau khởi động giãn cơ đi! Lát nữa còn xuống nước.”
Giản Linh thở hồng hộc bắt đầu giãn cơ, thân thể mềm dẻo đến kinh người, cô vừa giãn cơ, vừa than phiền Âu Tuấn: “Tôi liều mình như vậy, nếu anh dám nói không giữ lời, tôi sẽ treo cổ ở trước cửa nhà anh…”
Âu Tuấn cười, chìa bàn tay trước mặt cô: “Quân tử nhất ngôn…….”
Giản Linh đánh vào tay anh một cái, “Nhanh lên!”
Từ Mộ Hành làm huấn luyện viên, cảnh tượng vừa rồi vừa vặn lọt vào mắt, anh ta đi đến bên cạnh Nhạc Phong hỏi.
Nhạc Phong: “Đội trưởng Từ.”
Từ Mộ Hành hỏi: “Âu Tuấn với đội trưởng Giản có quan hệ gì?”
Nhạc Phong suy nghĩ: “Ừm… Vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ?”
Từ Mộ Hành nhíu mi: “Thời buổi nào rồi…”
Nhạc Phong cười một chút: “Âu Tuấn với Giản Linh đều giống như lời anh nói, bọn họ đang ở thời buổi nào rồi…”
Từ Mộ Hành nhướng mày: “Nhưng hiện tại bọn họ…”
Nhạc Phong sờ sờ cằm: “Hẳn là vì xem tiền đề của nhau mà kết hôn đi. Nhưng tôi thấy hiện tại bọn họ ở chung, có vẻ là bạn đồng hành phù hợp với nhau nhỉ?”
Theo đuổi phụ nữ mình thích kiểu tự ngược đãi bản thân như Âu Tuấn, cho dù có tìm kiếm cũng không được mấy người.