THÍNH HẠ

Rạng sáng mới về đến nhà, mười giờ sáng hôm sau lại phải chuẩn bị cho chuyến bay đến London, cô nghĩ thế nào cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao chín giờ rưỡi sáng rồi mà mình vẫn chưa ngủ.

Cô nằm sấp trên người anh, cất giọng xen lẫn tiếng nức nở: “Em được ngủ không đến một tiếng…”

Giang Tố ngậm d ái tai cô: “Vậy anh rút ra nhé?”

“…”

Cuối cùng cô đành từ bỏ bữa sáng, dành thêm một tiếng để nghỉ ngơi.

Khoảnh khắc được nhắm mắt kia, cô đã phải cảm ơn đất trời rất nhiều.

Nhưng cô chỉ ngủ khoảng 20 phút, sau đó ý thức dần dần tỉnh táo lại, Giang Tố không ngủ mà chỉ nhắm mắt ôm cô như vậy. Một hồi lâu sau, anh cảm nhận được người trong lòng rón ra rón rén rời đi, xuống giường mang dép.

Anh tưởng cô muốn đi uống nước nhưng hơn 20 phút sau cô vẫn chưa về giường, anh bèn đứng dậy đi tìm cô. Trong phòng khách kéo kín rèm cửa sổ, anh trông thấy cô đang quỳ hờ trên ghế sofa, trước mặt là bức tranh bị xé nát mới ghép lại kia.

Dù đã ghép tất cả các mảnh vụn lại với nhau nhưng vẫn có những khoảng trống không thể ghép kín hoàn toàn. Lúc này, cô đang mặc bộ đồ ngủ bị tuột xuống eo do vận động mảnh, tay che ngực, dùng màu mang theo về nước cẩn thận tô màu vào các khoảng trống đó.

Không biết cô đang che chắn gì nữa, ở đây không có người ngoài mà anh cũng đã nhìn thấy hết từ lâu rồi. Anh cảm thấy buồn cười nhưng không làm phiền cô, một hồi lâu sau lại quay về phòng ngủ, khoảng mười mấy phút trôi qua, cô mới đi vào.

Cơ thể đã lạnh như băng rồi.

Cả người anh ấm áp ôm chặt lấy cô trong lòng, cố ý chiều theo cô: “Đi đâu vậy?”

“Chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ.” Cô nói nhưng chưa kịp dứt lời thì chợt khựng lại rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi ngủ dậy, cô tỏ ra thần bí nói cho anh biết mình đã sửa xong toàn bộ bức tranh, anh cũng nể mặt, giả vờ như vốn dĩ không hề phát hiện chuyện này. Cả bức vẽ là mây trắng, khe suối nước chảy nối liền non xanh, dòng nước và cây xanh ánh bóng và liền kề nhau. Kỹ thuật vẽ của bảy năm trước vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng tấm lòng và thời gian cô bỏ ra cho bức tranh vô cùng đáng quý. Khi kết nối toàn bộ bức tranh lại tạo nên một chữ “Tố” quanh co uốn lượn.

Thật ra cô định sau này sẽ tìm một cơ hội để vẽ lại một bức tranh khác từ nguồn cảm hứng này.

Nhưng nhìn vẻ mặt anh, cô cảm thấy việc mình lặng lẽ thức dậy chuẩn bị một sự bất ngờ cho anh rất thành tâm, trong lòng cũng thỏa mãn vui vẻ hơn đôi chút, cô vô cùng hưởng thụ cảm giác ấy và hoàn toàn không hay biết chuyện mình thức dậy đã bị anh phát hiện từ lâu, chỉ là anh cố ý chiều theo mong muốn của cô mà thôi.

Sau khi lên máy bay, Giang Tố mới hỏi: “Em mang theo màu thế này có phải nặng lắm không?”

“Em chỉ mang theo màu hồng, vàng với xanh thôi, nhẹ lắm.” Cô đáp, “Ba màu sắc cơ bản có thể pha ra thêm các màu khác.”

“Khó không em?”

“Hơi hơi đó.” Suy nghĩ giây lát, cô còn bảo: “Nhưng với em thì khá dễ.”



Trên máy bay chiếu sáu bảy bộ phim, trong đó có ba bộ khi đang chiếu thì cô ngủ thiếp đi mất, đến khi vừa mở mắt ra bỗng nhiên hai nhân vật chính mới nói tiếng Anh xong bắt đầu hôn môi và vận động kịch liệt, khiến cô tỉnh giấc hoàn toàn.

Cô nhất thời lúng túng, uống nước để xoa dịu bầu không khí, hồi lâu sau khi đã cảm thấy bình tĩnh lại, cô mới dựa vào người anh lần nữa. Ban nãy đã ngủ bù đủ giấc nên lúc này cô không ngủ được nữa.

Trong phim, hai nhân vật vẫn đang hôn nhau, âm thanh phát ra còn lớn hơn họ vào sáng sớm hôm nay. Cô không biết nhìn đi đâu, đành phải chờ phân cảnh phim này mau chóng kết thúc, bất chợt Giang Tố nằm ở sau lưng cô hỏi: “Chân còn đau không em?”

Sao đột nhiên lại quay về chủ đề này…

Cô cứng đờ đáp: “… Cũng ổn.”

“Eo thì sao?”

“… Cũng khá ổn.”

Cô muốn nói nhưng thẹn thùng chẳng thể nói nên lời.

Thật ra thì anh rất dịu dàng.

Anh ừm một tiếng: “Không thoải mái ở đâu phải nói cho anh biết.”

“Trên lưng em…”

“Trên lưng làm sao?”

“Phần đệm m út ở đầu giường anh loại cát mịn, cứ cạ cạ mãi nên hình như lưng em hơi trầy.”

Anh kiểm tra lưng cho cô, may mà không chảy máu. Nhìn một hồi, anh cau mày nói: “Anh không nghĩ lại như vậy, anh sẽ đổi cái mới.”

Cô gật đầu, sau đó cúi xuống ngậm ống hút.

Giang Tố: “Vậy sau này em nằm trên nhé?”

Cô suýt thì phun nước ra, bị sặc ho khan vài cái, đến tận khi xuống máy bay rồi vẫn ngại ngùng không để anh tiễn mình, anh bảo được, giọng điệu rất thản nhiên, còn nói anh đi chọn nệm mới, sẽ chụp gửi gửi em xem sau.



Chuyến hành trình tại London của cô bắt đầu với chiếc nệm sau lưng cô.

Không ai nói dối cả, quả thật trong học viện vô cùng nghiêm khắc, vì khi vẽ không được phép phân tâm nên thường ngày họ không được mang theo điện thoại, chỉ vào buổi tối khi về ký túc xá mới được sử dụng. Nhưng lớp học kết thúc rất muộn, mọi người học tập mệt mỏi cả một ngày dài nên lúc về phòng chỉ muốn đi ngủ ngay, thậm chí tần suất sạc pin điện thoại cũng giảm đi rất nhiều.

Cô làm quen với môi trường hơn một tuần lễ, dần dần bắt đầu biết cách tranh thủ thời gian hoàn thành các nhiệm vụ ở lớp, nhận được lời khen ngợi từ giáo viên và được tan học sớm, thế nên cô lại có thời gian để nhắn tin với anh.

— Thật ra ban đầu cô cũng rất sợ việc yêu xa.

Những người bên cạnh cô hay trên mạng hầu như chưa bao giờ thành công với việc yêu xa, mà điều ảnh hưởng sâu sắc nhất đến cảm xúc của cô đó là sự hành hạ do yêu xa mang đến cho các cô gái.

Huống chi là yêu xa khác quốc gia như cô.

Khi cô gửi tin nhắn đi, bên Giang Tố chỉ mới bốn giờ sáng.

Nhưng kỳ lạ là sau khi quen dần với khung thời gian nhắn tin của cô, anh cũng sẽ bắt đầu hồi âm ngay vào cùng thời điểm đó, thỉnh thoảng còn gọi video với cô kể về chuyện gần đây ở đoàn phim.

Lúc cô hỏi, anh bảo ngày và đêm ở đoàn phim thường đảo lộn, hiện tại vẫn đang quay phim.

Sợ cô không tin, anh còn quay khu vực làm việc của đoàn phim ở phía sau mình nhưng những thời điểm như vậy không thường xuyên lắm.

Anh chia sẻ với cô về những điều kỳ lạ của đạo diễn Vương Tương, ví dụ như đạo diễn thiên tài thường rất cảm tính, nhiều lần sau khi quay phân cảnh đầu tiên xong, ông ấy chợt nổi hứng sửa toàn bộ kịch bản, thế là ngồi ở phim trường viết lại, diễn viên phải chờ cùng và một ngày cứ vậy trôi qua.

Cứ cách ba đến sáu tháng thì đoàn phim sẽ cho nghỉ một đợt, những ngày đó anh sẽ bay sang London với cô. Cô giống như một học sinh cấp ba hành động bí mật, lén lút đi đến vườn hoa phía sau học viện gặp anh. Thỉnh thoảng cô chạm phải cơ bắp mà anh đã tập luyện mỗi ngày nhưng cũng có lúc sẽ nhìn thấy những vết thương trên người anh do quay phim.

Những khi không gặp nhau, anh thường chụp ảnh gửi cho cô, đôi khi là một số cảnh trong phim. Cô đã lên mạng tìm kiếm một số thông tin liên quan đến bộ phim này nhưng đều bị chặn cực kỳ nghiêm ngặt, không hề có một tin tức nào. Khi thấy anh gửi hình, cô vô cùng kinh ngạc, còn hỏi em được xem những thứ bí mật này sao, thế là sau đó cô nhận được một tin nhắn thoại xen lẫn tiếng cười của anh.

Cô tưởng rằng cuộc sống sẽ khó khăn, nhàm chán biết bao nhưng kỳ diệu thay, được làm chuyện mình thích và cùng người mình yêu, thời gian chỉ như một cái búng tay, trôi qua nhanh vô cùng.

Vào ngày tròn một năm rưỡi ở Anh, cô nhắn tin cho anh bảo hôm nay lớp bọn em vẽ hình anh.

Anh trả lời vậy sao, vậy có phải em vẽ đẹp nhất không, sau đó cô kiêu ngạo trả lời anh dĩ nhiên rồi, còn bảo:【Nhưng giáo sư chỉ vào nốt ruồi ở cánh tay rồi hỏi em tại sao lại thêm nốt ruồi vào chỗ này, để quyến rũ hơn sao? Em nói không phải, vì vốn dĩ ở đó có nốt ruồi.】

Nghe một mùa hạ:【Bà ấy hỏi em tại sao trong hình lại không có, em bảo có lẽ trong lúc chỉnh sửa ảnh vô tình xóa mất, bà ấy còn hỏi em có chắc chắn không?】

【Em trả lời thế nào?】

【Em bảo là chắc chắn, vì đây là bạn trai của em.】

Giang Tố bật cười, lại nhìn tin nhắn cô gửi đến:【Nhưng họ không tin em >_<】

Anh gõ chữ một hồi, cứ xóa xóa rồi gõ gõ, cuối cùng chỉ nhắn cho cô bốn chữ:【Muốn công khai không?】

Nghe một mùa hạ:【Một… Chút xíu.】

*

Thời điểm cô báo tin mình sẽ về nước với anh là vào mùa hè.

Anh vẫn luôn tính toán thời gian, nghe cô bảo thế chợt khựng lại, hỏi:【Sao lại về sớm nửa năm?】

Nghe một mùa hạ:【Học sinh ưu tú, tốt nghiệp sớm đó.】

Hình đại diện của cô là một lon nước ngọt ngập tràn sắc màu của mùa hè.

Cực kỳ phù hợp với mùa hè này.

Như cô đã nói, hai năm rưỡi qua cô vẫn luôn học tập vô cùng xuất sắc, bộ phim điện ảnh hợp tác với viện nghiên cứu Đôn Hoàng đã được công chiếu, doanh thu phòng vé đúng như tin đồn. Trong đó, các hoa văn tô tem đại diện cho mỗi nhân vật trong bộ phim dù chỉ là các chi tiết nhỏ tinh tế nhưng lại thu hút rất nhiều sự chú ý, cả trong giới và ngoài giới ai cũng khen ngợi sự tinh xảo của nó.

Trong thời gian cô học tập ở nước ngoài, các lời mời hợp tác chưa từng đứt đoạn, chỉ là thời gian của cô quá ít ỏi nên chỉ nhận một đơn hàng, đó là lễ khai trương của một khách sạn bảy sao đầu tiên tại Giang Thành, cô đã vẽ bức tranh sơn dầu treo ngay trung tâm đại sảnh — Thật ra ban đầu cô không có ý định đồng ý, sau đó lại biết được ông chủ khách sạn là bạn anh, sau khi chứng thực với cô xong, đối phương nói mình không muốn ép buộc cô, bảo muốn vẽ hay không tùy vào tâm trạng của cô nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý giúp đối phương.

Kỹ năng hội họa của cô ngày càng lên tay hơn rất nhiều. Vào ngày khách sạn khai trương, anh được mời đến cắt băng khánh thành với tư cách một khách quý. Những khách mời trong giới hội họa ở đại sảnh khách sạn vô cùng hâm mộ ông chủ vì là bạn của Giang Tố nên mới đặt được bức tranh này. Thật ra anh có rất nhiều khoảnh khắc tự dựa vào chính mình trong cuộc đời nhưng đây là lần đầu tiên bạn gái đem đến cho anh cảm giác vinh dự như vậy, hôm ấy tâm trạng anh rất tốt, hiếm khi uống say khướt.

Vì vé máy bay khó đặt mua nên chuyến bay về nước của cô kéo dài đến tuần sau. Anh bảo muốn đến đón cô nhưng vì thông cảm anh đã quay phim vất vả nên cô bảo không cần.

Song sẩm tối ngày hôm sau, anh vẫn xin đạo diễn nghỉ ngày hôm sau.

Dù sao ngồi không cũng không quay phim nên Vương Tương nhanh chóng đồng ý, sau đó ngẩng đầu cười hỏi: “Sắp đóng máy rồi, đây là lần đầu tiên cậu xin nghỉ đó, sao thế, có chuyện gì à?”

Anh cười cười, xóa báo thức 3 giờ 59 phút sáng trong điện thoại rồi trả lời.

“Đi đón bạn gái.”

__

Lời tác giả:

Nếu em nhắn tin vào lúc bốn giờ sáng, vậy thì anh sẽ đặt báo thức lúc 3 giờ 59 phút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi