THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Ánh sáng xanh biếc ở xung quanh Liên Kỳ Quanh hình thành lá chắn, ngăn cản sương đen ở bên ngoài, một mảnh tiêu tán thì một mảnh khác lại nối gót, cuồn cuộn không ngừng.

Liên Kỳ Quang nghi hoặc, dị năng hệ mộc của cậu thế nào thì cậu hiểu rõ hơn ai hết, nó là khắc tinh trời sinh của dị năng ăn mòn, chính là vì sao…

Người này, rốt cuộc là ai! ?

Liên Kỳ Quang vươn tay trái đặt lên lá chắn, băng sương xoay tròn trong lòng bàn tay. Băng sương rơi xuống đất, một loạt gai băng bén ngọn từ bên chân bắt đầu lan tràn, hướng về phía nam nhân áo đen.

Sương đen bao phủ nam nhân ở bên trong, gai băng đâm tới chỗ cách nam nhân tầm ba mét thì động loạt vỡ vụn, hóa thành hoa tuyết đầy trời, một mảnh lóng lánh.

Đợi làn sương đen tản ra, nam nhân cũng biến mất, lòng bàn tay Liên Kỳ Quang căng cứng, trong lòng thầm cảm thấy không tốt, thu hồi ánh sáng xanh biếc, gai băng ngưng tụ trong tay, còn không chờ cậu đâm tới, một làn sương đen đã từ phía sau đánh úp tới, quấn lấy cậu, gai băng trong tay nháy mắt tan thành nước.

Liên Kỳ Quang dùng sức giãy dụa, ý đồ thoát khỏi trói buộc trên người, chính là nó lại ngày càng siết chặt, cứa vào da thịt, máu đỏ chảy ra, đau đớn bỏng rát.

Nam nhân chậm rãi đi tới chỗ Liên Kỳ Quang, thân thể ẩn dưới lớp áo choàng giống như không có sức nặng, nhẹ nhành bay lướt qua bụi cỏ, không mang theo một tiếng vang nào.

Nhìn nam nhân tới gần, mày Liên Kỳ Quang nhíu lại, ánh mắt trầm xuống. Dị năng của người này rốt cuộc đã cường đại tới cỡ nào, thế nhưng không cảm nhận được tia dao động dị năng nào.

Nam nhân dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang, ánh mắt dưới lớp áo choàng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, tựa hồ muốn xuyên thấu qua ánh mắt Liên Kỳ Quang nhìn thấy thứ gì đó.

Đối với ánh nhìn chăm chú của nam nhân, Liên Kỳ Quang lạnh nhạt, mặt không biểu cảm nhìn qua, tùy ý để đối phương đánh giá.

Tựa hồ nhận ra sự lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, nam nhân chậm rãi vươn tay, chậm rãi đưa tới ánh mắt Liên Kỳ Quang, một lần lại một lần nhẹ nhàng chạm vào, tựa hồ đang vuốt ve trân bảo mà mình gìn giữ cả đời.

Mày Liên Kỳ Quang nhíu lại, bàn tay lạnh lẽo như xác chết của nam nhân chạm vào làm cậu thực phản cảm, chính là thân thể bị trói buộc làm cậu chỉ có thể quay mặt đi không nhìn tới đối phương.

Liên Kỳ Quang phản kháng làm động tác của người nọ hơi khựng lại, nhìn bên mặt tinh xảo, trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi ôm Liên Kỳ Quang vào lòng. Động tác cứng ngắc, thân thể lạnh như băng, làm Liên Kỳ Quang trong nháy mắt nghĩ người trước mắt chính là một cái xác.

Đụng chạm ban nãy nếu nói làm Liên Kỳ Quang phản cảm thì cái ôm lúc này thực sự đã chọc giận cậu.

Liên Kỳ Quang đột nhiên dùng sức đẩy văng nam nhân ra, dị năng xanh biếc từ cơ thể tỏa ra, không hề quan tâm, chỉ điên cuồng quấn lấy làn sương đen đang trói buộc trên người.

Liên Kỳ Quang điên cuồng rõ ràng làm người nọ cứng đờ, muốn đi tới, ngăn cản động tác của cậu, nhưng lại bị dị năng tinh lọc xanh biếc bức lùi ra xa.

Màu đen siết chặt, máu nhiễm đỏ quần áo, thấm ướt mặt đất. Nam nhân tựa hồ luống cuống, đưa tay thu hồi trói buộc trên người Liên Kỳ Quang. Cơ thể được thả lỏng, ánh mắt Liên Kỳ Quang phát lạnh, Thiên Minh rời vỏ, thả người nhảy lên, phóng ra toàn bộ dị năng trong cơ thể, chém về phía đối phương.

Nam nhân hai chân dùng sức, rời khỏi mặt đất, nhảy về sau mấy chục mét, né tránh một kích trí mạng, nhưng nhất thời không kịp phòng bị nên vẫn bị thương, thân mình loạng choạng, đỡ lấy thân cây bên cạnh.

Mà Liên Kỳ Quang cũng đã dốc hết toàn lực, cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, dùng đao chống đỡ thân mình, quỳ gối xuống đất.

“Mi rốt cuộc là ai?” Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn nam nhân, lạnh nhạt mở miệng.

“…” Nam nhân nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy vết máu, giật giật thân mình, muốn nói gì đó nhưng vẫn dừng lại.

Cuối cùng liếc nhìn Liên Kỳ Quang một cái thật sâu, sau đó thân mình chợt lóe, biến mất tại chỗ.

Cánh rừng lại khôi phục yên tĩnh.

Nhìn theo hướng nam nhân biến mất, Liên Kỳ Quang trầm mặc.

Thật lâu sau, lồng ngực Liên Kỳ Quang đau nhức, một ngụm máu tươi phun ra, cả người ngã nhào xuống đất.

Một bóng đen xuất hiện vội vàng đỡ lấy Liên Kỳ Quang.

‘Cừu Ly Mạch’

Trước lúc Liên Kỳ Quang mất đi ý thức, giống như thấy được một thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, cả người đầy vết máu.

Mông lung, Liên Kỳ Quang xuyên qua một mảnh hắc ám, đi tới một căn phòng trắng xám.

‘Lại quay về nữa sao?’ Liên Kỳ Quang cúi đầu nhìn thân thể chính mình lơ lửng giữa không trung, mặt không biểu tình đưa tay chạm lên, sau đó lại rụt trở lại.

Căn phòng nhỏ đẹp nhưng tinh xảo sạch sẽ, một thanh niên sắc mặt tái nhợt im lặng nằm trên giường, trong phòng lúc này chỉ vang vọng tiếng hít thở mỏng manh của thiếu niên.

Liên Kỳ Quang chậm rãi bay tới bên người thanh niên, cúi xuống nhìn. Đợi thấy rõ dung mạo thanh niên, gương mặt bình thản của Liên Kỳ Quang không khỏi hiện ra một mạt kinh ngạc.

Đây là cậu?

Là cậu đời trước.

Tựa hồ muốn tỉnh lại, chân mày thanh niên nhíu lại, ánh mắt đầu run rẩy.

Liên Kỳ Quang thu lại sự ngạc nhiên, lùi lùi về sau, nhàn nhạt nhìn thanh niên chậm rãi mở mắt.

Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại, trong mắt thanh niên mang theo một tia mờ mịt, ngây ngô đánh giá xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt thanh niên co lại, tầm mắt dừng ở vị trí Liên Kỳ Quang đang đứng. Liên Kỳ Quang bất động, lơ lửng trong không trung, mặt không biểu cảm nhìn vào ánh mắt thanh niên.

Một lát sau, thanh niên buông cảnh giác xuống, thu hồi ánh mắt, chậm rãi ngồi dậy.

‘Ầm!’ một tiếng, cửa phòng chi năm xẻ bảy, một thiếu niên hùng hổ xông vào. Động tác ngồi dậy của thanh niên hơi khựng lại một chút, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường, tiếp tục làm chuyện của mình, tựa hồ không nhìn thấy người xông vào.

“Thống lĩnh!” Đi vào sau thiếu niên là Tô Lang, sắc mặt vội vàng.

“Cút!”

“Thống lĩnh…” Tô Lang tựa hồ còn muốn nói gì đó, lại bị hai binh lính theo sát tới kéo ra ngoài.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại thanh niên, thiếu niên, đương nhiên còn cả Liên Kỳ Quang, nếu hiện giờ cậu có thể xem là người.

“Ám Quang! !” Thấy thanh niên giống như hạ quyết tâm không nhìn tới mình, thiếu niên quát lớn, tiến lên túm lấy bả vai thanh niên, ấn ngã đối phương xuống đầu giường, đôi mắt hoa đào lúc này cuồn cuộn lửa giận cùng âm trầm.

“…” Thanh niên.

“…” Chém cậu ta! Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn hai móng vuốt của thiếu niên.

“Thầy muốn chết vậy sao?” Sắc mặt thiếu niên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nghe không hiểu cậu đang nói gì.” Thanh niên lạnh lùng gạt tay thiếu niên, nhàn nhạt nói.

“Ám Quang! ! !”

“Tiểu thái tử!” Ánh mắt thanh niên chợt lạnh, mặt không biểu cảm nhìn gương mặt phẫn nộ của đối phương.

Đối mặt hồi lâu, thiếu niên đột nhiên đứng dậy, xoay người, nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng.

Thanh niên sửa sang lại quần áo hỗn độn, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm tới người nào đó đang tức giận.

“Thầy.” Thật lâu sau, bình ổn lại tâm tình, thiếu niên quay người, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm thanh niên lạnh lùng nói.

“Vì cái gì phải nhảy xuống tường thành! Cho tôi một lời giải thích đi! !”

“…” Liên Kỳ Quang. Nhảy xuống tường thành? Sao nghe quen tai như vậy?

“Thầy có biết nếu không phải có dị năng giả hệ mộc giữ lấy thì hiện giờ thầy đã là thức ăn trong bụng lũ tang thi, ngay cả xương cũng không còn! !”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Thanh niên quay đầu lãnh tĩnh nhìn thiếu niên, lặp lại.

“Thầy! !”

“Nếu cậu muốn ở đây gây sự thì cút ra ngoài cho tôi.”

“Thầy.” Thiếu niên cụp mi mắt, ánh mắt âm trầm nhìn bên mặt lãnh tĩnh của thanh niên.

“Đừng nghĩ thoát đi, chỉ cần tôi vẫn còn trong địa ngục, thầy đừng hòng vứt bỏ tôi lại! !”

Thanh niên lạnh lùng nhìn lại thiếu niên đột nhiên hắc hóa, chân mày nhíu lại.

“Có bệnh!”

Hóa ra không chết? Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn trần nhà xám trắng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Trong kí ức hình như từng có một lần như vậy, mình vừa tỉnh dậy thì tiểu thái tử đã phá cửa, xông vào đã giống như phát bệnh mà nói một đống lời mình nghe chẳng hiểu.

Chẳng lẽ là lúc này?

‘Ong ong ong ong…’ Âm thanh kịch liệt truyền vào trong tai, Liên Kỳ Quang nhíu mày, hai tay vô thức đưa lên bịt tai lại.

Âm thanh kia càng lúc càng lớn, đầu Liên Kỳ Quang truyền tới một cơn đau đớn hệt như bị xé rách.

“Ngô…” Liên Kỳ Quang cuộn mình, sắc mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi.

Cảnh sắc xung quanh bắt đầu vặn vẹo, Liên Kỳ Quang bị một lực mạnh kéo vào trong bóng tối.

“Anh hai! Anh hai? ?”

“Kỳ Quang!”

“Anh hai, tỉnh tỉnh…”

“Kỳ Quang! Nghe thấy không?”

….

Thực ồn!

Trong bóng tối, Liên Kỳ Quang chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng không ngừng truyền tới tiếng réo gọi ồn ào, không gian vặn vẹo tách nó ra, vọng vào trong tai, lại chia thành mảnh nhỏ, chỉ cảm thấy ồn ào tới đau đầu.

“Anh hai! Anh hai tỉnh tỉnh! Anh hai? Nghe thấy không?”



Thực muốn chém con nhóc này.

Mông lung, Liên Kỳ Quang cố nâng mí mắt nặng trĩu, đáy mắt hiện lên một mạt hàn ý.

“Anh hai! !”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi