THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

“Địa điểm huấn luyện lần này đã được định rồi.” Kim An Kỳ nhìn đám học trò ban nhất, nghiêm nghị nói: “Là rừng rậm Di Lưu tiếp giáp giữa khu bốn cùng khu năm, giống như trước, mười người một tổ, tự do tổ đội. Đối với đợt huấn luyện này mọi người không cần lo lắng, bởi vì học viện sẽ tiến hành giám thị toàn bộ hành trình, mỗi người cũng được phát một thiết bị phát tín hiệu, lúc gặp nạn hay bị thương, không thể tiếp tục thì cứ nhấn nút, học viện nhận được tin sẽ cử người tới đón.”

“Đối với đợt huấn luyện này, tôi cũng không nhiều lời, chỉ muốn nói một câu với các em, tôi không hi vọng nhìn thấy có người tự động từ bỏ được mang về.”

Kim An Kỳ nói xong, liếc nhìn đám học trò trầm mặc bên dưới, xoay người rời đi.

Liên Kỳ Quang đi trong học viện, lãnh tĩnh nhìn chiếc bóng của mình trên mặt đất, đầu óc không biết đã bay đi đâu.

“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm xuất hiện trước mặt Liên Kỳ Quang, mỉm cười nhìn cậu, ôn nhu trong mắt đủ làm người ta chết chìm.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, bình tĩnh vòng qua đối phương, mặt không biến sắc tiếp tục đi tới. Nụ cười trên mặt Quý Sĩ Lâm cứng đờ, ánh mắt thoáng xẹt qua một mạt phẫn hận, nhưng chỉ trong chớp mắt.

“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm bước nhanh tới, lại một lần nữa chắn đường, nửa bất đắc dĩ, nửa sủng nịch nhìn Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Quý Sĩ Lâm.

“Tiểu Quang, chuyện huấn luyện em biết chưa?” Quý Sĩ Lâm ôn nhu nói.

“…”

“Tiểu Quang, anh không có ý khác, chỉ muốn hỏi xem em có đồng ý tổ đội với anh hay không thôi?” Quý Sĩ Lâm tiến tới, càng áp sát hơn, ôn nhu nhìn cậu.

“Không muốn.” Không chút do dự phun ra hai chữ, không để ý tới sắc mặt đột nhiên cứng ngắc của đối phương, vòng qua bỏ đi.

“Tiểu Quang!” Quý Sĩ Lâm tăng lớn âm thanh, xoay người muốn túm lấy Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang thoáng rùng mình, lạnh nhạt nhìn Quý Sĩ Lâm, đáy mắt nhiễm một mạt u ám.

Quý Sĩ Lâm trên người phát lạnh, cánh tay vươn tới cũng cương cứng giữa không trung.

“Tiểu Quang.” Dấu đi vẻ lo lắng trên mặt, nụ cười của Quý Sĩ Lâm tràn đầy ủy khuất cùng chua xót: “Em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”

“…” Có bệnh. Mặt không chút biến sắc đút tay vào túi tiền, đờ đẫn quay đầu, trầm mặc nhìn lên không trung.

“Tiểu Quang, anh muốn bảo vệ em.” Ánh mắt Quý Sĩ Lâm ẩn chứa bi thương nồng đậm, đau buồn nói: “Trong huấn luyện, ai cũng không biết sẽ có ngoài ý muốn gì phát sinh hay không, anh biết Tiểu Quang hiểu lầm anh, giận anh, nhưng, anh thực muốn yên lặng ở bên cạnh bảo hộ em, nhìn em. Tiểu Quang, xin em cho anh một cơ hội, được không?”

Liên Kỳ Quang cúi đầu, lãnh tĩnh nhìn vẻ mặt cầu xin của Quý Sĩ Lâm, nghiêng đầu. ‘Trong huấn luyện, ai cũng không biết sẽ có ngoài ý muốn gì phát sinh hay không?’ Kia có phải nói, mình cũng có thể giết anh ta? Chỉ cần không bị ai phát hiện là được?

Như vậy, trực tiếp giết tốt hơn? Hay hành hạ đến chết a? Liên Kỳ Quang biểu thị khó xử.

“Tiểu Quang, em làm sao vậy?” Bị Liên Kỳ Quang nhìn tới phát sợ, Quý Sĩ Lâm  nhịn không được mở miệng hỏi.

“Tốt.” Đối với vấn đề của Quý Sĩ Lâm, Liên Quỳ quang không chút biến sắc gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tổ đội, sau đó, giết anh ta! ! Thật vui sướng quyết định.

Nhìn theo bóng Liên Kỳ Quang, Quý Sĩ Lâm có chút giật mình, ‘tốt?’ có ý gì? Chẳng lẽ, nó, đồng ý? ?

Nghĩ vậy, ánh mắt Quý Sĩ Lâm sáng ngời, lửa giận phẫn nộ cũng theo đó tan biến, chỉ còn lại đắc ý dào dạt.

‘Liên Kỳ Quang! Cho dù mày là thiên tài thì thế nào, không phải vẫn yêu tao sao? Hừ! Chờ mày trở thành người của tao rồi, đến khi đó, còn không phải mặc tao muốn làm gì thì làm sao?’

Thoát khỏi Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang về tới ký túc xá, theo cửa mở ra, một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Trước cửa sổ hé mở, Cừu Ly Mạch đứng đưa lưng về phía Liên Kỳ Quang, trên người vẫn là chiếc áo khoác đen, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, mặt không chút biến sắc đóng cửa lại, đi về phía phòng mình. Ngay lúc tay Liên Kỳ Quang sắp đặt lên cửa thì cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng đánh úp lại, ánh mắt cậu tối đi, Thiên Minh xuất hiện trong tay, nhanh chóng quét về phía sau.

Thiên Minh nắm trong tay, vững vàng đặt bên cổ họng Cừu Ly Mạch không biết đã đi tới từ khi nào. Liên Kỳ Quang chậm rãi quay đầu, nhàn nhạt nhìn Cừu Ly Mạch trong gang tấc. Cừu Ly Mạch lạnh lùng chăm chú nhìn vào con ngươi tĩnh lặng của Liên Kỳ Quang, cũng không vì cảm giác lạnh lẽo ở cổ mà khiếp đảm.

“Là cậu làm.” Thiên Minh trở mình, bổ ngang về phía ngực Cừu Ly Mạch, thân thể Cừu Ly Mạch ngửa ra sau, hai chân xẹt qua mặt đất, lùi về sau mấy bước, đứng trong góc trường, ôm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang đổi tay cầm Thiên Minh, lãnh tĩnh nhìn Cừu Ly Mạch. Tuy thực mỏng manh, nhưng tia dị năng dao động trên người Cừu Ly Mạch làm cậu cảm thấy rất quen thuộc. Bức tranh kia là cậu tự tay rắc bột tinh hạch lên, trên đó có nhiễm dị năng của cậu, sao có thể nhận nhầm.

“Bức tranh ở nơi nào.” Liên Kỳ Quang sắc mặt không đổi nhìn Cừu Ly Mạch, nhàn nhạt nói.

“Qua mấy nữa tới kì huấn luyện, tổ đội với tôi.” Cừu Ly Mạch mở miệng, âm thanh trong treo nhưng lạnh lùng mang theo tịch mịch mà Liên Kỳ Quang đặc biệt quen thuộc.

“Bức tranh, ở nơi nào?” Thiên Minh chỉa thẳng trước mặt, tay phải Liên Kỳ Quang chậm rãi cầm chuôi đao, mặt không biến sắc nhìn gương mặt lạnh như băng của đối phương.

“…” Cừu Ly Mạch.

“Tổ đội với tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi