THIẾU UÔNG KỶ CÚ


Editor & Beta: Mai_kari
Ngày tiếp theo là thứ bảy, Hạ Ngạn không cần phải đi làm, nên thức dậy trễ hơn bình thường một chút.

Căn phòng mà anh thuê ở gần công ty đã được thu dọn sắp xong rồi, ngày mai có thể trực tiếp mang hành lý vào ở.
“Trưa nay để anh đứng bếp cho, Thiếu Diễm đưa anh đi mua chút đồ được không? Ở đây anh vẫn chưa quen lắm.” Hạ Ngạn nháy mắt.
Tương Thiếu Diễm lập tức hiểu ý: “Được a, đi thôi.”
Uông Triết còn ở bên cạnh ăn điểm tâm nói: “Anh, để em đưa anh đi.”
Hạ Ngạn lập tức đè vai của y xuống chỗ ngồi: “Em cũng đâu có biết nấu ăn, dẫn em đi theo làm chi, canh nhà đi, tụi anh đi một lát sẽ trở lại.”
“Thế nhưng …”
Tương Thiếu Diễm đã mặc xong áo khoác lông dày: “Nghe lời.”
“… Uhm.”
Uông Triết từ trên kệ áo lấy xuống khăn quàng cổ nhung, tiễn hai người họ ra tận cửa.

Tuyết đọng vẫn chưa tan, trong không khí vẫn còn lãnh thấp, lạnh thấu xương, nếu không phải có việc cần làm, Tương Thiếu Diễm nhất định không muốn bước chân ra khỏi nhà trong cái thời tiết này, cũng may là Hạ Ngạn đã chạy xe tới.
Uông Triết thấy xe đã tới, liền mang khăn quàng cổ cho Tương Thiếu Diễm.
“Hai người định đi đâu mua thức ăn? Thương trường bên cạnh có siêu thị.”
Tương Thiếu Diễm tất nhiên là biết, ngày đầu tiên khi hắn vừa tới đây đã cùng Uông Triết đi siêu thị đó rồi, đành phải nói: “Anh họ nói muốn chạy qua chỗ nhà mới coi bố trí thế nào.” Hắn cũng không có nói láo, Hạ Ngạn quả thực là dự định như vậy.
“Là vậy à …” Uông Triết rũ mắt, tiếp tục động tác trên tay, đem khăn quàng cổ cẩn thận tỉ mỉ quấn quanh cổ của Tương Thiếu Diễm, đảm bảo một ngọn gió cũng chẳng lọt vào nổi.
“Anh họ quả thực rất thích anh … Ngay cả em anh ấy còn chưa dẫn em đi coi phòng.”
Tương Thiếu Diễm nở nụ cười: “Sao thế? Anh mà em cũng ăn giấm?”
Uông Triết lắc đầu, hỏi: “Mấy giờ về?”
“Chắc tầm 11h đi.”
“Ân, em chờ anh.”
Nhưng mà tình hình giao thông lại vượt qua khỏi dự tính, do tuyết đọng bao trùm khắp các con đường, khiến mặt đường đâu đâu cũng ẩm ướt trơn trượt, xe cộ qua lại cũng sợ trượt bánh, nên tốc độ lái xe cũng chậm hơn bình thường nhiều, có một số con đường lớn bị tuyết đọng nghiêm trọng, bị chặn lại, nên phải vòng đi đường khác, vì thế đợi hai người họ xong xuôi hết mọi chuyện trở về được tới nhà cũng gần 1h trưa.
Tương Thiếu Diễm trước đó cũng đã gọi điện bảo Uông Triết ra ngoài tự mua đồ ăn trưa, hắn cùng Hạ Ngạn sẽ ăn ở ngoài.
“Thật ngại, hồi sáng đã nói để anh nấu ăn, rốt cục …” Hạ Ngạn bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Không sao.” Tương Thiếu Diễm phũ đi lớp tuyết trên áo khoác cùng khăn quàng cổ, sau đó hỏi Uông Triết đứng đối diện.


“Ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Y tiếp nhận áo khoác và khăn quàng cổ của hắn, móc lên giá treo bên cạnh.
Tuy nói chuyến đi này trở về khá trễ, nhưng trước đó hai người họ cũng đã mua xong đồ ăn, đành phải chờ nấu cơm chiều.

Tương Thiếu Diễm đem các túi đồ linh tinh bỏ vào trong phòng bếp, sau khi sắp xếp xong thì bỏ đi mấy bịch nilong, lúc bật thùng rác lên để ném bao vào thì chợt cảm thấy gì đó không đúng, nên bật lại liếc nhìn lần nữa.
“Uông Triết, hồi trưa em ăn gì?” Hắn đi tới phòng khách, liếc nhìn nửa ổ bánh mì không trên bàn trà.
Uông Triết: “À, em không đói, nên ăn đại thôi.”
Tương Thiếu Diễm: “… Em muốn ăn gì, để anh nấu cho em.”
“Không cần, học trưởng.”
Tương Thiếu Diễm không nghe lời y, vén tay áo lên bước vào phòng bếp, Uông Triết vội vã chạy theo sau, Hạ Ngạn ở bên cạnh xem náo nhiệt.

“Làm sao vậy?”
“Y chẳng chịu ngoan ngoãn ăn cơm.”
Hạ Ngạn nở nụ cười nói: “— A Triết, em khiến Thiếu Diễm phí tâm cho em như thế là không được nha, hắn vì em mà còn phải đi — Ư—-“
Tương Thiếu Diễm một tay bịt ngay miệng của Hạ Ngạn, ánh mắt cực kỳ hung dữ: “Anh, bớt nói lại.”
Hạ Ngạn cũng không giận, cười cười kéo tay hắn ra: “Này, nói thế nào thì anh cũng là trưởng bối của cậu đấy, không nghe lời trưởng bối thì anh mặc kệ cậu.”
Tương Thiếu Diễm biết anh đang nói đùa, nhưng dù sao mình cũng đang có việc cầu cạnh người ta, nên đành bất đắc dĩ nói: “Anh, để tôi nói chuyện riêng với y.”
Hạ Ngạn cười cười, rất tức thời mà không góp vui nữa, trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.
Hai anh em gì mà tính cách khác biệt quá vậy? Tương Thiếu Diễm thầm nghĩ.
Từ lúc hai người họ nói chuyện Uông Triết đã đứng bên cạnh nghe, không nói một lời, tựa như một khúc gỗ, chờ Hạ Ngạn đi rồi mới mở miệng.
“Em khiến cho anh phải phí tâm sao, học trưởng?”
“Đừng nghe anh ta nói lung tung, không có gì đâu.”
Uông Triết trầm mặc một hồi: “Vì sao anh nói với anh ấy, lại không nói với em … Em có chỗ nào làm chưa tốt, nói cho em biết là được, em nhất định sẽ sửa.”
Tương Thiếu Diễm lấy vá gỗ gõ lên đầu của y: “Đừng có nghĩ bậy, có một số việc nói với em cũng vô ích.”
Giống như mấy cái chuyện tin tức tố nà, chẳng lẽ nói cho em nghe xong thì có thể thay đổi sao? Chỉ khiến cho chó ngốc càng thêm tự ti mà thôi, không bằng đừng nói.
“Đi ngồi vào bàn đi, trước tiên phải sửa cái tật không chịu ăn uống đàng hoàng này của em trước đã.”

Tương Thiếu Diễm làm một phần cơm chiên đơn giản, nhưng do không đủ nguyên vật liệu nên chỉ có thể dựa vào gia vị là chính, thế nhưng kỳ thực dù cho hắn có làm món gì, Uông Triết nhất định sẽ ăn sạch không còn một miếng, tựa như hắn nấu nhiều thì y ăn nhiều, hắn nấu ít thì y sẽ ăn ít, cũng không biết là có no hay chưa.
Tới chiều rốt cục Hạ Ngạn cũng có thể thực hiện lời nói của mình, tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn hồi báo lại sự chiếu cố suốt hai ngày qua, vị đạo lại rất ngon.
“Ở nước ngoài muốn ăn những món chánh tông quê hương rất là khó khăn, chỉ có thể tự mình tìm hiểu mà tự nấu thôi.” Hạ Ngạn dùng đũa chỉ chỉ.

“Nếu thử món thịt xào ớt chuông đi, đảm bảo ăn với cơm là hết xẩy.”
Uông Triết lập tức nói: “Học trưởng không ăn ớt chuông.”
“Vậy hả? Một chút cũng không ăn được hả? Chỉ nếm một chút thôi.”
Tương Thiếu Diễm cũng không phải là hoàn toàn không ăn được, chỉ nếm một miếng nhỏ thì vẫn có thể nếm, huống hồ Hạ Ngạn đã giúp đỡ hắn nhiều như vậy rồi, cũng phải nể mặt mà ăn thôi.
“Vốn là không ăn được, nhưng khó có dịp ăn được đồ ăn anh họ nấu, nếm một chút cũng không sao.”
Hạ Ngạn vội hỏi: “Thực sự không ăn được hả, đừng miễn cưỡng nha.”
“Không sao.” Tương Thiếu Diễm gắp một miếng thịt xào cùng ớt chuông, nét mặt không chút biểu cảm mà bỏ vào miệng.
… Quả nhiên vẫn không thể chịu được cái mùi này.
“Rất ngon nha, có bỏ thêm bí mật nào không?” Hắn rất tự nhiên là chuyển chủ đề, Hạ Ngạn liền theo câu hỏi của hắn mà bất đầu thao thao bất tuyệt về phương pháp phối đặc biệt do đích thân anh nghiên cứu, bỏ qua vấn đề Tương Thiếu Diễm thích ăn món đó hay không.
Xét thấy ngày mai Hạ Ngạn sẽ rời đi, bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng mà ba người ăn chung, nên mới quyết định uống một chút rượu, Tương Thiếu Diễm không nghĩ tới ngay cả rượu Uông Triết cũng đồng ý uống, hơn nữa đặc biệt uống tới sảng khoái, nửa ly rượu đỏ cơ hồ là một hơi cạn sạch.
“Uống nhanh như vậy làm gì thế? Dạ dày sẽ khó chịu đó.”
Uông Triết lắc đầu, trên mặt đã bắt đầu đỏ ửng, còn muốn đưa tay cầm lấy chai rượu rót tiếp, Tương Thiếu Diễm lập tức đánh tay y, không cho y uống nữa, y cứ cầm y rượu không mà sững sờ, ánh mắt không chút tập trung, ở bên cạnh lắng nghe hai người họ nói chuyện phiếm.
Tương Thiếu Diễm dù rằng nói với Hạ Ngạn, nhưng lực chú ý của hắn nãy giờ vẫn đặt lên trên người Uông Triết, nhìn y mới có một chút viền mắt đã ửng đỏ, bất đắc dĩ nói: “Y say rồi, tửu lượng kém vậy mà còn cố uống, để tôi đưa y lên phòng.”
Hạ Ngạn thông cảm mà khoát tay: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tương Thiếu Diễm khom người đem cánh tay của Uông Triết khoác lên vai, đỡ y lên lầu, mặc dù Uông Triết cũng không phải say tới mức không thể tự nhúc nhích được, nhưng do thân thể của y quá cao to, Tương Thiếu Diễm bị ép tới mất thăng bằng, nhiều lần thiếu chút nữa là đụng vào tường, nhưng lần nào xém bị đụng hay muốn té ngã thì y đều nhanh chóng kéo hắn lại.
Chó ngốc này dù có say cũng muốn bảo vệ hắn.
Đợi tới cuối cùng cũng đem người tới giường, thì Tương Thiếu Diễm cảm giác bản thân vừa chạy Maratong xong, chẳng còn chút hơi thở, đặt được y nằm xuống giường thì bất chợt Uông Triết lại nắm lấy tay của hắn, dùng sức kéo, đem hắn cũng té ngã xuống giường.
Ngay sau đó mạnh mẽ xoay người đặt hắn nằm dưới.
“Học trưởng..

em muốn anh …”
Không ngờ uống say lại có thể chủ động tới thế nha.

Tương Thiếu Diễm đẩy y: “Anh không có hứng thú với ma men nha, chờ em thanh tỉnh rồi hãy nói lại với anh.”
Uông Triết lại dường như không nghe thấy lời này, cầm lấy tay của hắn, mười ngón giao nhau, đặt ở hai bên đỉnh đầu.
Ánh mắt màu lục như bị men say tiêm nhiễm, ánh mắt mang chút đỏ ngầu, nhìn qua có chút thương cảm, lại tựa hồ ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Vì sao không hứng thú?” Uông Triết đang say chỉ có thể nghe thấy câu đầu.

“Sao em lại không được …”
“Lộn xộn gì vậy, em xuống trước đã, nặng quá đi.”
“Em có thể thỏa mãn anh mà …” Uông Triết cả người đều đè xuố.ng, vùi đầu vào cổ của Tương Thiếu Diễm.

“Dù cho anh chỉ cần tin tức tố của em, em cũng đồng ý … toàn bộ đều cho anh …”
Tuyến thể bên gáy bất chợt bị liế.m.
Tương Thiếu Diễm giật mình một cái, người này là định tới thực đó.

Hắn dùng hết sức để giãy dụa, nhưng Uông Triết lại chẳng chút động.
“Con mẹ nó … em tỉnh lại ngay cho anh.”
Tương Thiếu Diễm lúc này khá là khó chịu, khó chịu bị chó ngốc áp chế không cách nào nhúc nhích, nhưng khó chịu hơn cả, chính là Uông Triết dự định trong trạng thái say mèm không thanh tỉnh mà muốn đánh dấu hoàn toàn hắn.
Một sự đánh dấu không liên quan tới tình cảm thế này, chỉ thuần túy là sự phát t.iết muốn độc chiếm của một Alpha đối với Omega mà thôi.
Chính là điều mà hắn phản cảm nhất.
Đáng tiếc Uông Triết đang tư duy trì độn hoàn toàn không nhận thấy được lửa giận của người nằm dưới mình, rất tự nhiên nói.

“Em muốn trở thành Alpha của anh a …”
Vừa nói vừa hé miệng lộ ra hàm răng nanh, răng nanh đặt ở tuyến thể, mạnh mẽ cắn nát chỗ tuyến thể.
Tương Thiếu Diễm trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.
Cảm giác đau đớn khi bị răng nanh cắn vào cùng tin tức tố chậm rãi chảy vào cơ thể làm xao động tin tức tố trong cơ thể, so với lần trước thì càng mạnh mẽ hơn, có lẽ do thuốc ức chế đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, cho nên tin tức tố của Uông Triết có thể trong nháy mắt tiến vào trong máu, bắt đầu thức tỉnh dã thú đang ngủ say trong cơ thể hắn.
Ở sâu trong cơ thể tựa hồ có tiếng gãy của một thứ gì đó, nơi trái tim hơi bị chấn động.
Hắn không thể nhịn nổi nữa, mạnh mẽ cắn mạnh vào vai của Uông Triết.
“A —-” Uông Triết bị đau nên thả lỏng tay trên người, khí lực trên người cũng mất đi phân nửa.
Tương Thiếu Diễm nhân cơ hội mà đẩy người đi, Uông Triết bị đẩy thiếu chút nữa rớt xuống giường, ót đập mạnh vào đầu giường, đau đến kêu to một tiếng, ôm đầu nhìn lại, trong mắt cũng có vài phần thanh tỉnh.
Tương Thiếu Diễm sợ làm y bị thương, nên vươn người ra dò xét, thấy y không có việc gì, nên lùi người lại.

“Tỉnh rồi? Phát bệnh gì thế?”

Rõ ràng đã chuẩn bị tốt hết thảy để chuẩn bị giao cho y, kết quả bị ép buộc ra thế này.
Tương Thiếu Diễm bình thường nhìn bề ngoài với kỳ ph.át tình cũng không quá nghiêm túc, ngoài miệng cũng hay nói mấy câu xem nhẹ, mấy thứ không xấu hổ cũng dám nói ra, nhưng chẳng lẽ hắn thực sự lại không sợ?
Cơ thể cùng ý chí của mình lại bị một người khác hoàn toàn nắm trong tay, làm sao có thể không sợ.

Chẳng qua là do hắn tâm cao khí ngạo, không chịu để bản thân lộ ra sự yếu kém trước mặt Uông Triết nhỏ tuổi hơn mình mà thôi.

Huống chi Uông Triết vốn không có mấy tự tin, nếu hắn còn không chịu buông thả, thì làm sao mà tiến triển được?
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng quyết tâm, mạo hiểm để cho Uông Triết trở thành Alpha của hắn, dù cho đánh dấu thất bại, dù cho không thể qua được kỳ ph.át tình.
Thế nhưng nếu Uông Triết lại ép buộc hắn, thì quả thực chính là tâm ý nguội lạnh.
Tương Thiếu Diễm lạnh mặt nói: “Nếu em còn dám làm chuyện này lần nữa, đừng trách anh đánh em.”
Ai ngờ Uông Triết lại cười: “Anh đã từng nói luyến tiếc đánh em …”
“Cầm lông gà lại coi như lệnh tiễn phải không?” Tương Thiếu Diễm nhìn bộ dạng lơ đãng của y, nhất thời lửa giận bùng cháy, ở trên giương đứng dậy đạp mạnh y một cái.
Uông Triết nhất thời ôm lấy bụng thống khổ cuộn lại thành một đoàn.
“Giả bộ cái gì.” Tương Thiếu Diễm xì một tiếng, hắn chỉ dùng có 3 phần lực, dựa vào cơ thể rắn chắc của Uông Triết hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì, làm sao có thể đau tới mức này chứ.
Nhưng cơ thể của Uông Triết lại không ngừng run rẩy, tay nắm chặt lấy gra giường, ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Tương Thiếu Diễm nhíu mày: “Đá trúng chỗ nào hả? Đau vậy luôn hả?”
Hắn tiến lên kiểm tra, chỉ thấy viền mắt của Uông Triết còn đỏ hơn hồi nãy, trong mắt ánh nước đã phá thành từng mảng nhỏ, tựa như toàn bộ tâm tình giờ đã không cách nào kiềm chế, chóp mũi cao cũng đỏ ửng, hít hít vào trong mấy hơi.
Còn hơn cả đau, tựa như là muốn khóc.
Nhưng y lại cố gắng kéo ra một nụ cười xấu xí.
“Thực sự là rất đau … Có phải em rất ngu hay không, luôn luôn đem lời anh nói tưởng là thật, cho nên mới chọc cho anh tức giận …”
Tương Thiếu Diễm chịu không nổi bộ dạng này của y: “Được rồi, đừng ủy khuất, anh vốn chẳng dùng sức mà, cũng do em sai trước thôi, tới đây, để anh xoa xoa.”
Uông Triết không hề động đậy, mang theo vài phần men say tiếp tục lẩm bẩm: “Em quả thực rất ngốc, dùng một câu nói của anh nhớ tới tận 7 năm … Em nào có ưu điểm gì chứ, ngay cả làm chó cũng chỉ khiến anh thêm phiền … Quấn quít lấy anh, chẳng cho anh rời đi, khẳng định anh thấy em phiền chết rồi đi …”
Y càng nói giọng càng nhỏ lại, đến cuối cùng dường như không thể nghe rõ nữa, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào đứt quảng.
Tương Thiếu Diễm nghe vào tai lại chẳng hiểu gì cả, nhưng cuối cùng vẫn là mềm lòng.

Hắn nằm nghiêng người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người tựa hồ chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ vụn trước mặt mình, vuốt v.e phần lưng không ngừng run rẩy của y.
“Em có rất nhiều ưu điểm, một chút cũng không có phiền, đừng nói nữa, trước cứ ngủ một giấc đi, ngày mai chờ em tỉnh lại, anh sẽ từ từ nói cho em biết.” Ngoại trừ người nhà, hắn đời này chưa từng kiên trì ôn nhu với ai như thế bao giờ.
Uông Triết tựa đầu ở lồng ng.ực của hắn, hai tay lại không giống bình thường mà vòng quanh ôm lấy hắn, trầm mặc mà từ từ bình phục tâm tình.
Tương Thiếu Diễm dịu dàng trấn an hồi lâu, cơ thể của Uông Triết mới dần dần ngừng run rẩy, hơi thở dần dần đều đặn, tựa hồ là đang ngủ.
Hắ cúi đầu liếc nhìn con Husky lớn nằm trong lòng mình, đảm bảo y đã không còn ủy khuất nữa, mới thở dài một hơi, trong đầu cảm thấy loạn, luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ quên một chuyện cực kỳ quan trọng gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được gì, chỉ có thể mơ mơ màng màng, lâm vào buồn ngủ.hết chương 34.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi