THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Cừu Ly Mạch sinh ra ở khu năm, lúc còn bé cha mẹ đã chết trong một trận bạo động, sau khi cha mẹ chết, một mình Cừu Ly Mạch gian nan sống sót ở khu năm đầy du côn vô lại.

Ở đó, không có pháp luật, không có chính nghĩa, mạnh được yếu thua, nếu muốn sống, chỉ có thể làm người ta phải sợ mình, chỉ có như vậy mới có thể sinh tồn.

Cừu Ly Mạch tuổi nhỏ, không có ai chống đỡ, liền trở thành đối tượng bị người người bắt nạt.

Ngay lúc Cừu Ly Mạch sắp không thể sinh tồn trong địa ngục đen tối kia, một nam nhân xuất hiện, dẫn Cừu Ly Mạch đi. Nam nhân này là một thợ săn tiền thưởng, trước giờ làm nhiệm vụ luôn một thân một mình, không có bằng hữu, cũng không có đồng bạn. Nghe nói trong một lần đi săn bị thể biến dị làm bị thương gương mặt nên luôn mặc áo choàng bịt kín, chưa từng lộ mặt.

Người này thu dưỡng Cừu Ly Mạch, dạy cách làm thế nào sinh tồn trong khu năm ăn thịt người này.

Sau đó, Cừu Ly Mạch thức tỉnh dị năng hệ phong, bị mang đi khỏi khu năm. Cừu Ly Mạch tuy thức tỉnh dị năng, nhưng chu quy không có bối cảnh, hơn nữa dị năng cũng không cao, không thể tiến vào khu một, cuối cùng chỉ có thể giữ lại khu ba, tiến vào học viện quân sự Thanh Đế.

Liên Kỳ Quang tựa vào giường, lạnh nhạt nhìn tư liệu trên quang nảo, từ đầu tới cuối không có chút biểu tình nào.

Thực bình thường, tư liệu không có bất cứ điểm nào khác lạ. Nhưng quá bình thường ngược lại lại càng làm Liên Kỳ Quang cảm thấy nguy hiểm.

Cậu cũng sinh ra ở khu chạy nạn, ở thời tận thế, khu chạy nạn so với khu năm còn khủng bố hơn nhiều, cậu tự nhiên biết sinh tồn ở đó khó khăn cỡ nào.

Cừu Ly Mạch tuổi nhỏ, lại còn không có bất cứ năng lực nào tự bảo vệ mình, sao có thể sinh tồn ở khu năm một thời gian dài như vậy vẫn không chết?

Sau khi thức tỉnh dị năng hệ phong liền được đưa đi, không trải qua thực chiến, không có tinh hạch, Cừu Ly Mạch làm thế nào nâng dị năng lên tới cấp ba mươi? Cấp ba mươi, bậc sĩ, nếu Cừu Ly Mạch có thể đột phá thì sẽ tiến vào bậc huyền. Tốc độ như vậy, ngay cả bản thân Liên Kỳ Quang cũng không dám cam đoan có thể làm được.

Còn người cha kia nữa.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang phóng tới thông tin người cha nuôi của Cừu Ly Mạch trong tư liệu. Chỉ mấy từ ngắn ngủn. Không hề có ghi chép. Điểm duy nhất nhắc tới là người cha nuôi này của Cừu Ly Mạch là một thợ săn tiền thưởng, trước nay làm nhiệm vụ luôn đi một mình, không tổ đội với người khác. Gương mặt bị thương biến dị nên luôn trùm áo khoác, chưa ai thấy được bộ dáng của người này.

Thầm vẽ một cái vòng chú ý thật to lên người cha nuôi này của Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang tắt tư liệu Cừu Ly Mạch, mở phần tiếp theo.

Quý Sĩ Lâm.

Quý Sĩ Lâm, con trai của một quý tộc bậc trung ở khu hai, vài năm trước mẹ bị bệnh chết.

Con nối dòng của quý tộc? Kia vì sao lại học trường khu ba? Gương mặt than của Liên Kỳ Quang xuất hiện một mạt tình tự gọi là nghi hoặc.

Tiếp tục kéo xuống, một gương mặt bị phóng đại đột nhiên xuất hiện trên màn hình, hơn nữa còn có một dòng chữ thật to được để trong ngoặc làm gương mặt Liên Kỳ Quang cứng đờ.

Quý Sĩ Lâm nói dễ nghe là con nhà quý tộc, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một đứa con riêng. Quý Sĩ Lâm là kết quả của cha anh ta trong một lần say rượu, ông ta vốn không nghĩ sẽ có đứa con này, lần đó ông ta cho mẹ Quý Sĩ Lâm một số tiền rồi thong dong bỏ đi. Mà người phụ nữ này cũng không phải người hiền lành, bà ta lén giấu gen của cha Quý Sĩ Lâm, sau đó dung hợp với mình, cũng vì thế mới có Quý Sĩ Lâm.

Bà biết lập tức đi tìm nam nhân kia chính là tự tìm đường chết, vì thế lén mang theo Quý Sĩ Lâm trốn đông trốn tây, mãi đến khi Quý Sĩ Lâm trưởng thành mới dẫn Quý Sĩ Lâm đi tìm nam nhân kia.

Quý Sĩ Lâm xuất hiện làm người nọ choáng váng, nhưng sau một loạt kiểm tra chứng minh Quý Sĩ Lâm thật sự là con ông, nam nhân chỉ có thể tiếp nhận.

Nhưng người vợ nguyên phối của ông cũng không phải người dễ chọc, ngoài mặt hiền lương thục đức tiếp nhận Quý Sĩ Lâm, nhưng trong lòng lại hận tới nghiến răng. Pháp luật Lam tinh bảo hộ tuyệt đối cho đứa nhỏ vị thành niên, nữ nhân kia không thể động Quý Sĩ Lâm, chỉ có thể đánh chủ ý lên mẹ Quý Sĩ Lâm. Không tới một năm sau, mẹ Quý Sĩ Lâm vốn có bệnh liền ‘ngoài ý muốn’ chết đi.

Mà Quý Sĩ Lâm không quá vài năm cũng bị nữ nhân kia đẩy xuống khu ba, tự sinh tự diệt.

Thân phận quý tộc của Quý Sĩ Lâm sớm không phải bí mật, vì thế trong học viện có không ít người truy đuổi nâng đỡ, nhưng, chuyện con riêng lại không có ai biết. Dù sao, ở một nơi có hôn nhân trung thành tuyệt đối với bầu bạn như Lam tinh, sự tồn tại của con riêng còn kém hơn người khu năm.

‘Vợ! !’ Một chữ đỏ chót thật to xuất hiện trên màn hình.

‘Quý Sĩ Lâm này không phải thứ tốt, tránh xa một chút! ! !’

Hóa ra là vậy. Liên Kỳ Quang tắt quang não, nhàn nhã tựa vào đầu giường, ngây ngô nhìn trần nhà, trong lòng cũng hiểu đại khái.

Ngồi một hồi, cảm thấy có chút đói bụng, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, xuống giường.

Vừa mới đứng vững chuẩn bị ra ngoài thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nặng nề ngã xuống giường, một tay dùng sức bấu chặt ngực.

Kéo lại bức màn kim loại trí năng, chặn đi ánh sáng, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Liên Kỳ Quang yếu ớt ngồi trên giường, cúi đầu, một tay đè ngực. Sợi tóc hỗn loạn rũ xuống mặt, chỉ lộ ra đôi môi hơi mím cùng nửa gương mặt tái nhợt.

Thật lâu sau, theo cơn đau đớn từ ngực truyền tới khắp toàn thân tán đi, cơ thể vừa khôi phục lại bắt đầu khó chịu cùng mệt mỏi.

‘Dị năng cạn kiệt sao?’ Liên Kỳ Quang mím môi, hô hấp có chút nặng nề. Đã bao lâu rồi không có cảm giác này, nó vẫn hệt như trước, thực chán ghét.

Mặc kệ nói thế nào cũng phải cố gắng. Liên Kỳ Quang chậm rãi buông lỏng tay, muốn thử đứng dậy.

Thân thể này quá yếu ớt, không thể lập tức thừa nhận dị năng của cậu.

‘Tít! Tít!’ Quang não truyền tin tới, Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn một cái, không biết.

Bình phục hô hấp, sau đó điều động dị năng hệ mộc trong cơ thể để sắc mặt mình không còn quá khó coi, tiếp đó mới nhấn tiếp nhận.

“Tiểu Quang! Chào nhóc!” Một nam nhân xuất hiện trên màn hình giả lập, mái tóc mềm mại vàng nhạt, ánh mắt cười cong cong, bộ dáng làm người ta cảm thấy thực thoải mái, thực sạch sẽ.

Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn người nọ, cũng không vì biểu cảm thân thiết vui sướng của đối phương mà có chút dao động nào.

“Chắc Tiểu Quang vẫn chưa biết tôi là ai đi?” Giống như nhận ra sự lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, nam nhân không chút hờn giận, vẫn tươi cười như cũ, bên khóe môi là hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

“Tiểu Quang, tôi là Quan Trạch, là bầu bạn của Hạ Hầu Vũ Trì.”

Hạ Hầu Vũ Trì = chú Hạ Hầu Thiệu Huyền = chú mình.

Bầu bạn của chú mình = ? ?

Trong đầu đảo qua một vòng, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh gật gật đầu: “Chào thím hai.”

“A! Lần trước không được gặp Tiểu Quang, vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc.” Quan Trạch nhìn Liên Kỳ Quang dẩu mỏ: “Giờ được gặp Tiểu Quang chân thật, đúng là đáng yêu a.”

‘Đáng yêu?’ Liên Kỳ Quang mặt than nghiêng đầu, dùng từ không đúng đi? Hẳn là đọc sách ít, trước kia đọc sách có một từ nói thế nào nhỉ?

Thất học!

Vì thế, lần đầu tiên gặp mặt, Liên Kỳ Quang liền cho Quan Trạch một đánh giá thực ngắn gọn.

“Tiểu Quang không tới lớp à?”

“Không muốn đi.” Khóa dị năng, thực nhàm chán.

“Tiểu Quang không thể như vậy, trốn học là không đúng.” Quan Trạch giống như đang dỗ dành đứa nhỏ nghiêm túc giáo dục Liên Kỳ Quang.

“…” Ngốc muốn chết. Mặt không chút biến sắc.

“Nếu Tiểu Quang không tới lớp thì ra đây đi.” Quan Trạch chuyển đề tài, cười hì hì nhìn Liên Kỳ Quang: “Giờ tôi đang ở trước cổng học viện của nhóc này.”

“Làm gì?” Ngốc ngốc mở miệng.

“Ra ngoài chơi, dù sao hiếm lắm tôi mới tới khu ba, đi mà đi mà! Tiểu Quang cũng không có gì làm mà, đúng không?”

“…” Có chuyện làm, phải dưỡng thương.

“Tốt lắm! Quyết định vậy đi! Tôi chờ nhóc trước cổng trường, mau ra a.” Không để Liên Kỳ Quang có cơ hội nói chuyện, Quan Trạch đã nhanh lẹ tắt quang não.

Nhìn quang não bị ngắt, Liên Kỳ Quang hé miệng, mặt than tắt quang não, bắt đầu chậm rì rì thay quần áo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi