Cô hơi bất ngờ không phản ứng kịp, Giang Tố đưa tay bấm chuông cửa, các đồng nghiệp đã chờ sẵn bên trong.
“Đi vào trước đi.” Anh nói.
Lúc này cô mới nhớ ra chuyện ban nãy, xoay người bảo: “Trên xe có đồ tôi mua —”
“Để tôi đi lấy.”
Cửa biệt thự mở ra, đón chào cô là hai phát pháo ruy băng, sau đó có người đội nón sinh nhật cho cô. Năm ngoái đón sinh nhật ở ký túc xá cũng không có cảm giác nghi thức như bây giờ, cô hơi lo sợ khi được mọi người quan tâm quá mức thế này.
Mọi người lại bưng bánh kem có cắm nến sinh nhật đến, chờ Giang Tố quay lại, họ cười bảo cô mau thổi nến, sau đó cắt bánh kem.
Toàn bộ các bước hệt như diễn tập, khiến người ta không thể nào tiếp nhận được, cô bị đẩy từ bước này qua bước tiếp theo, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ đến chiếc vòng tay.
Sau khi cắt bánh kem, cả biệt thự chìm vào cuộc vui chè chén say sưa, lúc này cô mới biết đây là biệt thự của Giang Tố, hôm nay được sử dụng làm địa điểm cho mọi người tụ tập.
Mọi người rót rượu trái cây cho cô, cảm giác có hơi chóng mặt, cô chỉ nhớ mình được xe đưa về phòng, đến khi tỉnh giấc đã là năm giờ sáng.
Cô nhớ khi còn ở biệt thự mình đã cởi vòng tay ra rồi, sao bây giờ mở mắt, chiếc vòng tay vẫn đeo ngay ngắn ở cổ tay mình vậy.
Cô giơ tay lên, dù chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đường vân xinh đẹp trên chiếc vòng xà cừ trắng và ánh sáng bóng loáng chỉ thuộc riêng về vòng tay mới.
Thật tâm mà nói chiếc vòng tay này rất đẹp, sang trọng vô cùng.
Nhưng cô không thể nhận được.
Hơn chín giờ sáng, sau khi vẽ hoa văn cho Giang Tố xong, cô lấy ra một chiếc túi vuông nhỏ và đưa cho anh.
Anh khựng lại: “Đây là?”
“Vòng tay.” Cô nói: “Cái này quý giá quá, tôi không nhận được.”
“Cái này là quà tặng em mà.” Anh lắc đầu: “Làm gì có chuyện trả lại.”
“Tôi biết đối với giới này thì việc tặng những món quà thế này rất bình thường.” Cô mím môi: “Nhưng tôi không phải người trong giới, một chiếc vòng tay hơn bốn vạn, tôi thật sự không thể nhận.”
Anh muốn bảo không phải, anh chưa từng tặng người khác những món quà như vậy.
Anh đang định mở lời thì lại nghe cô nói: “Hôm qua tôi không tiện trả lại cho anh, vì ba tôi bảo người tặng quà cũng hy vọng người nhận sẽ thích thành ý của mình. Vòng tay đẹp lắm, tôi rất thích, cảm ơn anh nhiều, tôi cũng rất biết ơn tấm lòng của anh, nên trong ngày sinh nhật hôm qua, tôi không cởi vòng tay ra, hôm nay mới mang đến trả anh.”
“Tôi đã dùng khăn lau kính lau sạch rồi, hôm qua cũng không để dính rượu, sạch sẽ lắm.”
Cô nói: “Xem như tôi đã nhận quà sinh nhật của anh rồi, cảm ơn nhiều nha.”
Anh im lặng một hồi lâu, lại nghe cô nói tiếp: “Cũng chúc anh sinh nhật năm sau vui vẻ trước ha.”
Lời này không có ẩn ý sâu xa nhưng lại khiến tim người nghe hẫng một nhịp.
Dường như cô rất chắc chắn vào tháng sáu năm sau, họ sẽ không ở bên cạnh nhau.
Hai tháng nữa là bộ phim này đóng máy.
Anh thôi nhìn, bản năng cũng không muốn đồng ý, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Trong tay em còn cầm một cái hộp, là gì vậy?”
“Tống Cư Tư tặng, cũng đắt tiền quá nên phải trả lại cho anh ta.”
Rất lâu trước đây, cô không dám nhận quà quá quý giá từ người khác vì cảm giác không xứng tồn tại trong cô quá quá mạnh mẽ, cô cảm thấy mình không nên nhận được thứ tốt như vậy. Bây giờ thì không phải, thật ra cô có thể tự mua được những thứ này, cũng có thể mua quà tặng lại nhưng cô là người trưởng thành, cô biết rõ một điều nếu không phải là bạn trai thì không nên nhận quà quá quý giá từ người khác giới.
Cô cười cười, cuối cùng nói: “Vẫn rất cảm ơn anh, vòng tay đẹp lắm.”
Trả lại quà thật sự quá khó, vừa phải thể hiện rõ lập trường của mình, vừa phải thuyết phục được đối phương. Cô mất nhiều thời gian trả quà cho Giang Tố, đối với Tống Cư Tư cũng lâu không kém.
Sau khi kết thúc, trong lòng cô mang cảm giác tội lỗi khó hiểu. Cô ôm thùng dụng cụ vẽ ngồi trên ghế sofa, cảm thấy hơi mệt trong lòng.
Có thể vì hôm nay là kỳ s1nh lý của cô.
Các phân cảnh hôm nay Giang Tố được quay vào buổi chiều nhưng lịch trình của cô vào buổi chiều được sắp xếp dày đặc, vì vậy cô đã đến đoàn phim sớm để vẽ hoa văn cho anh trước, sau đó dùng khăn giấy để ngăn cách hình vẽ. Trang phục của đoàn phim không được thoải mái nên hiện tại anh đang mặc quần áo cá nhân.
Chốc lát sau, cô lại thấy Giang Tố mặc đồ thể thao đi ra từ phòng nghỉ, đi ngang qua cô bên cửa sổ.
Cô cúi đầu, vẽ hoa văn giữa trán cho nữ chính.
Phí Lộ hỏi cô: “Cô Tiểu Thính, lát nữa cô có muốn qua bên tổ B không? Bên đó nấu sữa bắp, nhiều người xếp hàng lắm.”
Nghe cô ấy nói xong, cô hỏi: “Bây giờ họ còn có kiểu giải trí này nữa sao?”
“Đúng vậy, đoàn phim có nhiều kiểu thế này lắm, lúc trước tôi còn thấy họ nướng xiên, không biết lúc kết thúc bên đoàn phim chúng ta có được nướng một lần không.”
Cô nhìn qua cửa sổ, nhân viên ở đoàn phim quá nhiều, gần như xếp một hàng dài ở tổ B.
Cô thôi nhìn.
Thôi bỏ đi, nhiều người quá.
Đến lượt cô nói không chừng cũng hết mất rồi.
Cô hé môi đang định nói chuyện thì bỗng có ai đó gõ hai cái vào cửa sổ.
Cô kinh ngạc, đưa mắt nhìn qua, trông thấy đuôi áo thể thao trắng điểm xuyết màu xanh nhạt của người ấy. Dường như trong một tích tắc nào đó, cô được trở về năm lớp 11, cô chợt nghe tiếng động lạ ngoài cửa sổ bèn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nhìn lên theo bộ đồng phục học sinh quen thuộc, cô thấy Giang Tố đang tựa bên cửa sổ, khoanh tay hỏi Bốc Duệ Thành có phải muốn chết không.
…
Tầm mắt dừng lại ở phía trên.
Trở về khung cảnh náo nhiệt vào giờ phút này ở đoàn phim.
Ngón tay với khớp xương rõ nét buông thõng xuống từ trên cửa sổ, trong tay Giang Tố đang cầm một chai sữa bắp, gõ nhẹ mặt kính, hỏi cô: “Có muốn uống không?”
__
Lời tác giả:
Theo đuổi là không chỉ dùng cách của tuổi 24, mà còn dùng cách của tuổi 17.