THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Trong phòng chỉ huy yên tĩnh, Hạ Hầu Thiệu Huyền tựa lưng vào ghế, sắc mặt âm trầm nhìn Liên Kỳ Quang trong màn hình giả lập đã ngủ say, ánh mắt tràn đầy nhu hòa cùng chờ mong mà chính bản thân anh cũng không hay biết.

Chờ mong đối với tương lai, chờ mong với người đối diện kia.

Thật lâu sau, tựa hồ nghĩ tới chuyện không vui nào đó, sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trở nên âm trầm. Đưa tay lặng lẽ tắt âm thanh trên màn hình, Hạ Hầu Thiệu Huyền mở quang não.

“Chú hai, là con, Thiệu Huyền. Con muốn nhờ chú điều tra một người, còn có chuyện cần chú đi giải quyết một chút.”



Vợ à, có anh bảo hộ em, thật muốn xem thử ai cả gan động vào em.

(Ngày thứ hai)

Trong văn phòng viện trưởng.

Liên Kỳ Quang ngồi dựa sô pha, thấp đầu, lạnh nhạt nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu không ngừng xoay chuyển gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền. Một mặt, hai mặt, ba mặt…

Ngô, muốn đi tìm anh.

“Liên Kỳ Quang!” Khanh Mộc Vanh cố nén xúc động muốn nhào tới bổ đầu người nào đó ra, tăng lớn âm thanh, nghiến răng nghiến lợi trừng bạn Quang nào đó không biết đang tiến vào cõi thần tiên.

Ân? Liên Kỳ Quang lấy lại tinh thần, ngây ngô nhìn về phía Khanh Mộc Vanh. Khanh Mộc Vanh che mặt, trong lòng giận giữ đến muốn lật bàn. Lão quỷ thì một bụng ý xấu, tiểu quỷ thì một đầu hư hỏng, cả Hạ Hầu gia kia từ lớn tới nhỏ đều không phải người tốt, ngay từ bé đã luôn đổ họa lên đầu ông.

“Liên Kỳ Quang! Tôi hỏi lần cuối cùng, dị năng của em, rốt cuộc sao lại thế này!” Toàn bộ lửa giận của Khanh Mộc Vanh bùng phát, xụ mặt dọa nạt bạn Quang nào đó.

Liên Kỳ Quang ngây ngô nhìn Khanh Mộc Vanh động kinh, bình tĩnh đưa tay gãi gãi cái mũi có chút ngứa, nhàn nhạt mở miệng: “Dị năng hệ mộc, bậc không.”

‘Ầm!’ Bàn tay đang chống trên bàn của Khanh Mộc Vanh trợt, ngã lăn xuống đất.

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, tiếp tục nhìn lên trần nhà, đếm mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Chết tiệt! ! Khanh Mộc Vanh nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò lên, trong lòng thầm mắng. Ngày đầu tiên Liên Kỳ Quang tới báo danh, ông đã kiến thức dị năng của cậu, vốn nghĩ cùng lắm chỉ là bậc nhân, không ngờ là…

Hơn nữa, lúc Hạ Hầu Trọng đưa người tới cũng không nói rõ a! Đừng nói cấp bậc, thậm chí ngay cả chuyện Liên Kỳ Quang có dị năng hay không cũng không nói. Bậc không! Mười sáu tuổi! ? Trình độ nghịch thiên này đã sắp vượt qua nhóc biến thái Hạ Hầu Thiệu Huyền nhà Hạ Hầu rồi đi.

Bất quá, một yêu nghiệt như vậy, Hạ Hầu Trọng không giữ lại bên người mà lại thả tới khu ba, rốt cuộc đánh chủ ý gì?

Trong lòng không ngừng suy tư, Khanh Mộc Vanh đứng dậy, một lần nữa ngồi xuống, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang đang thất thần. Cũng không biết quỷ con này may mắn hay bất hạnh. Không may sinh ra trong một gia đình bình thường, thậm chí là tầng chót xã hội, nhưng lại có thiên phú nghịch thiên. Còn may mắn là lại có một vị hôn phu không bình thường, có năng lực bảo hộ.

Tuy nói sân huấn luyện cho phép phát sinh sự cố ngoài ý muốn, chính là trước mắt bao người phế đi dị năng của địch thủ, này tuyệt đối không có khả năng không kinh động mặt trên.

Loại năng lực này gần ngàn năm qua chưa từng xuất hiện, đương nhiên, gần ngàn năm cũng chưa có người nào đạt dị năng tới bậc không, điều này sao có thể không gây ra khủng hoảng, dù sao, ai cũng không muốn dị năng mình tân tân khổ khổ tu luyện, một ngày nào đó làm giá y cho người ta. Chẳng lẽ, chỉ cần dị năng hệ mộc đạt tới cấp bậc này thì sẽ có năng lực này sao?

Liên Kỳ Quang thật may mắn, có Hạ Hầu gia làm chỗ dựa vững chắc, không ai dám động vào cậu. Chỉ đáng thương cho những dị năng giả hệ mộc không có chỗ dựa, sau này, chỉ sợ khó tránh khỏi độc thủ của đám lão già biến thái trong phòng thí nghiệm.

Lẽ nào… linh quang trong đầu chợt lóe, Khanh Mộc Vanh tựa hồ nghĩ tới gì đó, cảm giác những chuyện trước giờ mình luôn khó hiểu đã có lời giải.

Trước kia Liên Kỳ Quang chỉ là một song phế dị năng thể năng, nhưng hôm nay lại là một nhóc yêu nghiệt có dị năng bậc không, cho dù là thiên tài thì tuyệt đối không phải sớm muộn có thể đạt được. Chẳng lẽ tất cả đều là ngụy trang?

Một sự tồn tại nghịch thiên lại không có bối cảnh vững chắc, điểm đến cuối cùng chỉ có thể là phòng thí nghiệm u tối như ngục giam kia.

Ba Liên Kỳ Quang vì muốn bảo hộ quỷ con này nên đã ngụy trang thành một phế vật. Cũng chính vì thế, trước lúc hi sinh, ông đã hứa hôn con mình cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, vì con trai mình tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc. Bằng không, cho dù ngụy trang cỡ nào thì cũng có một ngày bị vạch trần.

Đúng! Nhất định là vậy. Khanh Mộc Vanh gật gật đầu, chỉ cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng, trong lòng một mảnh sáng rực.

Nhất định là vậy, cho nên lão quỷ Hạ Hầu Trọng kia mới thản nhiên như vậy. Dù sao từ một phế vật, sau một đêm đột nhiên biến thành thiên tài, trình độ khinh khủng này tuyệt đối không thua kém một đám biến dị đột nhiên có một ngày quỳ gối trước mặt nhân loại cầu chém giết a.

Nhìn Liên Kỳ Quang đang nhìn trần nhà ngẩn người, Khanh Mộc Vanh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, dù sao, rõ ràng là một thiên tài siêu cấp nhưng vì sinh tồn lại không thể không ngụy trang thành một phế vật, khúm núm cúi đầu mà sống hơn mười năm.

Đứa nhỏ này, tâm tính thực cứng cỏi a! Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Khanh Mộc Vanh, Liên Kỳ Quang cúi đầu nhìn, thấy biểu tình quỷ dị cùng ánh mắt lóe sáng lấp lánh của Khanh Mộc Vanh, khóe mắt run lên, không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh người. Ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, đưa tay túm chặt vạt áo.

“Tiểu Quang a.” Khanh Mộc Vanh bày ra nụ cười tự nhận là hiền lành, ôn nhu nhìn Liên Kỳ Quang: “Mấy năm nay em chịu ủy khuất rồi.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Nhưng em không cần sợ, sau này sẽ không còn ai tổn thương em được nữa.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Em yên tâm, chỉ cần một ngày còn viện trưởng tôi đây, ai dám động vào một ngón tay của em, tôi giết nó.” Hung thần ác sát.

“..” Người này đầu óc có bệnh! ! Liên Kỳ Quang ngây ngô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà.

“Tiểu Quang a, em xem dị năng của em đã cao như vậy, em, xác định vẫn muốn ở lại hệ cứu viện sao?”

“Ân.” Bình tĩnh gật gật đầu.

Thật sự là một đứa nhỏ tốt trọng tình trọng nghĩa a, Khanh Mộc Vanh rơi lệ đầy mặt.

“Tốt, vậy đi đi thôi.” Khanh Mộc Vanh lau nước mắt, vui vẻ phất phất tay: “Chuyện Khả Dĩnh em không cần lo lắng, Hạ… học viện đã giúp em giải quyết, em không cần lo lắng gì cả.” Chú hai Hạ Hầu gia suốt đêm chạy tới khu ba, xuất đao không thấy máu, nhanh gọn lẹ, dùng thủ đoạn như sấm chớp, cường thế trấn áp. Việc này chỉ mới nhú ra chút cành non đã bị Hạ Hầu Vũ Trì hung tàn chém gọn.

Ai! Có hậu trường thật tốt a.

Ngây ngô nhìn Khanh Mộc Vanh lau nước mắt, Liên Kỳ Quang hé miệng, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Viện trưởng, có thời gian uống chút thuốc đi.”

Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, nước mắt Khanh Mộc Vanh lại ‘ào ạt’ chảy xuống.

“Thật là một đứa bé ngoan! Biết mình gần nhất đau đầu, thật sự là săn sóc người, cảm động quá a…”

Liên Kỳ Quang rời khỏi phòng viện trưởng, nhịn không được rùng mình, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, siết chặt quần áo, mặt không biến đổi bước đi nhanh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi