THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Hạ Hầu Hách Thiên lăn một vòng trên mặt đất tránh khỏi cú táp của mãng xà, phần lưng bị trầy xước truyền tới cơn đau rát làm cậu thực tức giận. Thật không biết đụng trúng vận rủi gì, vốn vô tình gặp gỡ, mục đích của hai bên là dịch dinh dưỡng của đối phương, chính là lúc hai bên sắp đánh tới lưỡng bại câu thương thì con rắn chết tiệc này xông ra.

Năng lực của con rắn này đã đạt tới bậc thổ, mà mình, cho dù trước kia nhờ năng lượng hạch Hạ Hầu Thiệu Huyền cho mà đạt tới bậc nhân cấp tám thì vẫn không phải đối thủ của con quái vật này, huống chi hiện giờ trên người cả đám đều có thương tích.

“Chết tiệc, đừng nói hôm nay phải chết ở đây đi?” Hiên Viên Triết phun ra một ngụm máu, lau miệng, vẫn giữ nụ cười nhạt thường trực.

“Cậu muốn chết thì chết đi, đừng có kéo cả tôi vào.” Hạ Hầu Hách Thiên hừ lạnh: “Mục tiêu của tôi chính là người kia, còn không đánh thắng, có chết tôi cũng không cam tâm.”

“Đánh thắng người ta?” Mục An Khí bĩu môi, phun cát trong miệng ra, hướng con cự mãng bực bội bĩu môi: “Kia chúng ta bị nó ăn cho rồi.”

“Cậu!”

“Tôi có dự cảm!” Thân Đồ Ti Hạo cười, bất quá vì ảnh hưởng tới vết thương trên mặt mà nhe răng trợn mắt: “Hôm nay chúng ta nhất định không chết, hơn nữa, tôi còn chưa tạo quan hệ tốt với thần tượng, mới không cần chết.”

“Cậu vẫn còn nhớ thương người ta à?” Mục An Khí trở mặt xem thường.

“Tôi quyết định rồi.” Thân Đồ Ti Hạo siết nắm tay: “Đợi sau khi trở về tôi sẽ chuyển trưởng, phải học chung lớp với thần tượng, thời xưa không phải có một câu rất đúng sao? Gần quan được ban lộc.”

“Cậu có tin anh tôi đánh chết cậu không hả?” Hạ Hầu Hách Thiên lầm bầm.

Tựa hồ bị đám người không để tâm tới chọc giận, cự mãng phát ra tiếng tê tê, thân mình cấp tốc trườn về phía đám người.

Cái đuôi quét ngang, Hiên Viên Triết không cẩn thận bị quất trúng, cả người văng ra ngoài, mắt thấy cự mãng gần ngay trước mắt, Hạ Hầu Hách Thiên vốn định trốn tránh đột nhiên khựng lại, nhìn Hiên Viên Triết, thầm cắn răng, tức giận mắng một tiếng, sau đó bất chấp mặt khác, nhào qua chắn trước mặt Hiên Viên Triết, phóng dị năng hệ hỏa về phía cự mãng.

Lúc cái miệng rộng của cự mãng sắp cắn phập lấy Hạ Hầu Hách Thiên, đột nhiên, băng sương bắt đầu lan tràn trên đỉnh đầu cự mãng, nháy mắt đã đông nó thành một tảng băng.

Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm sợ tới ngây người.

Liên Kỳ Quang chậm rì rì đi tới, cự mãng vẫn còn duy trì tư thế công kích, cai đầu bị đông lạnh, tỏa sáng bàn bạc dưới ánh trăng.

Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh cự mãng, theo tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ, khối băng bắt đầu nứt ra theo hoa văn mạng nhện, ầm ầm một tiếng, băng vỡ, đầu cự mãng cũng theo đó bị tứ phân ngũ liệt, thân mình khổng lồ ngã ầm xuống.

“! ! ! !” Mọi người.

K…KO! ! ! ? ?

“Thần tượng! !” Thân Đồ Ti Hạo hồi phục tinh thần đầu tiên, kinh hô ra tiếng.

Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại bên cạnh Hạ Hầu Hách Thiên, trầm mặc hồi lâu, xoay người đi tới thi thể cự mãng.

“Tôi nói này…” Hiên Viên Triết đẩy Hạ Hầu Hách Thiên đang đơ người ra, bất đắc dĩ: “Cậu nhào lên làm gì? Cảm thấy một mình tôi không đủ nhét kẽ răng cho nó à?”

“Hừ!” Hạ Hầu Hách Thiên hừ lạnh: “Tôi mà là người thấy chết không cứu à? Hơn nữa, cậu chính là anh em của tôi.” Câu cuối cùng Hạ Hầu Hách Thiên nói thực khẽ, bất quá Hiên Viên Triết vẫn nghe thấy, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn vài phần.

Mọi người luôn nói, Hiên Viên Triết cậu cùng Mục An Khí đều là kẻ hầu của Hạ Hầu Hách Thiên, bọn họ đi theo sau lưng Hạ Hầu Hách Thiên chẳng qua chỉ vì nịnh bợ, muốn bám lấy Hạ Hầu gia. Chính là không ai biết, nịnh nọt trong mắt người ngoài kia lại chính là tình cảm anh em sống chết có nhau.

“Thần tượng, tôi biết cậu sẽ tới cứu tôi mà.” Thân Đồ Ti Hạo chạy tới bên người Liên Kỳ Quang, cười ha hả nói.

Liên Kỳ Quang lạnh nhạt liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, con ngươi u ám làm Thân Đồ Ti Hạo im bặt, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đi tới bên cạnh cự mãng, ngưng tụ gai băng trong băng, cắt xuống, một miếng thịt rắn đỏ tươi xuất hiện trong tay.

Liên Kỳ Quang xoay người tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, đặt tay xuống đất, ngưng tụ thành một chiếc bàn băng, sau đó đặt thịt rắn lên.

“Cậu định làm gì?” Hạ Hầu Hách Thiên đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi.

“Ăn cơm.” Mặc dù có nước hồ chống đỡ, nhưng đã suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm, Liên Kỳ Quang thực sự rất đói. Con cự mãng này tuy đã biến dị nhưng không mang theo virus, có thể ăn.

“Kia, để tôi nướng giúp cậu.” Hạ Hầu Hách Thiên có chút mất tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, bắt đầu ngưng tụ dị năng hệ hỏa.

“Nơi có rắn thì chắc chắn có đàn rắn, muốn chọc cả ngàn vạn con rắn ập tới tập kích thì cứ việc phóng lửa.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nói.

Không phải Liên Kỳ Quang nhát gan sợ phiền, tuy dị năng cường đại nhưng cậu cũng không chịu nổi xa luân chiến, huống chi hiện giờ thân mình lại không khỏe. Đời trước, trong một lần nhận lệnh tới phòng thí nghiệm trong thành tìm kiếm thiết bị, trên đường về băng qua một khe núi nhỏ, một dị năng giả tiện tay giết chết một con xắn biến dị làm thức ăn đã bị cả đàn rắn công kích. Ngàn vạn con độc xà chen chúc trườn về phía bọn họ, đông nghìn nghịt làm người ta rợn da gà. Lần đó toàn đội bọn họ tổng cộng có hai trăm người, cuối cùng đã chết toàn bộ chỉ còn lại một mình cậu. Liên Kỳ Quang tuy không sợ rắn nhưng lần đó vẫn để lại bóng ba, hiện giờ nghĩ tới vẫn nhịn không được nổi da gà.

Đàn rắn? Ngàn vạn con… cự mãng? Hệt như con này?

Hạ Hầu Hách Thiên cứng người, những người xung quanh cũng ngây người, ý tứ của cậu ta là bọn họ lúc này đang nằm trong ‘vòng vây’ của đàn rắn? ?

“Kia, cậu làm sao bây giờ?” Hạ Hầu Hách Thiên ý bảo miếng thịt rắn trước mặt Liên Kỳ Quang.

Nhìn thịt rắn, trong tay ngưng tụ dao băng, xẹt xẹt vài cái, miếng thịt rắn vốn là một khối hoàn chỉnh nháy mắt bị thái lát thành những miếng mỏng.

Dưới ánh nhìn kinh dị của đám người, Liên Kỳ Quang dùng đũa băng gắp một miếng thịt rắn vẫn còn dính máu tươi, sắc mặt bất biến bỏ vào miệng.

“Cậu…” Hạ Hầu Hách Thiên trợn to mắt, nhìn Liên Kỳ Quang nhai thịt mà đám người nhất thời cảm thấy dạ dày quay cuồng, nhịn không được chạy qua một bên bắt đầu nôn mửa.

“Cậu điên rồi!” Hạ Hầu Hách Thiên đi tới bên cạnh túm lấy vai Liên Kỳ Quang: “Mau phun ra, nếu cậu nói, này, uống dịch dinh dưỡng của tôi đi.”

Nhìn Hạ Hầu Hách Thiên không chút do dự lấy ra bịch dinh dưỡng duy nhất còn lại của mình, ánh mắt Liên Kỳ Quang khẽ lóe sáng: “Không cần.”

“Đừng cố nữa! Này sao có thể ăn chứ? Nó còn sống, mau phun ra!”

“Vì sao không thể ăn?” Liên Kỳ Quang hất tay Hạ Hầu Hách Thiên, kẹp một miếng thịt rắn bỏ vào miệng, mặt không đổi nói.

“Lúc tôi cùng đường, ngay cả xác chết cũng từng nếm qua, so ra, này đã là mỹ vị hiếm có.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ nói: “Xác người rất chua.”

Xác chết? Cậu ta ăn thịt người? Đám người vừa nôn xong quay lại, nhất thời dạ dạy lại khó chịu, bắt đầu cuống cuồng nôn mửa.

“Xác… xác chết, cậu mê sảng gì vậy hả?” Hạ Hầu Hách Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang.

“Cậu là một quân nhân.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hách Thiên, lạnh nhạt nói: “Nếu có một ngày phải lên chiến trường, bị dồn vào tuyệt cảnh, trang bị không có, thức ăn không có, xung quanh chỉ có tầng tầng lớp lớp xác người, khi đó cậu sẽ làm thế nào?”

“Tôi…”

“Vì cái gọi là lòng tự trọng mà đói chết? Hay là, ăn thịt người?” Liên Kỳ Quang gắp một miếng thịt rắn quơ quơ trước mặt Hạ Hầu Hách Thiên, một giọt máu tươi nhiễu lên mặt làm Hạ Hầu Hách Thiên nhịn không được rùng mình.

Hạ Hầu Hách Thiên trầm mặc hồi lâu, nhìn Liên Kỳ Quang không chút biến sắc ăn thịt tươi còn dính máu, chậm rãi vươn tay tới, từ phần ‘thức ăn’ của Liên Kỳ Quang bốc một miếng. Thịt rắn trong tay vẫn còn tí tách nhiễu máu tươi, Hạ Hầu Hách Thiên buồn nôn, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Hách Thiên rối rắm, ăn thịt rắn, tâm tình đặc biệt tốt. Tuy còn chút mùi máu nhưng ít ra cũng tươi mới, dù gì cũng là thịt, so với dịch dinh dưỡng, Liên Kỳ Quang càng thích thứ này hơn.

Hạ Hầu Hách Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răn, ngoan cường bỏ miếng thịt rắn vào miệng, mùi máu cùng thịt tươi tanh tưởi lan ràn trong miệng, Hạ Hầu Hách Thiên biến sắc, rốt cuộc không thể kiên trì, xoay người chạy qua một bên mà nôn.

Thân Đồ Ti Hạo đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, thật cẩn thận nhìn gương mặt từ đầu đến cuối không hề biến sắc của cậu, nhỏ giọng nói.

“Thần tượng, là ai khi dễ cậu? Thiếu tướng không bảo vệ cậu sao?”

Tay Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục động đũa, nhàn nhạt nói: “Khi đó, tôi chưa biết Thiệu Huyền.”

“…” Thân đồ ti hạo.

“Cậu nói cùng đường là?” Hiên Viên Triết đi tới, nghi hoặc hỏi. Tuy vừa nãy tuyệt cảnh trên chiến trường mà Liên Kỳ Quang vừa nói chỉ là nêu ví dụ cho Hạ Hầu Hách Thiên, nhưng trực giác Hiên Viên Triết lại nói cho cậu biết chuyện xưa kia là thật, mà nhân vật của câu chuyện đó chính là Liên Kỳ Quang. Nhưng theo cậu biết, Liên Kỳ Quang từ nhỏ đã sống ở khu ba, không có khả năng tiếp xúc với chiến tranh, lại càng…

Liên Kỳ Quang nắm chiếc đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm phần thịt rắn máu chảy đầm đìa, mặt không biến đổi nói: “Tin sai người, bị dồn vào tuyệt cảnh, thù này không báo, tôi chết không cam lòng.”

“Cho nên?” Thân Đồ Ti Hạo truy hỏi.

“Tôi ăn xác người hư thối suốt một tháng, còn sống, sau đó…” Nhớ tới mấy vị ‘bạn tốt’ kia, ánh mắt Liên Kỳ Quang trở nên sắc lạnh đến đáng sợ: “Tôi phế đi dị năng của bọn họ, chặt đứt tay chân, có dị năng thì vứt vào phòng thí nghiệm, không có dị năng thì quăng ra uy tang thi.”

“Tang thi?” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc.

“Chính là cảm nhiễm thể.” Mục An Khí nhỏ giọng giải thích.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh quỷ dị, sự ngoan độc của Liên Kỳ Quang làm bọn họ cảm thấy rét run cả người. Phòng thí nghiệm là nơi nào bọn họ biết, kết tục tiến vào đó bọn họ cũng biết. Còn có cảm nhiễm thể…

Hai dạng này thực khác biệt, nhưng vô luận là loại nào cũng đều là tra tấn sống không bằng chết.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Liên Kỳ Quang đều trở nên quái dị.

“Nhìn cái gì! Nhìn cái gì hả! !” Hạ Hầu Hách Thiên nôn xong quay lại chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, trừng mắt nhìn đám người: “Cút hết cho tôi!”

“Hách thiếu!” Một thiếu niên đứng lên, nhỏ giọng nói: “Thức ăn của chúng ta không còn đủ, phải cướp của học viện khác, cậu…”

“Muốn cút thì cứ nói thẳng!” Thân Đồ Ti Hạo bật dậy, trừng mắt mắt: “Đều cút hết đi! !”

“Muốn chạy? Đi a!” Hiên Viên Triết đứng lên, nhếch môi nhìn thiếu niên nọ: “Để dịch dinh dưỡng lại.”

“Cậu!” Thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ: “Đừng có khinh người quá đáng!”

“Khi dễ đấy thì sao, muốn chạy thì để dịch dinh dưỡng lại, bằng không…” Hiên Viên Triết mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.

“Hừ! Coi như các người giỏi!” Thiếu niên nhìn Liên Kỳ Quang phía sau Hiên Viên Triết, trong lòng khiếp đảm, hung hăng ném hai bịch dịch dinh dưỡng trong túi xuống đất, xoay người bỏ đi.

Hiên Viên Triết ý bảo Mục An Khí nhặt dịch dinh dưỡng lên, nhìn về đám người còn lại, nhướng mi: “Còn ai muốn đi nữa?”

Có một liền có hai, rất nhanh chỉ còn lại Hạ Hầu Hách Thiên, Thân Đồ Ti Hạo, Hiên Viên Triết, Mục An Khí cùng Liên Kỳ Quang, năm người.

Mục An Khí nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, xùy một tiếng, vẻ mặt rõ ràng thực ghét bỏ, bất quá lại lười phí võ mồm.

Liên Kỳ Quang đứng dậy, không nhìn tới ánh mắt lo lắng của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo, móc một đống bịch dinh dưỡng trong túi ra, ném cho Hạ Hầu Hách Thiên.

“Cơm nước xong rồi phải đi ngủ.”

Liên Kỳ Quang dứt lời liền xoay người rời đi. Không biết vì sao vừa nãy Liên Kỳ Quang đột nhiên tức cảnh sinh tình, cùng đám Hạ Hầu Hách Thiên nói những chuyện kia. Bất quá cậu hiểu rõ, là dị động trong bụng làm cậu trở nên bất thường, loại bất thường này làm cậu cảm thấy bản thân thực xa lạ.

Cậu thực sợ hãi, thực nhớ Thiệu Huyền, nếu Thiệu Huyền ở đây, cậu có thể nói với anh, mà Thiệu Huyền cũng nhất định sẽ dỗ cậu, làm cậu cao hứng.

Trong phòng giám sát là một mảnh im lặng quỷ dị, Hiên Lãng cùng Trọng Mục rụt đầu không dám hé răng, nhóm binh sĩ đang theo dõi các học viên khác cũng cố thở nhẹ, sợ chọc giận Hạ Hầu Thiệu Huyền đang đè nén phẫn nộ.

Nhìn Liên Kỳ Quang cuộn mình dần thiếp đi trên mặt đất, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy trong lòng nghẹn đến khó chịu. Anh biết Liên Kỳ Quang từ địa cầu cổ tới, cũng biết cậu từng trải qua địa ngục đáng sợ khủng bố, nhưng, chỉ biết mà thôi.

Anh không biết quá khứ của Liên Kỳ Quang, cũng không biết quá khứ ba ngàn năm trước, Liên Kỳ Quang từng kể anh nghe cậu sinh ra thế nào, vùng lên thế nào, chết đi thế nào, nhưng không nói mình đã từng thống khổ tuyệt vọng cỡ nào, sự hiểu biết của anh về Liên Kỳ Quang, về ba ngàn năm trước, chỉ giới hạn trong sử sách mà thôi.

Anh không biết lúc bị những người mình tín nhiệm phản bội, Liên Kỳ Quang đã thống khổ cỡ nào, cũng không biết cậu bi thương thế nào khi hành hạ những người đó đến chết.

Anh cũng từng trải qua khốn cảnh, cũng từng nếm qua thịt sống, nhưng không hề biết tới thứ mà Liên Kỳ Quang đã nói, thịt người.

Nếu có một ngày, thật sự gặp phải hoàn cảnh mà Liên Kỳ Quang nói, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy, cho dù là anh, chỉ sợ thật sự đói chết, anh cũng không ăn được, nó là nền tảng đạo đức mấu chốt đã thấm sâu vào tận xương tủy của người sinh ra trong thời hòa bình.

Liên Kỳ Quang như vậy làm anh thực đau lòng, cũng có chút khủng hoảng, anh cảm thấy Liên Kỳ Quang như vậy cách mình thật xa, xa đến mức không thể với tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi