THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc đứng trên hành lang trống rỗng, cách tấm thủy tinh thật dày nhìn hai bé con nhỏ xíu đang nằm trong khoang dinh dưỡng. Bởi vì còn chưa đủ tháng, hai bé nhỏ đến đáng thương, cuộn thân mình tròn vo, da dẻ đỏ bừng, nếp nhăn nhiều như một con khỉ con.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt một bàn tay lên mặt kính, chậm rãi miêu tả hai bé con đang nhắm mắt say ngủ, gương mặt tái nhợt tràn đầy mệt mỏi cùng suy yếu, con ngươi đen láy âm lãnh tới mức làm người ta sợ hãi.

“Anh.” Hạ Hầu Hách Thiên hoang mang chạy tới, nhìn thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền thì thở phào một hơi: “Anh à, sao anh lại chạy tới đây?”

Không biết có phải bị cái gì kinh động, một bé con đá đá chân, bàn tay bé xíu nắm lại. Tay Hạ Hầu Thiệu Huyền dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp.

Đây là con anh, đứa con của anh cùng Liên Kỳ Quang…

“Anh…” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền chuyên chú nhìn hai bé con, chẳng hề để tâm tới xung quanh, Hạ Hầu Hách Thiên có chút bất an: “Anh, thân thể anh vẫn chưa khỏe, ông nội bảo em tới đưa anh về.”

“An Dịch lúc nào tới?”

“Đã liên hệ, hẳn hai ngày nữa sẽ tới.”

Còn hai ngày…

Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối sầm, luồng sức mạnh trong cơ thể nhất thời lại có chút rục rịch. Hình ảnh hai cục nắm thoáng hiện lên trong đầu, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhắm mắt cố gắng áp chế cơn bạo động, bình ổn trở lại.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mở to mắt, tầm mắt lại tập trung vào hai cục nắm bé xíu nằm trong khoang dinh dưỡng, con ngươi âm trầm lạnh như băng thoáng dịu đi.

Không thể tức giận, này là cục nắm của vợ và anh, không thể thương tổn…

“Anh, anh…” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền lại đặt tâm tư lên người hai nhóc con, Hạ Hầu Hách Thiên hơi nhíu mi: “Anh không thể cứ đứng đây như vậy, bác sĩ vẫn còn đang chờ, anh để bọn họ kiểm tra một chút đi.”

Bé con trong khoang dinh dưỡng không chịu yên đạp đạp chân, Hạ Hầu Thiệu Huyền dời tầm mắt, con ngươi đen âm lãnh quét về phía Hạ Hầu Hách Thiên đang lải nhải, cuồng phong nghênh diện ập tới làm hô hấp Hạ Hầu Hách Thiên bị kiềm hãm, đột nhiên im bặt.

“Cút!” Âm thanh trầm thấp xen lẫn chút uy áp dị năng, Hạ Hầu Hách Thiên lảo đảo lùi về sau, sắc mặt trắng bệch. Một thoáng vừa nãy Hạ Hầu Hách Thiên cảm thấy được uy hiếp tử vong, áp lực thuộc về cường giả làm cậu không thể khống chế mà e ngại từ tận đáy lòng.

Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền lại tiếp tục ngẩn người trước tấm kính thủy tinh, Hạ Hầu Hách Thiên không dám tiếp tục tìm đường chết, chỉ đành bất đắc dĩ rụt cổ rời đi.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng ngoài cửa sổ, trầm mặc nhìn hai bé con, một tia táo bạo vừa dâng lên khi nãy lẳng lặng tản đi.

Luồng sức mạnh trong cơ thể quá cường đại, không có cách nào hoàn toàn điều khiển nó, Hạ Hầu Thiệu Huyền hiểu, hiện giờ bất cứ khi nào anh cũng có thể lâm vào điên cuồng, mất đi ý thức.

Cho nên từ sau khi tỉnh lại anh vẫn luôn ở đây, nhìn hai bé con trong kia, nghĩ tới bộ dáng khi trước Liên Kỳ Quang luôn mồm kêu la đòi cùng mình sinh nắm, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy tâm tình táo bạo sẽ bình ổn trở lại.

‘Vợ, chờ anh, chờ anh…’

(Khu bảy)

Nam nhân một thân áo khoác màu lam rộng thùng thình, tóc đen buộc gọn phía sau, dung nhan xinh đẹp lúc này có chút bất an cùng lo lắng.

Nam nhân nắm hai tay thong thả tới lui ngoài cửa, trong lòng bất ổn. Vài lần muốn đẩy cửa, nhưng lần nào sắp chạm tới cũng sợ hãi rụt tay lại.

Những miếng gạch lót sân bóng loáng cũng vì sự nôn nóng của nam nhân mà rạn thành những đường vân rõ rệt, không biết trải qua bao lâu, nam nhân ngẩng đầu nhìn thời gian, từ lúc tờ mờ sáng đã chạy tới đây, cọ cọ tới giờ đã là giữa trưa.

Nếu còn tiếp tục ngây ngốc thì chỉ sợ bầu trời sẽ tối đen mất, đến khi đó có muốn vào cũng không được. Nam nhân siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi bình ổn lại lồng ngực đã sắp nổ tung của mình, xoay người nhắm thẳng tới cánh cửa đóng chặt, hai tay run rãi, chậm rãi bước tới gần.

Theo tiếng ‘két’ thật nhỏ, cửa bị chậm rãi mở ra. Trong phòng không bật đèn, màn xõa xuống, vì thế nhìn có chút u ám.

Nam nhân thật cẩn thận đẩy cửa, chậm rãi bước vào, đôi huyết mâu tìm kiếm bóng dáng mà mình tưởng niệm suốt ba ngàn năm qua.

Đột nhiên, nam nhân dừng bước, ánh mắt khóa chặt vào bóng đen đang nằm trên xích đu trong góc phòng.

“Nhiều năm như vậy, cậu vẫn không học được cách gõ cửa.” Âm thanh lạnh nhạt mà hắn vô cùng quen thuộc, cái loại tĩnh lặng như nước làm người ta hít thở không thông.

Nam nhân há mồm muốn nói lại thôi, nghe thấy âm thanh mà mình nghe thấy trong vô số giấc mơ, nam nhân rốt cuộc không thể nén ủy khuất mấy ngàn năm nay, lệ rơi đầy mặt.

“… thầy.” Âm thanh run rẩy mang theo vui sướng, đau thương, cùng tưởng niệm vô vàn.

“Vu Mã Viêm, đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cậu.” Liên Kỳ Quang nằm trên xích đu, mặt không biểu cảm nhìn bóng tối trên đỉnh đầu: “Lần này đây, cậu thật sự quá phận.”

“Không phải!” Nam nhân tiến tới, kích động nói: “Tôi, tôi chỉ muốn gặp lại thầy mà thôi.”

“Cậu vẫn không khác gì ba ngàn năm trước, ngang ngược tự đại.”

“Thầy!” Nam nhân mở to hai mắt, không thể tin nhìn Liên Kỳ Quang, tựa hồ không tin người trước mắt có thể nói vậy.

Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, trong bóng đêm, bình thản nhìn nam nhân: “Tôi không muốn phải cùng cậu đi tới kết cục nhất định phải có người ngã xuống, Vu Mã Viêm, đừng ép tôi!”

“Là thầy luôn một mực bức tôi! !” Nam nhân rống lên, đôi huyết mâu âm ngoan trừng Liên Kỳ Quang, gương mặt dễ nhìn cũng trở nên dữ tợn khủng bố.

“Tôi vẫn luôn đi theo bước chân thầy, chính là, mỗi lần tôi cảm thấy mình đã tới gần thì lại phát hiện thầy lại cách tôi xa hơn. Mấy chục năm, tôi đi theo thấy mấy chục năm, vì cái gì cho tới tận bây giờ thầy vẫn không quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái!”

“Từ khi sinh ra, trong trí nhớ tôi chỉ có ông nội, ông mất đi, tôi bị đám làm phản kia dồn vào đường cùng, là thầy đã cứu tôi.”

“Trong đoạn cuộc sống bị đuổi giết kia, cho dù nguy hiểm cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào, thầy cũng không bỏ lại tôi. Là thầy dạy tôi làm sao sống sót trong thế giới khủng bố kia, tôi nghĩ trong mắt thầy tôi là đặc biệt, chính là, chính là…”

Nam nhân cúi đầu, thân thể run rẩy, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng khóc nức nở tuyệt vọng thống khổ.

Nhìn nam nhân đang khóc, Liên Kỳ Quang có chút phức tạp. Đứa nhỏ này cậu dưỡng hơn hai mươi năm, chính là cho đến lúc chết đi vẫn không nhìn thấu được.

“Biết thầy chết đi, tôi đau đớn đến phát điên, thầy đã đáp ứng sẽ chiếu cố tôi cả đời, trước kia vô luận tôi làm khó dễ cỡ nào, thầy cũng làm được, vì sao lần này lại không thể?”

“Tôi phát bệnh, tôi nghĩ chết đi cũng tốt, chết rồi có thể gặp lại thầy. Nhưng sau đó Thích Dận nói cho tôi biết, anh ta nói thầy không chết, thầy chỉ đi tới một nơi rất xa rất xa.”

“Tôi muốn gặp lại thầy, chỉ cần có thể gặp thầy, vô luận phải trả cái giá lớn thế nào, chờ đợi bao lâu cũng không sao. Vì chờ đợi thầy, tôi tiêm virus biến mình thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, tất cả chỉ vì trường sinh bất tử. Vì thầy, tôi chờ đợi suốt ba ngàn năm, thầy có biết ba ngàn năm dài thế nào không?”

“Mỗi ngày, mỗi đêm, thời gian dài đằng đẵng làm tôi tuyệt vọng, lạnh lẽo tới mức làm tôi muốn tự giết chết bản thân.”

“Tôi chui rúc trong bóng tối không thể ngửa mặt nhìn mặt trời, đếm từng phút từng giây, từng hạt cát từng viên gạch trong khu bảy. Vô số lần chơi một trò chơi nhàm chán, mỗi khi đếm được một vạn hạt cát thì nhắm mắt lại tự nói với chính mình, lúc mở mắt ra thì có thể nhìn thấy thầy rồi, chính là, không có…”

“Một năm, mười năm, một trăm năm, thầy chưa từng xuất hiện.”

Nhìn nam nhân hệt như một con dã thú đang gào rống, phát tiết ủy khuất cùng thống khổ trong lòng, Liên Kỳ Quang mím môi, trầm mặc không nói.

“Thầy…” Nam nhân đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang ngồi chồm hổm xuống, bàn tay lạnh lẽo vươn tới trước mặt Liên Kỳ Quang, run rẩy nắm lấy tay cậu.

“Thầy, thầy à… tôi chỉ có thầy thôi, đừng bỏ lại tôi…”

“Tôi chưa từng nghĩ tới bỏ lại cậu.” Liên Kỳ Quang nhìn nam nhân tuyệt vọng, chậm rãi rút tay lại: “Là cậu, đã bức tôi tới đường cùng.”

“Thầy!” Nam nhân phát ra một tiếng kêu thê lương, đôi huyết mâu trừng trừng làm người ta sợ hãi, sát khí tàn bảo thổi quét quanh thân thể.

“Thầy vẫn còn nhớ tới nam nhân kia sao! Một người kiêu ngạo như thầy thế nhưng lại chịu hầu hạ dưới thân, thậm chí còn vì kẻ đó sinh dục đứa nhỏ!”

“Đáng chết! ! Kẻ đó làm bẩn thầy! Nó đáng chết! ! Một dị năng giả bình thường thấp hèn, sao có thể xứng với thầy! !”

‘Ba! !’ (tiếng tát)

“… thầy…” Nam nhân ôm mặt, giật mình ngây ngốc nhìn ánh mắt tràn đầy tức giận của Liên Kỳ Quang, lồng ngực phập phồng truyền tới cơn đau đớn tê tâm liệt phế.

“Vu Mã Viêm! !” Liên Kỳ Quang đưa tay túm lấy áo nam nhân, con ngươi u ám nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ rực của đối phương, âm thanh lạnh lùng: “Nếu anh ta có chút thương tổn nào, tôi với cậu, ai cũng đừng hòng sống sót.”

“Nếu, tôi bị giết, thầy có báo thù cho tôi không?” Nam nhân nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, từng chữ nói.

“…” Liên Kỳ Quang.

“Nếu tôi bị giết, thầy có giết anh ta báo thù cho tôi không!” Nam nhân hất tay Liên Kỳ Quang, lùi về sau mấy bước, rống giận.

“Trước khi cậu làm ra chuyện này, tôi sẽ che chở cậu, giống như trước kia vậy, không để bất luận kẻ nào tổn thương cậu. Nhưng…” Ánh mắt Liên Kỳ Quang lạnh như băng nhìn về phía nam nhân: “Cậu hiện giờ, đã vạn kiếp bất phục.”

“Vu Mã Viêm.” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, một lần nữa nằm xuống: “Tôi không rõ năng lực của cậu hiện giờ, nhưng, nếu cậu muốn giết tôi, tôi vô lực phản kháng.”

“Hiện giờ giữa tôi và cậu chỉ có hai lựa chọn, ra lệnh cho đám tang thi rút khỏi khu vực nhân loại, tôi và cậu vĩnh viễn không gặp lại. Tôi tin tưởng với năng lực của cậu, chỉ cần cậu muốn tránh thì không ai có thể tìm thấy.”

“Hoặc là, chúng ta chiến tranh, không chết không ngừng.”

“Không chết… không ngừng…” Nam nhân giật mình nhìn Liên Kỳ Quang, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười cứng ngắc.

“Ha ha ha…” Nam nhân cất tiếng cười to, một tay đưa lên mắt, chậm rãi, tiếng cười điên cuồng biến thành nức nở tuyệt vọng.

“Thầy, thầy điên rồi, thầy điên rồi…”

“Ba ngàn năm dày vò, ba ngàn năm cô độc chờ đợi, trong mắt thầy bất quá chỉ là một câu miêu tả hời hợt.”

“Này không phải tôi muốn, này không phải điều tôi muốn a! ! !” Nam nhân mở hai tay, căn phòng xa hoa tinh xảo nháy mắt biến thành phế tích.

Liên Kỳ Quang an nhàn nằm trên xích đu, nhắm mắt khẽ lay động, chẳng hề để tâm, hệt như không hề phát sinh chuyện gì.

Phát tiết qua đi, nam nhân suy sụp nhìn Liên Kỳ Quang, chậm rãi đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang ngồi xổm xuống, chôn mặt vào lòng Liên Kỳ Quang, tiếng than thở khe khẽ mang theo cầu xin.

“Thầy, tôi muốn quay về.”

“Tôi muốn quay về trước kia, lúc chúng ta vừa mới quen biết. Thầy vẫn là anh Quang của tôi, luôn yêu thương tôi, ở cạnh tôi, cười với tôi.”

“Thầy, đó mới là điều tôi muốn.”

“Trở về không được, Vu Mã Viêm.”

Rốt cuộc, trở về không được…

Cừu Ly Mạch ngồi ở bên cạnh chiếc ao nhỏ bên đường, nhìn bầy cá tung tăng trong nước, con ngươi đen đờ đẫn vô thần, một tia sáng cuối cùng cũng biến mất vô tung.

Nhìn ảnh ngược trong nước, bàn tay vịn trên thềm đá của Cừu Ly Mạch từng chút siết chặt, lưu lại một vệt máu.

Bắt đầu từ lúc nhìn thấy bức họa kia trong phòng nam nhân, cậu liền căm hận gương mặt này, chính là cậu cũng biết rõ, trước mặt nam nhân kia, trừ bỏ gương mặt này, cái gì mình cũng không có.

Cậu ghen tị với Liên Kỳ Quang, vì cái gì mình không được sinh ra ở thế giới kia, như vậy cậu có thể gặp người kia trước Liên Kỳ Quang.

Cừu Ly Mạch vươn tay chậm rãi đặt lên ngực, nơi này đã đau đớn thiệt nhiều năm nhưng chưa từng chết lặng.

Trái tim bị từng dao từng dao xé mở, máu rươi phun ra, tê tâm liệt phế.

Nam nhân kia chỉ một mực đuổi theo bước chân Liên Kỳ Quang, mà cậu, thì vẫn yên lặng theo sát phía sau nam nhân.

Từng giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào trong ao tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng.

‘Người đã chờ cậu ta ba ngàn năm, vậy tôi sẽ chờ người một vạn năm.’

‘Một vạn năm sau, xin người hãy quay đầu lại, tôi nhất định vẫn còn ở đó…’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi