THIẾU UÔNG KỶ CÚ


Editor & Beta: Mai_kari
Đã hơn mười giờ, Uông Triết đặt điện thoại xuống, không hiểu sao lại thấy bất an.
Nãy giờ Tương Thiếu Diễm đã đi hơn một tiếng đồng hồ, dãy phòng học cách ký túc xá cũng không xa, sao lại đi lâu tới vậy? Chẳng lẽ giáo viên chủ nhiệm có rất nhiều chuyện cần nói với hắn sao?
Hơn nữa hồi nãy lúc đi hắn cũng không mang theo điện thoại, để ở phòng, không cách nào liên hệ được với hắn cả.
Uông Triết chỉ có thể ngồi chờ, chờ chờ một hồi, trong ngực lại dâng lên sự bất an không cách nào hiểu được.
Trước đó hắn đã từng nói qua phải coi chừng cái tên Omega Diêu Ý kia, sau đó lại cùng Trâu Nhuệ cãi nhau một trận …
Cứ nhớ tới việc đó, y lại thực sự ngồi không yên.

Mặc kệ thế nào cũng nên tới dãy phòng học kiểm tra một chút, nếu như không có việc gì thì tốt nhất, coi như đi đón hắn về.
Vì vậy y liền đứng dậy mặc áo khoác ra cửa.
Năm phút sau, Uông Triết tựa như cơn gió lốc lao ra thẳng khỏi dãy phòng học, huyệt thái dương không ngừng giật giật, tràn đầy kinh hoàng.
Bảo vệ dãy phòng học nói ra, giáo viên chủ nhiệm đã sớm tan học về nhà rồi, Tương Thiếu Diễm cũng chưa từng tới đây.
Y lập tức chạy nhanh khắp các dãy nhà, tìm từ dãy nhà chung tới sân vận động, từ thư viên tìm về ký túc xá.


Khi y cả người đầy mồ hôi mở cửa phòng mình ra, thấy Tương Thiếu Diễm vẫn chưa trở về, trái tim tựa như ngừng đập.
Y đã để lạc mất người rồi, y đã để Omega của y lạc mất rồi.
Y ôm hy vọng mỏng manh gọi cho Liễu Hàm, thấy anh vừa bắt máy liền hỏi: “Thiếu Diễm có đang ở cùng anh không?”
Có thể giữa đường Tương Thiếu Diễm gặp được bạn học, nên cùng bọn họ đi đâu đó chơi.
Đáng tiếc Liễu Hàm lại không cho y đáp án mà y mong muốn.
“Không có a, sao vậy?”
“Vậy để em gọi cho La Vĩnh Hằng.”
“Này chờ chút đã.” Liễu Hàm chặn lại trước khi y cúp máy.

“Tên đó đang ở bên cạnh tôi này, tôi, Vĩnh Hằng, Hứa Thiển, còn có Hiểu Hiểu nhà tôi, đều đang ở rạp chiếu phim, trước đó Thiếu Diễm có nói là hắn không có đi cùng, chẳng phải vì phải ở cùng cậu sao?”
“Không có, hồi nãy hắn bị một ai đó gọi lên phòng giáo vụ, đi hơn một tiếng rồi vẫn chưa về, nãy em có chạy tới dãy phòng học để hỏi, thì bảo vệ nói hắn căn bản chưa từng tới đó, em sợ hắn gặp chuyện không may.”
Liễu Hàm lập tức nghiêm túc: “Trước tiên cậu đừng hoảng, Thiếu Diễm mạnh lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Dù cho hắn có mạnh cỡ nào thì cũng là Omega.” Uông Triết lần đầu tiên không chịu thừa nhận ưu điểm của Tương Thiếu Diễm.

“Để em đi coi thử camera của trường, có thể hắn đã ra khỏi trường.”
Liễu Hàm vội hỏi: “Chờ chúng tôi quay về —“
Nhưng câu nói của anh đã bị Uông Triết vì lo lắng mà cúp máy trước.
Y xoay người chạy nhanh ra khỏi ký túc xá, mỗi lần hít thở đều cảm thấy gió lạnh thổi vào lạnh ngắt tim.
Tương Thiếu Diễm vốn không hề mạnh như mọi người nghĩ.
Dù cho hắn so với các Omega bình thường khác rắn chắc hơn, giá trị vũ lực cao hơn, có thể đánh thắng được hai tên Alpha, thì sao? Xét đến cùng, hắn cũng là một Omega.
Chẳng qua chỉ vì hắn chỉ có mỗi một Omega baba, phải gánh vác trách nhiệm gia đình, nên học được cách đánh nhau để phòng thân, phải dùng sức mạnh rắn chắc bên ngoài để bảo vệ mình.
Nếu không phải vậy, kỳ thực hắn cũng có thể trở thành một Omega xinh đẹp tinh xảo, được người khác bảo vệ, được người khác sủng ái, được vô số người truy đuổi.
Nhưng mặc dù hiện tại hắn có trở thành “Diễm ca” trong miệng mọi người, được người người kính nhi viễn chi, thì nội tâm của hắn vẫn như cũ có chỗ mềm mại yếu đuối.


Nếu như hắn thật sự mạnh mẽ không ai lật ngã được, thì làm sao có thể bị vị học đệ lần đầu gặp mặt tỏ tình lại trở nên khó xử?
Chẳng phải chỉ cần rõ ràng từ chối là được sao?
Ngoại trừ người nhà, có thể chưa từng trải qua cảm giác được yêu thích, chưa từng gặp được người thật tình đối xử, cho nên cho dù Trâu Nhuệ không có yêu thương, chỉ bất quá có chút tốt với hắn, hắn cũng có thể tiếp nhận.

Sau đó hắn sẽ thật tình đối đãi người đó, nguyện ý đem bản thân mình giao phó ra, thậm chi còn nguyện ý bị người khác đánh dấu, để cả đời mình bị người khác nắm giữ trong tay.
Nội tâm của hắn rõ ràng khát vọng được bảo vệ, đối mặt với người mình thích cũng sẽ thấy xấu hổ, trải qua lần đầu tiên ph.át tình cũng sẽ thấy sợ hãi, nhưng cái tính cách mạnh mẽ từ nhỏ đã được rèn luyện khiến cho hắn không dễ dàng bộc lộ ra những cảm xúc đó, hết thảy đều nín nhịn trong lòng, mang bộ dạng mạnh mẽ tự ảo giác bản thân.
Dù cho biết Alpha nhà mình không hề yếu, nhưng khi gặp phải chuyện nguy hiểm, người đầu tiên hắn nghĩ tới lại không phải bản thân, cũng không hề tìm kiếm sự bảo vệ cho bản thân, ngược lại còn nhắc nhở Alpha mạnh hơn mình kia phải coi chừng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Uông Triết đã đau tới mức run rẩy, nhưng y vẫn không kiềm được mà suy nghĩ, nếu như Tương Thiếu Diễm không gặp y thì hắn sẽ thế nào?
Còn có thể thế nào? Đơn giản là ở thời điểm thuốc ức chế mất đi hiệu lực, lớp vỏ bọc bảo vệ kia bị mạnh mẽ đánh vỡ, thì người khác bắt được phần yếu ớt, để cho người đó không ngừng khi dễ, không ngừng bị chà đạp tới hỏng.
Một người kiêu ngạo như hắn, tuyệt đối không thể gặp sự đối đãi như thế được.
Cho nên mặc kệ Tương Thiếu Diễm có phải gặp chuyện không may hay không, xảy ra chuyện có thể tự mình giải quyết hay không, đều không phải phạm trù suy tính của y, y muốn hiện tại chính là tìm cho bằng được Omega của mình, ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, sủng ái hắn, nói cho hắn biết.
Anh không cần phải kiên cường như vậy, dựa vào em một chút đi được không?
Chuyện sau đó thế nào y cũng không sợ, bị chửi một tiếng ‘chó ngốc’ cũng không sao, y đã quyết tâm rồi.
Hơn mười giờ, sân trường một mảng đen kịt, càng vắng sinh viên qua lại, chỉ có ngọn đèn đường cô đơn soi rọi ánh sáng mờ nhạt xuống con đường vắng, Uông Triết lo lắng chạy vội trên đường trong trường, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một người chạy ào tới.
Để cho người đó tới gần, mới phát hiện là Diêu Ý.

Y lập tức xông lên, kéo lấy cổ áo của cậu, đang muốn hỏi, thì Diêu Ý mở to hai mắt đỏ hoe của mình đã lên tiếng trước, giọng nói tràn đầy hoảng loạn.
“Cậu mau đi mau đi! Chạy tới nhà kho! Tương Thiếu Diễm hắn bị … bị …”
Con ngươi Uông Triết chợt co rụt lại.
Y đã không còn thời gian để hỏi, liền chạy thẳng tới nhà kho trong trường học, bỏ mặc Diêu Ý ở phía sau.
Đêm khuya, trong trường tương đối an tĩnh, nhưng từ bên trong nhà kho lại mơ hồi truyền tới tiếng ồn ào, phá đi sự yên tĩnh này.
Uông Triết chạy tới tầm gần 100m gần nhà kho liền nghe thấy tiếng động mạnh bên trong, chờ đến gần cửa, lập tức cố sức “Rầm” một tiếng, kéo cửa sắt ra.
Đập vào trong mắt đầu tiên chính là thấy trong nhà kho có vài thân ảnh.
Tương Thiếu Diễm chính là thân ảnh đáng dọa người nhất.
Mặt của hắn dính đầy máu, một cánh tay đang siết chặt cổ của một người, sống chết cắn phần thịt vai của đối phương, giữa hai hàm răng còn rỉ máu, người bị cắn kia không ngừng kêu la thảm thiết, hai tên còn lại thì cầm gậy gộc, cuống quít không ngừng giáng xuống phần lưng của Tương Thiếu Diễm, nhưng hắn không hề mảy may sứt mẻ, phần trán bị chảy máu, máu chảy qua khóe mắt, hắn phải nheo lại một con mắt, nhưng con mắt còn lại vẫn hung ác độc địa thô bạo khiến cho người khác phải khiếp đảm.
Hoàn toàn là tư thế liều mạng.
Uông Triết ngay trong giây phút mở cửa ra, Tương Thiếu Diễm đã nhìn thấy y, tâm trạng rốt cục cũng thả lỏng, toàn bộ ngoan kính và khí lực nhất thời biến mất.
Hắn rất muốn lớn tiếng oán giận: “Sao giờ em mới tới, lão tử đau quá!” Nhưng cổ họng đã bị máu ngăn chặn, cái gì cũng nói không nên lời, cảnh vật trước mặt càng lúc càng không rõ, hắn rất muốn giơ tay lên để lau đi máu và mồ hôi trên mặt mình để không để mình trông quá chật vật, nhưng tay cũng không nâng lên nổi.
Được rồi, tay trái vừa vặn bị gãy rồi …
Trước mắt triệt để tối sầm, cơ thể tựa hồ ngã xuống đụng mạnh vào lớp đất xi măng cứng, nhưng hắn hiện tại một chút đau cũng không còn cảm thấy được nữa.hết chương 49.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi