THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Ngày thi đấu sinh tồn thoáng cái đã tới, Liên Kỳ Quang cùng bốn học viên khác được chọn từ sớm đã bị tập hợp ở sân huấn luyện, chờ đặc phái viên từ khu một tới.

Nhóm học viên tới xem ở xung quanh đang ồn ào bàn tán, thảo luận kết quả kì thi này, tiếng ồn làm Liên Kỳ Quang có chút đau đầu. Không biết vì sao, sáng nay, cậu cứ cảm thấy cả người thật mệt mỏi, đầu trướng đau lợi hại. Trái tim nảy lên thật nhanh làm cậu vô thức cảm thấy có chút mờ mịt.

Trong số học viên được chọn như cậu, Cừu Ly Mạch có vẻ khiêm tốn hơn hẳn, ôm cánh tay, trầm mặc đứng sau Liên Kỳ Quang, không nói một lời, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh tới mức làm người ta không chú ý tới.

Trừ bỏ Cừu Ly Mạch, người duy nhất làm cảm xúc Liên Kỳ Quang có chút phập phồng chính là Tả Tinh đang trầm mặc cúi đầu đứng một bên. Đối với người này, Liên Kỳ Quang vẫn có chút ấn tượng, lần huấn luyện trước, cậu vốn diệt trừ toàn bộ nhóm Quý Sĩ Lâm, kết quả bởi vì ngoài ý muốn mà thất thủ.

Tựa hồ cảm nhận được Liên Kỳ Quang đanh đánh giá mình, Tả Tinh ngẩng đầu, hướng về phía Liên Kỳ Quang mỉm cười, lễ phép gật gật đầu.

Theo tiếng gió gào thét, hai chiếc phi hành khí xoay vòng trên không trung bắt đầu đáp xuống, nhất thời xung quanh truyền tới tiếng hoan hô, học viên được chọn đều thu lại ý cười, đứng thẳng, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm nghị.

Phi hành khí đáp xuống sân huấn luyện, theo cửa mở ra, hai hàng nam nhân mặc quân phục chỉnh tề trước sau bước xuống.

Nhìn rõ người vừa xuống là ai, ánh mắt Liên Kỳ Quang thoát lóe sáng, đứng thẳng người.

Hai phi hành khí, tổng cộng có mười quân nhân, dẫn đầu chính là Trọng Mục cùng Hiên Lãng. Hiên Lãng mặt lạnh quét một vòng xung quanh, tầm mắt dừng lại trên người Liên Kỳ Quang một chút rồi nhanh chóng rời đi.

“Không hổ là Sát Huyết Lang a? Khí thế thật lớn!” Khanh Mộc Vanh tiến tới, liếc mắt nhìn vũ khí trang bị, lành lạnh mở miệng.

Sát Huyết Lang! ! ? ?

Khanh Mộc Vanh vừa nói ra lời này, nhất thời xung quanh một mảnh ồ lên, ánh mắt nóng rực nhìn về phía nhóm người vừa xuống phi hành khí.

“Quá lời rồi.” Hiên Lãng tươi cười, ánh mắt lộ ra vẻ đường hoàng đắc sắt: “Này đều là tương lai của Lam tinh, đương nhiên phải hảo hảo bảo hộ.”

“Bảo hộ? Cậu xác định không phải muốn ra oai phủ đầu?” Khanh Mộc Vanh xùy một tiếng.

Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Khanh Mộc Vanh, Hiên Lãng tự biết càng nói càng sai, đơn giản nhún vai, không đáp.

Thấy Hiên Lãng im lặng, Khanh Mộc Vanh cũng lười tốn võ mồm, xoay người nhìn ra phía sau, trừng mắt: “Còn đứng đó làm gì! Không thấy người ta tới đón rồi à? Còn giả vờ làm dáng gì hả!”

Bọn họ làm dáng à? Rõ ràng là bị dọa có được không?

Đám người nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng, nhưng không dám phản bác, chỉ đành rụt cổ đi tới phi hành khí.

“Ân?” Trọng Mục tiến tới, chắn trước mặt một học viên, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên có chút ngốc lăng nọ.

“Làm gì hả! Còn chưa rời khỏi trường mà đã muốn bắt nạt đám nhỏ à?” Khanh Mộc Vanh trừng mắt.

“Qua bên kia!” Trọng Mục liếc nhìn về phía chiếc phi hành khí bên kia, lớn giọng nói. Trọng Mục khí thế quá bức người, học viên nọ cúi đầu không dám hé răng, xoay người vội vàng chạy qua bên kia.

Cừu Ly Mạch tiến tới, đạm mạc liếc mắt nhìn Trọng Mục, cái liếc này làm Trọng Mục cảm thấy lạnh người, không chờ anh hiểu ra thì Cừu Ly Mạch đã thu hồi tầm mắt, đi tới phi hành khí. Trọng Mục nhìn theo bóng dáng Cừu Ly Mạch, trong lòng hơi trầm xuống, âm thầm ghi nhớ thiếu niên này.

Rất nhanh, năm học viên chỉ còn lại mình Liên Kỳ Quang đứng đó. Khanh Mộc Vanh liếc mắt nhìn đám Hiên Lãng, lại nhìn Liên Kỳ Quang, nhất thời nhếch khóe môi, tâm tình đặc biệt tốt đứng một bên, bộ dáng xem kịch vui.

Hiên Lãng nhìn Liên Kỳ Quang có tư thế sắp phẫn nộ thì vội nghiêng người đứng qua một bên, cùng Hiên Lãng dẫn đầu xếp thành hai hàng. ‘Soạt!’ một tiếng cung kính chào theo nghi thức quân đội.

“Mời Liên thiếu! !”

Nhất thời đám người xung quanh đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn một màn này, trong đầu ‘ong ong’ rung động, nhất thời không lấy lại tinh thần.

Liên Kỳ Quang liếc mắt một cái, đi tới trước mặt bọn họ, trầm mặc một lát mới xoay người đi về phía chiếc phi hành khí bên kia. Hiên Lãng ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy tới cản Liên Kỳ Quang.

“Liên thiếu, mời đi bên này.”

“Chậc chậc, có ý gì a?” Khanh Mộc Vanh ôm tâm tình chỉ sợ thiên hạ bất loạn, kêu lên: “Thế những học trò khác của tôi thì sao a.”

“Khanh viện trưởng, này là thiếu tướng phân phó, mời Liên thiếu dùng phi hành khí chuyên dụng của thiếu tướng tới sân thi đấu.” Hiên Lãng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghiêm trang đáp.

Thiếu tướng? Là Hạ Hầu… thiếu tướng kia sao? Xung quanh là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

“Liên thiếu, mời!” Hiên Lãng nghiêng người, cung kính nói.

Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn Hiên Lãng, ánh mắt quỷ dị làm Hiên Lãng bị nhìn tới lạnh sống lưng.

Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, quay người đi lên phi hành khí. Hiên Lãng thầm thở phào một hơi, trong lòng nhịn không được lau mồ hôi. Công lực của chị dâu càng lúc càng biến thái, ánh mắt này, so với Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ hơn chứ không kém.

Lúc Liên Kỳ Quang sắp bước lên phi hành khí thì thân mình hơi lảo đảo một chút, vội vàng đưa tay vịn vào cửa kim loại bên cạnh. Hiên Lãng cùng Trọng Mục đều cả kinh, vội tiến tới, vẻ mặt khẩn trương.

“Chị… Liên thiếu, ngài, ngài không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại lắc lắc đầu, bình ổn lại cơn khó chịu cùng cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong dạ dày, chậm rãi bước lên phi hành khí, tìm chỗ ngồi xuống.

“Khanh viện trưởng, năm học viên đã ổn định chỗ ngồi, chúng tôi cũng nên quay về phục mệnh.” Hiên Lãng xoay người nhìn về phía Khanh Mộc Vanh, chào theo nghi thức quân đội, trịnh trọng nói.

“Nếu học trò của tôi có chút ngoài ý muốn nào, ông đây nhất định sẽ làm thịt cậu.” Khanh Mộc Vanh hừ lạnh một tiếng, mất kiên nhẫn khoát tay áo: “Mau lăn đi!”

Toàn bộ thành viên lên phi hành khí, trong ánh mắt đủ loại cảm xúc của đám người, phi hành khí dần dần bay lên, rời khỏi học viện quân sự Thanh Đế.

“Chị dâu, thi đấu lần này chị dâu đừng tham gia nữa.” Hiên Lãng đưa qua một chén nước, lo lắng nhìn gương mặt có chút trắng bệch của Liên Kỳ Quang.

“Tôi không sao.” Liên Kỳ Quang nhận nước Hiên Lãng đưa qua, nhàn nhạt mở miệng: “Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt thôi.”

Ngày đó uống say đến không biết trời trăng gì ở quán bar, hôm sau liền chạy tới khu một, còn sinh bệnh, sốt một trận. Không đợi khỏe hẳn đã đụng phải chuyện viện bảo tàng biến dị, sau khi trở về, trong lòng cứ nghĩ ngợi tới chuyện tiểu thái tử, ăn không ngon, ngủ không yên, thân thể này vốn đã không khỏe mạnh như đời trước, sao có thể chống đỡ nổi.

“Sao các người lại tới đây?” Cảm thấy kỳ quái, Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.

“Hết thảy liên quan tới kì thi này, khảo hạch, phán xét này nọ đều do chúng tôi phụ trách.”

“Thiệu Huyền ở Bất Lạc tinh có khỏe không?” Nhớ tới Hạ Hầu Thiệu Huyền không thể liên lạc suốt mấy ngày nay, trong lòng Liên Kỳ Quang vẫn có chút không yên.

Hiên Lãng cùng Trọng Mục hai mặt nhìn nhau, Trọng Mục cúi đầu, ho một tiếng, dùng chân đá đá Hiên Lãng, Hiên Lãng liếc mắt xem thường, ngược lại nhìn về phía Liên Kỳ Quang cười cười: “Chị dâu, boss thực khỏe, chỉ là trước đó không lâu không cẩn thận bị thương…”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Nhưng mà…” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang không tốt, Hiên Lãng vội vàng nói: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, dùng thiết bị chữa thương, ngủ một giấc, hôm sau lại khỏe mạnh.”

Bị thương sao?

Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, thản nhiên nhìn quang não trên tay, vì thế nên mới không liên lạc được.

“Chị dâu.” Theo tầm mắt Liên Kỳ Quang nhìn tới quang não, Trọng Mục mở miệng: “Huấn luyện sinh tồn lần này không cho phép mang theo quang não. Không chỉ quang não, hết thảy thiết bị trí năng, vũ khí, thức ăn, kể cả không gian khí cũng phải nộp lại. Trong thời gian huấn luyện, trừ bỏ đồ ăn được phân phối, thứ gì cũng không được lưu lại.”

Ánh mắt Liên Kỳ Quang dời khỏi quang não trên tay, nghe Trọng Mục nói vậy liền lưu loát tháo quang não ném qua, hạ lưng ghế, uể oải nằm xuống.

Trọng Mục còn muốn nói gì đó, Hiên Lãng vội đưa tay cản lại. Nhìn quầng mắt đen đen của Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng ra dấu im lặng, sau đó kéo Trọng Mục rời đi, để Liên Kỳ Quang có thời gian nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ ngủ, Liên Kỳ Quang lại thấy giấc mộng kia. Trong mơ là cảnh thành thị nhiễm đỏ máu tươi, khắp trời đất trừ bỏ gào khóc thì chính là la hét, không còn gì khác.

Gió lạnh gào thét, Liên Kỳ Quang cô linh đứng trên lầu cao, nhìn xuống đám người đang chạy trốn bên dưới, máu tươi từ ngực nhỏ xuống, thành một dòng sông máu.

Liên Kỳ Quang mờ mịt gục đầu, phát hiện trên ngực mình có một lỗ máu dữ tợn, một bàn tay xuyên qua lỗ máu túm chặt lấy trái tim đang nảy lên thình thịch của mình.

Liên Kỳ Quang chậm rãi quay đầu, một gương mặt đầy vết nứt đang dán sát phía sau, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn mình chằm chằm, mang theo tuyệt vọng cùng thống khổ hít thở không thông.

‘… thầy, vì cái gì phải…’

Những lời sau đó Liên Kỳ Quang đã không thể nghe thấy, cậu bị đánh thức, chờ đến khi mở to ánh mắt mông mông lung lung nhìn ra ngoài phi hành khí thì phát hiện đã là buổi chiều.

“Chị dâu, đến nơi rồi, xuống thôi.” Hiên Lãng nhỏ giọng nói.

Liên Kỳ Quang ngồi dậy, xoa xoa cái đầu đau nhức, nhếch khóe môi trắng bệch, trầm mặc không nói.

“Chị dâu, có, có ổn không?” Nhìn sắc mặt không tốt của Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng lo lắng: “Bằng không, lát nữa tôi an bài bác sĩ tới khám…”

“Không cần.” Liên Kỳ Quang đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi học hệ cứu viện.”

“…” Hiên Lãng.

Theo Hiên Lãng xuống phi hành khí, liếc mắt nhìn lại, một mảnh hoang vu, trong vòng một trăm dặm không hề có một gốc cây ngọn cỏ, làm người ta có cảm giác hiu quạnh thê lương.

Trên vùng hoang vu này đã dựng lên một loạt trụ sở lâm thời, một nhóm học viên mặc đồng phục học viện quân sự đi tới đi lui, tốp năm tốp ba tụ lại, thấp giọng trò chuyện.

“Chị dâu, nghỉ ngơi trước đi, tôi còn phải đi phục mệnh.” Hiên Lãng thấp giọng nói.

Liên Kỳ Quang thản nhiên gật gật đầu, đi tới chỗ bốn người tập hợp bên kia, chuẩn bị tiến vào chỗ nghĩ lâm thời. Có lẽ vì màn khởi đầu quá kinh ngạc, trong bốn người, trừ bỏ Cừu Ly Mạch cùng Tả Tinh vẫn luôn cúi đầu tự hòa mình vào không khí, hai người kia đều dùng vẻ mặt khác thường nhìn cậu.

Nhóm học viên mới gia nhập làm đám người đang trò chuyện ầm ĩ thoáng chốc im lặng, quang minh hoặc lén lút đánh giá, chuyện trở thành trung tâm chú ý đối với Liên Kỳ Quang đã thường xuyên như cơm bữa, chỉ lạnh nhạt không để tâm. Nhưng trừ bỏ Cừu Ly Mạch, ba người còn lại đều có chút mất tự nhiên.

“Vào đi, đây là phòng của các cậu.” Binh sĩ dẫn đường chỉ vài phòng, có chút mất kiên nhẫn hất cằm.

Trong phòng chia làm mấy không gian nhỏ, mỗi người một chỗ, bên ngoài dán huy hiệu của học viện quân sự Thanh Đế, ghi rõ tên học viện cùng học viên.

Liên Kỳ Quang đang định cùng bốn người kia tiến vào thì bị cản lại. Binh sĩ nhìn Liên Kỳ Quang, thu lại biểu tình mất kiên nhẫn, nhếch miệng cười lấy lòng: “Liên thiếu, mời ngài qua bên này, cấp trên đã sắp xếp cho ngài một phòng riêng.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời xung quanh một mảnh kinh ngạc, bầu không khí dần dần trở nên quỷ dị.

“…” Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang đi theo binh sĩ nọ tới trước một phòng, người nọ mở cửa, hướng Liên Kỳ Quang chào theo nghi thức quân đội.

“Liên thiếu, mời!”

Liên Kỳ Quang tiến vào phòng, liếc nhìn một vòng, quay đầu mặt không biểu tình nhìn binh sĩ nọ, nhàn nhạt nói: “Tôi nhận ra anh.”

“A?” Binh sĩ sửng sốt, giống như không hiểu ý Liên Kỳ Quang.

“Ở Bất Lạc tinh, anh đã hướng tôi khiêu chiến, tôi thu thập anh.” Liên Kỳ Quang nói thực bình thản bất quá lại làm binh sĩ nọ đỏ mặt, lần trước vốn định cho Liên Kỳ Quang không biết trời cao đất dày một bài giáo huấn nho nhỏ, nào ngờ, Liên Kỳ Quang ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, vung tay một cái đã thu thập mình, vì chuyện này mà anh hối hận suốt một khoảng thời gian dài.

“Chị dâu, vẫn, vẫn còn nhớ rõ tôi?”

“Ừ.”

“Kia, cái kia, chị dâu, nghỉ ngơi trước đi, có việc gì cứ gọi tôi, tôi tên là Phổ Nam.” Liên Kỳ Quang gật đầu làm binh sĩ nọ thực hưng phấn, hướng Liên Kỳ Quang chào theo nghi thức quân đội rồi xoay người chạy ra ngoài.

Đợi binh sĩ đi rồi, Liên Kỳ Quang đóng cửa, xoay người đi tới giường nằm xuống, cuộn mình lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Bụng không ngừng truyền tới cơn đau đớn làm cậu có chút run rẩy, nhớ ra từ chiều đến giờ mình vẫn chưa ăn cơm, Liên Kỳ Quang cọ nguậy lấy ra một bịch dinh dưỡng trong không gian, bất chấp hương vị của nó, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Vị chua chát lan tràn khắp khoang miệng, kích thích vị giác, cũng tra tấn dạ dày cậu.

Liên Kỳ Quang đột nhiên trở mình, tựa vào cửa sổ, ôm lấy cổ họng nôn khan, chính là dạ dày trống rỗng làm cậu không nôn được gì.

Nôn nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy thoải mái một chút, Liên Kỳ Quang mới tựa vào giường, bởi vì uống dịch dinh dưỡng, bụng đầy hơn làm cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ít ra thì cơn đau cũng giảm đi không ít.

Liên Kỳ Quang lại từ không gian lấy ra một ly nước, chậm rãi uống vào, cảm thụ cả người tràn đầy sức mạnh, sắc mặt Liên Kỳ Quang cũng tốt hơn.

Liên Kỳ Quang nằm xuống giường, ngay lúc cậu buồn ngủ sắp thiu thiu thiếp đi thì ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa ‘rầm rầm’.

Tiếng đập cửa táo bạo rõ ràng biểu thị người tới không tốt lành gì, Liên Kỳ Quang mở to mắt, đáy mắt xẹt lên một tia sáng lạnh.

Liên Kỳ Quang xuống giường, cầm lấy áo khoác đồng phục vừa cởi ban nãy mặc vào, xoay người đi ra mở cửa. Người đứng bên ngoài tựa hồ không ngờ cửa sẽ mở ra, bàn tay theo quán tính gõ xuống, dừng lại ngay trước mặt Liên Kỳ Quang hai cm.

Liên Kỳ Quang mặt không chút biểu cảm nhìn thiếu niên ngoài cửa, lạnh nhạt mở miệng: “Có việc?”

Thiếu niên nọ thu hồi tay, ỷ vào ưu thế chiều cao từ trên cao nhìn xuống Liên Kỳ Quang, đánh giá: “Tới từ khu ba bình dân à?”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Hừ! Cũng chả có gì đặc biệt.” Thấy Liên Kỳ Quang không nói tiếng nào, nghĩ cậu bị dọa hoảng, thiếu niên hừ lạnh một tiếng, tia kiêu căng trên mặt càng sâu hơn: “Cứ tưởng có bản lĩnh gì, thế nhưng có đặc quyền một mình ở một phòng.”

“Tôi thấy kẻ bình dân này cao thấp chỉ mỗi gương mặt dễ nhìn một chút, không phải dùng gương mặt này đổi lấy đặc quyền đi?” Một trong số đám người đi sau thiếu niên nọ phụ họa nói, nhất thời xung quanh vang lên tiếng cười ác ý.

“Này! Nhóc!” Thiếu niên hừ lạnh: “Thức thời thì mau giao phòng này ra, chờ đến lúc bắt đầu thi đấu, nói không chừng bản thiếu gia tâm tình tốt chiếu cố tới mày một chút, bằng không, bản thiếu lập tức cho mày cút khỏi khu thi đấu.”

“Thằng nhóc thối, nghe rõ chưa?” Một người lớn tiếng nói: “Biết đây là ai không? Đây chính là Lư thiếu của Lư gia khu một, mày chỉ là một đứa bình dân khu ba, Lư thiếu động một đầu ngón tay thôi cũng đủ bóp chết mày.”

Liên Kỳ Quang mặt than nhìn đám người trước mắt, trong lòng hiểu rõ mục đích của đám người này, liếc mắt nhìn những gương mặt xem trò vui ở xung quanh, Liên Kỳ Quang mất kiên nhẫn, không thèm nhìn tới đám người đang thị uy kia, đưa tay muốn đóng cửa.

“Mày muốn chết à! !” Một người nhạy bén thấy được động tác của Liên Kỳ Quang, nhất thời gầm lên, tiến tới muốn túm người. Liên Kỳ Quang thân thể không khỏe, đang rất khó chịu, thấy người tới gần thì ánh mắt thoáng trở nên ngoan lệ, liếc nhìn qua, người còn chưa đụng tới Liên Kỳ Quang đã cảm thấy một luồng áp khí bức người ập thẳng tới, không kịp phản kháng, thân mình trầm xuống, nặng nề văng ra xa mất mét, ngã xuống đất, phun máu tươi.

Phút chốc, xung quanh là một mảnh im lặng quỷ dị.

Muốn đánh nhanh diệt gọn còn vào nghỉ ngơi, Liên Kỳ Quang đơn giản mở cửa, cởi áo khoác ném qua một bên, chậm rãi bước ra khỏi phòng, những kẻ kia đều bị uy áp trên người Liên Kỳ Quang dọa, vô thức né tránh thành một con đường.

Liên Kỳ Quang đi ra ngoài, tới một khoảng đất trống, chậm rãi xắn ống tay áo, âm thanh bình thản phẳng lặng như mặt nước: “Cùng lên đi, tôi không ra sát chiêu.”

“Mày! Không biết sống chết! !” Thiếu niên hồi phục tinh thần, nhất thời thẹn quá thành giận, bước nhanh tới, gió lốc im lặng tích tụ trong tay, bắt đầu xoay tròn, hình thành một cơn gió lốc nhỏ.

Liên Kỳ Quang híp mắt, bậc nhân cấp hai, phế vật!

Hai người đối mặt, trận chiến bằng mắt vô cùng căng thẳng, nhưng đúng lúc này, một âm thanh kiêu ngạo vang tới, đánh gảy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.

“Đều đứng ở đây làm gì! Cút ngay cho tôi! !”

Nghe thấy âm thanh, nhất thời sắc mặt đám người đều biến đổi, nhanh chóng dạt ra chừa lại một con đường. Hạ Hầu Hách Thiên cầm một con dao găm quân dụng trong tay vênh váo tự đắc đi tới, phía sau là Hiên Viên Triết cùng Mục An Khí.

“Hách thiếu.” Nhìn thấy Hạ Hầu Hách Thiên, gương mặt thiếu niên rõ ràng cứng đờ, nhất thời thu hồi dị năng trên tay, xoay người lại.

“Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tôi muốn ăn bữa cơm yên ổn cũng không xong.” Hạ Hầu Hách Thiên hừ lạnh, vẻ mặt xem thường liếc mắt nhìn thiếu niên.

“Thực xin lỗi Hách thiếu, tôi chỉ đang giáo huấn một tên nhóc không biết trời cao đất rộng thôi.”

“Không biết trời cao đất rộng? Ai a?” Hạ Hầu Hách Thiên nhướng mi, quay mặt nhìn qua, vừa lúc chạm ngay ánh mắt đen thăm thẳm của Liên Kỳ Quang, nhất thời sắc mặt trắng bệch, dao găm trong tay rớt xuống đất, suýt chút nữa cắm ngay vào chân. Hiên Viên Triết cùng Mục An Khí ở bên cạnh cũng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy không thể tin.

“Cậu, cậu, cậu cậu cậu….” Hạ Hầu Hách Thiên lắp ba lắp bắp, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Liên Kỳ Quang, một bàn tay run run chỉ về phía cậu: “Sao cậu lại ở đây! !”

“Đồ ngốc như mi cũng có thể tới, tôi vì cái gì không thể tới?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nói.

“Ai ngốc…” Hạ Hầu Hách Thiên vừa định phản bác, nhưng nhìn thấy con ngươi không chút biểu cảm của Liên Kỳ Quang thì nhất thời ngậm miệng.

“Liên thiếu!” Hiên Viên Triết cùng Mục An Khí tiến tới hai bước, hơi cúi người, cung kính nói.

Này không chỉ cả kinh đám học viên vây xem xung quanh, cũng làm thiếu niên vừa kêu gào ban nãy trắng mặt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Liên Kỳ Quang.

“Này, cậu ta khi dễ cậu à?” Nửa ngày trôi qua, thấy Liên Kỳ Quang không nói tiếng nào, Hạ Hầu Hách Thiên ma ma chít chít nhích tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, không được tự nhiên mở miệng.

Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn thiếu niên mặt không còn chút máu bên kia, giọng điệu bình thản: “Một tên phế vật, khi dễ không được.”

“Đúng, cậu biến thái đến vậy mà.” Hạ Hầu Hách Thiên đồng cảm gật gù.

Liên Kỳ Quang không thèm nhìn tới Hạ Hầu Hách Thiên ở bên cạnh, xoay người trở về phòng. Hạ Hầu Hách Thiên sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Này! Cậu đi đâu vậy?”

“Ngủ.”

“Ngủ gì nữa, thi đấu sắp bắt đầu tới nơi rồi, cậu ngủ được à?”

Liên Kỳ Quang dừng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh, những người lọt vào tầm mắt Liên Kỳ Quang đều co đầu rụt cổ, cúi đầu xuống. Liên Kỳ Quang siết nắm tay, nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, ý tứ không cần nói cũng biết.

Hạ Hầu Hách Thiên nhụt chí, có chút vô lực cúi đầu: “Đúng đúng, một bàn tay của cậu cũng đủ nghiền nát tụi này như chơi trò chơi rồi.”

“Hách Thiên, cậu chạy đi đâu đó?” Một âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền tới, một thiếu niên tóc vàng đẩy đám người đi tới.

“Cậu…” Thiếu niên tóc vàng đi tới bên cạnh Hạ Hầu Hách Thiên, liếc mắt thấy Liên Kỳ Quang thì nhất thời ngẩn ra, trợn to mắt: “Là, là cậu?”

Liên Kỳ Quang liếc mắt, nhất thời nhớ ra lần đầu tiên mình tới Hạ Hầu gia, là Thân Đồ Ti Hạo đạ giúp mình lừa lão mập kia tới toilet.

“Ai ai ai! Cậu còn nhớ tôi không?” Thấy Liên Kỳ Quang nhìn mình, Thân Đồ Ti Hạo tiến tới, vẻ mặt hưng phấn lắc lắc tóc, chỉ mặt mình: “Tôi, Thân Đồ Thi Hạo, Thất hoàng tử.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Cậu không nhớ tôi à? Kia, cái bao tay.” Thân Đồ Ti Hạo ba chân bốn cẳng lấy ra một đôi bao tay trong túi tiền ra, quơ quơ trước mặt Liên Kỳ Quang: “Này là bao tay lần trước cậu đập lão mập kia xong cho tôi đó, là tôi giúp cậu lừa người tới a.”

‘Đó là cậu ngại bẩn nên vứt đi.’ Liên Kỳ Quang trầm mặc nhìn Thân Đồ Ti Hạo xem món đồ kia hệt như bảo bối.

“Thân Đồ Ti Hạo, cậu làm gì đó!” Hạ Hầu Hách Thiên đẩy Thân Đồ Ti Hạo ra, chắn trước người Liên Kỳ Quang, vẻ mặt cảnh giác: “Tôi cánh cáo cậu không được dụ dỗ, cậu ta không phải của cậu.”

“Kia cũng đâu phải của cậu, tôi bồi dưỡng tình cảm với thần tượng, liên quan gì cậu chứ?” Thân Đồ Ti Hạo hất đầu, lầm bầm.

“Cậu ta là…” Hạ Hầu Hách Thiên vừa định nói chị dâu thì bị Hiên Viên Triết đứng xem chiến cuộc ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng đánh gảy. Hạ Hầu Hách Thiên cũng không phải kẻ ngốc, nhìn nhìn xung quanh, hừ lạnh: “Là của nhà tôi.”

Nhìn hai người sắp lao vào cấu véo nhau, Liên Kỳ Quang xoa xoa mi mắt, cảm thấy đầu càng lúc càng choáng.

Chịu đựng buồn bực muốn rút đao chém người, Liên Kỳ Quang vươn tay túm cổ áo Hạ Hầu Hách Thiên, tùy tay quăng qua một bên, nhấc chân tiếp tục đi về phòng mình. Lúc đi ngang Thân Đồ Ti Hạo, ánh mắt Liên Kỳ Quang sắc bén liếc một cái, làm đối phương nghẹn luôn lời định nói.

Liên Kỳ Quang một đường thông suốt quay về phòng, nhìn chằm chằm vô số ánh mắt bên ngoài, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại, ngăn cách hết thảy âm thanh.

Trở lại phòng, Liên Kỳ Quang ném mình lên giường, mặt than nhìn lên trần nhà. Đột nhiên, Liên Kỳ Quang nhớ ra lời Trọng Mục đã nói, trong thời gian thi đấu, tất cả vật tư đều phải nộp lên. Liên Kỳ Quang lấy không gian khí Hạ Hầu Thiệu Huyền tặng mình ra, hơi nhíu mi, lắc mình vào không gian, nhìn không gian vẫn là một màu xanh biếc bất biến, Liên Kỳ Quang đi sâu vào trong rừng, lục lọi trong đống đồ cất chứa một trận mới tìm ra một cái hộp kim loại nhỏ, bỏ không gian khí vào bên trong, sau đó chôn xuống dưới một gốc cây.

Nhìn hộp kim loại, nhất thời Liên Kỳ Quang cảm thấy hài lòng không ít. Không gian khí là Thiệu Huyền tặng, ai cũng đừng hòng lấy đi, tạm thời bảo quản cũng không được!

Khu thi đấu, trong phòng giám sát, Trọng Mục nhìn kết quả của một màn khôi hài, bật cười vui sướng. Hiên Lãng ở bên cạnh nhàn nhã thưởng thức đồ uống, lắc đầu thở dài: “Tuổi trẻ a ~~~”

“Tôi có thể đoán được trận thi đấu này chị dâu nhất định thực khí phách đại sát bốn phía a.”

“Đám nhóc con thôi, không bị đánh sẽ không nên thân.”

“Đồng đạo.”

“Cụng ly nào.”

Hai ly đồ uống chạm vào nhau, phản chiếu hai gương mặt tươi cười thực đáng khinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi