THIẾU UÔNG KỶ CÚ


Editor & Beta: Mai_kari
Cứ thế mà bình an trôi qua 3 tuần, Tương Thiếu Diễm khó có được một thời gian dài vậy không đi gây sự với ai, khiến cho cô ruột kiêm chủ nhiệm của hắn Thẩm Vịnh Mai cũng phải kinh hãi, còn tưởng rằng bạn cùng phòng của hắn đã khiến hắn cải tà quy chính rồi.
Tương Thiếu Diễm chẳng đáng mà đáp lại “Làm sao có thể”, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, sự tồn tại của Uông Triết quả thực mang lại một chút ảnh hưởng.

Có đôi khi trong lòng có một chút ít bất mãn, cùng y phát bực nói hai ba câu, Uông Triết liền mỉm cười tới trấn an, bực tức cũng không còn trong lòng.

Nếu là trước đây chỉ có một mình hắn ở, chỉ biết càng nghĩ càng giận, giận tới mức liền xăng ống tay áo chạy ra ngoài tìm người đánh nhau.
Xem ra có bạn cùng phòng cũng không phải chuyện xấu.
Thế nhưng giữa hắn và Trâu Nhuệ vẫn tiến triển khá chậm, tuy rằng Trâu Nhuệ có đôi khi khá áp đặt hắn, nhưng nhìn chung vẫn là khá tốt với hắn.

Ban ngày hẹn hắn cùng nhau ăn, buổi tối nhắn tin cùng hắn nói chuyện phiếm, cuối tuần còn có thể hẹn hắn ra ngoài chơi.
Nhưng Tương Thiếu Diễm vẫn cảm thấy trong lòng thiếu cái gì đó.
Cái thiếu này, chính là cảm giác an toàn.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của Uông Triết, hắn có thể bị Trâu Nhuệ trêu chọc vài cái sẽ đơn giản mà đồng ý, nhưng sau đó, Uông Triết đã cho hắn biết được, thì ra yêu thích một người, có thể dụng tâm tới mức nào.
Có lúc trong group chat bạn thân thấy Liễu Hàm nói muốn ăn vịt nướng, hắn tiện tay nhắn câu “mày nhắc tới khiến tao cũng thèm”, nói xong cũng không để ở trong lòng, dù sao gần trường bọn họ cũng không có tiệm vịt nướng, hắn cũng lười đi xa để ăn.

Kết quả đêm đó Uông Triết mua về cho hắn.
Vịt nướng được lần lượt cắt từng miếng, da mỏng, hành, cùng tương chấm, lần lượt bỏ từng hộp riêng, đặt trong hộp giữ ấm, cầm trong tay còn thấy nóng hôi hổi, tựa như mới vừa ra lò.
Mà tiệm vịt nướng này chi nhánh gần đây nhất cũng phải mất một tiếng đi xe, không có giao hàng.
Uông Triết thậm chí còn không cần hắn động tay, giúp hắn gắp một miếng thịt vịt chấm tương, đặt lên một miếng hành lá, chỉ còn thiếu đút tận miệng hắn.
Tương Thiếu Diễm là một Omega từ nhỏ đã quen đánh nhau chưa từng sợ hãi qua, được hầu hết các Alpha gọi là “Diễm ca” quá mức hung hãn, nhưng ở trong mắt của Uông Triết thì hắn được chăm sóc chẳng khác gì một đứa bé 3 tuổi.
Muốn nói trong lòng không xúc động hiển nhiên là không có khả năng.

Hắn từ nhỏ tính cách đã cường hãn, chưa bao giờ dựa vào ai cả, cũng thỉnh thoảng có người làm nũng trước mặt hắn, nhưng chưa từng có ai sủng hắn như vậy, tất nhiên cảm giác đối phương không giống người khác.
Nhưng nếu hỏi xúc động đến mức nào, thì chính Tương Thiếu Diễm cũng chưa rõ ràng.
Uông Triết thật sự cực kỳ giống con Husky trong nhà hắn, vừa dịu ngoan săn sóc lại trung thành và tận tâm, tựa như xem hắn chính là trung tâm của toàn bộ thế giới.
Được ôn nhu dụng tâm mà đối đãi như vậy, so với trình độ quan tâm của Trâu Nhuệ quả thật chẳng thể so kịp.
Tối thứ sáu, Trâu Nhuệ lại gọi điện hẹn hắn ra ngoài họp mặt, lần trước hắn đã không đi, lần này từ chối tiếp cũng không tốt, Tương Thiếu Diễm chỉ có thể đáp ứng, dù sao cuối tuần này hắn cũng không về nhà, uống say cũng không sao.
Uông Triết cũng muốn đi theo, nhưng Tương Thiếu Diễm sợ hai người họ thấy nhau lại muốn cãi lộn, nên không cho y đi.

Ra khỏi cửa Uông Triết cứ luôn miệng dặn có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho y, Tương Thiếu Diễm liền khoát khoát tay biểu thị đã biết.

Chỗ họp mặt là một KTV gần trường, Tương Thiếu Diễm vừa đẩy cửa vào đã bị âm lãng kịch liệt chấn động một hồi, mùi thuốc lá cùng rượu liền đập vào mặt, khói tới mức phải nhíu mày.
Trâu Nhuệ hướng hắn ngoắc: “Thiếu Diễm, tới đây!”
Tương Thiếu Diễm đi tới bên cạnh y ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, trong hàng ghế có vài người là cùng trường, thấy hắn có chút khẩn trương, rồi đưa ánh mắt đầy kính nể nhìn Trâu Nhuệ.
Tương Thiếu Diễm mạc danh kỳ diệu, không biết bọn họ đang làm trò gì, lúc này Trâu Nhuệ chợt đưa tay khoác qua vai hắn, trên mặt có chút đỏ, chắc là uống khá nhiều rượu.
“Tụi mày ngồi xa thế làm gì? Tới gần đây, Thiếu Diễm nhà tao cũng đâu có cắn người, đúng hay không?”
Trâu Nhuệ cười hì hì quay sang nhìn hắn, kề rất sát, miệng hầu như muốn chạm vào lỗ tai hăn, trong hơi thở hỗn tạp mùi rượu cùng nhiệt khí khiến cho Tương Thiếu Diễm rất khó chịu, hắn bất động thanh sắc đẩy Trâu Nhuệ ra, nói.

“Cậu mà còn dựa sát tôi nữa tôi liền cắn cậu.”
Tuy rằng diện vô biểu tình, nhưng hiển nhiên nghe qua giống như vui đùa.

Mọi người không ai dám nghĩ Diễm ca đứng đầu danh sách “những nhân vật không thể đụng tới của trường đại học T” lại biết nói giỡn, không khỏi càng thêm sùng bái Trâu Nhuệ đã hàng phục được hắn.
Trâu Nhuệ cảm thấy tự hào, tâm tình rất tốt, cái tay rảnh còn lại cầm lấy chai bia đưa qua cho Tương Thiếu Diễm, sau đó tay cầm ly rượu còn lại câu qua tay hắn, tư thế ám muội tựa như đang uống chén rượu giao bôi: “Cạn?”
Tương Thiếu Diễm không hề kinh sợ: “Cạn.”
Hai người liếc nhau, song song giơ lên chai bia, trong tiếng hò hét ồn ào chung quanh mà ngửa đầu dũng cảm uống cạn sạch chai bia, chỉ chốc lát sau chai bia đã rỗng tuếch.

Trâu Nhuệ uống trước hắn 1 giây, cười to nói: “Tôi thắng!”
Tương Thiếu Diễm cũng cười: “Cậu đâu có nói là thi.”
Trâu Nhuệ trong nháy mắt sửng sốt.
Tương Thiếu Diễm khiến người khác kính nể thuần túy xuất phát từ tính cách tính tình, kỳ thực bản thân hắn bề ngoài nhìn chẳng hề hung hãn, chỉ là mặt mày so với các Omega khác thì sắc bén và khí thế hơn thôi.

Khuôn mặt tinh xảo tựa như bị che giấu dưới lớp băng, khi lãnh nghiêm khuôn mặt càng hù người.
Nhưng hiện tại hắn lại cười, đôi môi vì mới uống bia mà nhuộm ánh nước, nét mặt ẩn hiện lớp ửng đỏ nhàn nhạt, làm mất đi sự lãnh liệt thường ngày, nhưng ngạo khí trong mắt lại chẳng hề giảm, tựa như có đao phong lưu chuyển.

Đẹp tới mức khiến người khác mù mắt, nhưng cũng nguy hiểm khiến người không dám đụng vào.
Trâu Nhuệ hầu kết khẽ động, kéo cánh tay Tương Thiếu Diễm qua, trước mắt bao người, hôn tới.
Sự tình đột phát, Tương Thiếu Diễm chưa kịp né tránh, chỉ có thể quay đầu đi, nụ hôn của Trâu Nhuệ đặt lên má hắn.
Những người khác tưởng rằng hắn xấu hổ, đều lớn tiếng la hét, Tương Thiếu Diễm quay đầu lạnh lùng quét một vòng, nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Tôi có chút khó chịu, về trước.” Hắn vẫn để lại cho Trâu Nhuệ chút mặt mũi, nhưng ai nghe xong câu này cũng biết là hắn mượn cớ.
Lúc này hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, chưa được vài bước, Trâu Nhuệ lại chạy tới bắt được hắn.
“Cậu phát điên cái gì?” Trâu Nhuệ trước giờ chưa từng bị ai đó nhiều lần cự tuyệt như vậy, nhưng hiện tại ngay trước mặt nhiều người mà đánh mất mặt mũi, bất mãn chồng chất từ lâu rốt cục bộc phát ra.
Ánh mắt Tương Thiếu Diễm rất lạnh: “Những lời này tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu đã hỏi qua ý của tôi chưa?”
Trâu Nhuệ quả thực không thể tưởng tượng nổi.


“Hôn một chút thì làm sao? Cậu thích tôi, tôi cũng khá thích cậu, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ quen nhau, hơn nữa nếu tôi tính không sai, kỳ ph.át tình đầu tiên của cậu còn có hai tháng nữa chẳng phải sao? Đến lúc đó chúng ta còn phải lên giường đó, hiện tại hôn chẳng phải rất bình thường sao?”
Nói rõ ràng tới mức như thế, Tương Thiếu Diễm cũng không có gì phải cố kỵ nữa, nhíu mi cười nhạo.

“Cậu tự tin nghĩ rằng tôi sẽ lên giường với cậu?”
“Không phải ư?” Trâu Nhuệ hỏi lại.

“Lẽ nào cậu còn có người khác để lựa chọn? Như tên bạn cùng phòng không có tin tức tố kia ư? Đừng có đùa, cậu thừa biết Alpha tin tức tố quá yếu sẽ khiến cho cậu bị dằn vặt chết trong kỳ ph.át tình mà.”
Tương Thiếu Diễm không thể phản bác, xác thực, trừ khi trong vòng 2 tháng hắn phải nhanh chóng thích một Alpha có tin tức tố cường hãn, đồng thời cũng khiến đối phương yêu thích hắn, bằng không chỉ có thể lựa chọn Trâu Nhuệ hoặc là tùy tiện cùng một Alpha nào đó vượt qua kỳ ph.át tình.
Nhưng hắn lại chắng thích cách nói này của Trâu Nhuệ.

Tựa như bọn họ ở bên nhau chẳng phải vì yêu thích, mà vì sin.h lý nhu cầu.
“Tôi không có gì để nói với cậu, cậu sau khi tỉnh lại tự nghĩ coi mình đã sai cái gì, còn không đừng tới tìm tôi nữa.”
Hắn không chút khách khí để lại một câu, lười để ý tiếp Trâu Nhuệ thế nào, giật khỏi tay đối phương, xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Dù cho đến mức cuối cùng phải ủy thân, thì ngay lúc này, hắn tuyệt cũng không làm một Omega không tôn trọng bản thân, để cho Alpha muốn làm gì thì làm.
Đây là đường biên ngang của hắn, cũng là lời từ chối cuối cùng trước kỳ ph.át tình sắp tới.hết chương 08.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi