THỈNH QUÂN TỰ TRỌNG

Editor: Miri

- ----------------

Nhờ có màn trúc che lấp, mấy đại thần vào trai cung ai cũng mơ màng sắp ngủ, chỉ cần ngồi lên đệm hương bồ liền rũ đầu ngủ gà ngủ gật, vậy nên cũng không có ai chú ý tới bên Nhan Tuế Nguyện có một người đang nằm.

Nhưng thật ra không phải ai cũng thế, phó sử Quý Anh lần trước cùng đi Kim Châu với Nhan Tuế Nguyện không hề ngủ. Hắn đứng bên cạnh bồn hoa bên cửa sổ, vội vàng rời đi, thả một con bồ câu đưa tin bay tới Quỳ Châu.

Chính Ngọ, cảnh xuân mong manh chảy vào cửa điện.

Có lẽ là cảm thấy Trình Tàng Chi có dấu hiệu sắp thức dậy, Nhan Tuế Nguyện nhét hai tờ giấy Tuyên Thành kia lót vào dưới cùng xấp giấy.

"Bao lâu rồi?", đúng là đã thức dậy.

Nhan Tuế Nguyện nhẹ giọng đáp: "Chính Ngọ, buổi trưa canh ba."

*Chính Ngọ: 12h trưa

"......"

Trình Tàng Chi nghẹn họng, sau đó lười nhác cười ra tiếng, "Thật sự là thời điểm thích hợp để chém đầu."

"Trình đại nhân hà tất phải vội vàng," Nhan Tuế Nguyện vuốt phẳng ống tay áo, "Ngày chết cũng không còn xa đâu."

Trình Tàng Chi dịch chuyển cổ mình ở trên đầu gối y, nâng tay đặt vào đai lưng khảm ngọc của y, giọng điệu thấm gió xuân chứa đầy hàm ý, "Nhan thượng thư, ta hy vọng có thể chết ở chỗ này."

"......"

Nhan Tuế Nguyện bắt lấy cổ tay của hắn, thuận thế kéo hắn ngồi dậy, mặt mày lạnh băng, "Trình đại nhân, tật xấu phóng đãng này vẫn là nên sửa lại mới ổn, nếu bản quan là nữ tử, Trình đại nhân đã sớm bị đánh chết trăm lần."

Trình Tàng Chi chống hai bàn tay xuống ngồi dậy, quay đầu nhìn y, mắt còn buồn ngủ mang sương mù mờ mịt, "Nếu Nhan thượng thư là nữ tử, vậy thì đã sớm gả cho ta. Nếu là gả cho người khác, vậy thì có thể cùng ta tròng lồng heo buộc đá ném xuống sông."

"......"

Nhan Tuế Nguyện không nói gì mà chỉ im lặng, rồi sau đó đứng thẳng dậy nói: "Trình đại nhân tiếp tục làm mộng đẹp đi, bản quan còn phải dùng cơm trưa. Thứ không phụng bồi."

Nhan Tuế Nguyện đi vài bước, lúc sắp phải nhấc chân bước ra ngạch cửa thì bỗng dưng khựng lại. Sau đó nhịn xuống cảm xúc muốn xoay người mà đi ra cửa điện.

Hai tờ giấy kia... thôi thì cứ tạm thời không cần lo, bớt làm điều thừa để Trình Tàng Chi phát hiện.

Trình Tàng Chi nhìn ra động tác nhỏ của Nhan Tuế Nguyện, cảm thấy kỳ quái. Hắn quan sát xung quanh, không thấy có bao nhiêu quan viên thành thành thật thật chép kinh như Nhan Tuế Nguyện. Hắn không đoán ra tại sao Nhan Tuế Nguyện đứng khựng lại khi nãy.

Ra cửa điện, ngửa đầu thấy chân trời ngày xuân. Ánh nắng chiếu vào mu bàn tay, cảm nhận được ấm áp, cũng không gay gắt.

Triệu Quyết thấy công tử duỗi eo lười, mới tiến lên nói: "Công tử, Hoàng Thượng điều động các tiết độ sứ đi Duyện Châu cứu tế trước, trùng kiến thành Duyện Châu, nhưng chiếu thư được hạ đã nhiều ngày, vẫn không có ai nghe theo lệnh điều động."

"Đương nhiên không ai nghe, ai không biết Duyện Châu hiện tại chính là hố lửa, ai đi vào cũng sẽ thành heo sữa nướng." Trình Tàng Chi nói.

Triệu Quyết nghe vậy thì buột miệng thốt ra, "Vậy thuộc hạ không hiểu tại sao ngài một hai phải đi theo Nhan thượng thư cùng thành heo sữa nướng làm gì, chẳng lẽ để cho chẵn số."

"......" Trình Tàng Chi liếc nhìn hắn một cái, "Ta không thể đi theo để thành heo sữa nướng à."

Triệu Quyết tiếp tục phản bác, "Hoàng Thượng hạ chiếu thư đã nửa tháng, cũng sắp đến tết Nguyên Tiêu, vậy mà không thấy có ai để ý tới chiếu thư, cứ như chiếu thư hoàng đế là một tờ giấy nát, làm ngơ dấu đóng chói lọi của quốc tỉ. Ngài đi, ngoại trừ bị Nhan thượng thư nướng ra, thì chính là tự thiêu."

Trình Tàng Chi châm biếm một tiếng, "Quốc tỉ cùng lắm chỉ là một khối đá khắc hoa. Nhét lo lắng của ngươi vào bụng đi, đừng có lo bò trắng răng bên Nhan Tuế Nguyện. Duyện Châu, sẽ có người đi."

Triệu Quyết hơi hơi nhíu mày, không hề nói gì nữa.

"Đúng rồi, Nhan Tuế Nguyện dùng cơm trưa ở đâu?"

"......Hình Bộ có thực đường."

"Cơm Hình Bộ ta còn chưa ăn qua, hôm nay mang ngươi nếm thử món mới."

"......"

Trình Tàng Chi ở triều ba năm, mặc dù là người ở nha môn, lại cũng chưa bao giờ dùng cơm ở nha môn. Bởi vì, đũa dùng thử độc vẫn có thể trở thành màu đen.

Tại quan thự lí của Hình Bộ, Nhan Tuế Nguyện cũng không ăn cơm, đang đọc một phong thư.

Đại Ninh Hưng Nghi năm thứ 11, Lư Long Trung Ninh Quân từng có một đội thám quân phản bội khỏi quân, tổng cộng còn chừng 300 người, trong quân gọi bọn họ là đội quân b*n n**c.

Nhan Tuế Nguyện nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng 10 năm trước.

Bá phụ Nhan Đình của y đứng thẳng trong quân trướng, nước mắt nước mũi ngang dọc, giận mắng y: "Nhan Tuế Nguyện! Sao ngươi dám giấu quân tình không báo!"

"Sao ngươi có thể không truyền tin Khiết Đan và Hề-Tập liên quân với nhau!"

"Nếu ngươi sớm báo tin với bá phụ, thì làm sao có thể khiến cho quân tình bị trì hoãn, khiến phụ thân ngươi chết trận!"

Còn có lão tướng phỉ nhổ, "Trung Ninh Quân nhiều thế hệ nay chưa từng có cha truyền con nối, ngươi còn tuổi nhỏ, nóng lòng lập quân công cũng thôi đi, lại còn tồn tâm tư ác độc, có ý định trì hoãn quân tình!"

"Nhan Tuế Nguyện, ngươi đây chính là giết cha đoạt quyền! Lòng muông dạ thú! Súc vật không bằng!"

Đó là một ngày cuối đông đầu xuân, vạn vật tái sinh, mầm xanh phá đất cứng. Nhan Tuế Nguyện lại giống như một người chết, trên người tràn ngập tang thương.

Đợt tuyết rơi cuối cùng ấy, thiếu niên mười lăm tuổi quỳ rạp xuống trong gió lạnh, thanh sương đầy trời. Không một đóa bông tuyết nào có thể rửa sạch oan khuất của y.

Rõ ràng là phụng lệnh phụ soái thúc giục bá phụ xuất quân sớm ngày về quân doanh, rõ ràng y chưa làm bất kì cái gì, rõ ràng không biết cái gì, lại thành tội nhân thiên cổ. Đỉnh đầu đội chiếc mũ giết cha đoạt quyền như thể gánh cả Thái Sơn, làm cả đời thiếu niên mười lăm tuổi này không thể xoay chuyển.

Thiếu niên đuổi quân Hồ, cỏ bồng bay ra ải. Lý tưởng khát vọng cả đời, mục tiêu theo đuổi cả đời, nhiệt huyết kỳ vọng cả đời, không chỉ tan thành mây khói, mà còn khiến cho thiếu niên Nhan thị phong tư ngọc cốt mãi mãi đội lấy sự sỉ nhục "giết cha đoạt quyền".

Nhan Tuế Nguyện lại không có bằng chứng để phản bác. Khi đó, trong mười đạo, chỉ cần lướt mắt sẽ thấy con giết cha, cha giết con, chủ giết nô, nô giết chủ, tranh quyền đoạt thế. Người trong thiên hạ đều có thể phạm tội, không lý nào y lại không phạm tội.

Mẫu thân bị bệnh quấn thân, kéo y ra khỏi mộ tuyết. Y nhìn thấy da thịt tái nhợt trắng xóa của người, như thể chỉ cần gió lạnh sắc bén dữ dội thêm một chút, liền có thể quét cho mẫu thân y vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Mẫu thân không hiện ra bất cứ biểu cảm nào, cả người không nhúc nhích, ở trong gió Bắc mà bảo: "Thiên địa bất nhân, vạn vật trở thành súc sinh. Tuế Nguyện, người không thể biến mình trở thành súc sinh. Con phải làm một con người, làm chí sĩ, làm người lương thiện."

Dòng lệ trong suốt từ hốc mắt đỏ máu của mẫu thân lăn xuống, hàm răng vẫn cắn chặt, âm giọng run run: "Từ nay về sau, con phải một mình sống tiếp, nghe lời cha phải nhường nhịn, nghe nương bảo phải khoan dung."

"Rời khỏi quân trướng, nương hy vọng, con có thể trở thành quân tử thuần khiết nhất không bị ô uế bởi thế gian này."

Nhan Tuế Nguyện quỳ gối trên nền tuyết, không thở nổi, "Nương! Con không sai! Tại sao nương lại bắt con rời khỏi quân doanh!"

Thiếu niên cúi đầu quật cường, "Con không sai!"

Nhan mẫu ngồi liệt trên nơi tuyết địa, nhìn không thấy trời quang mây vần, "Theo Đại Ninh Luật Sơ, phụ thân con đã sai, con cũng sai rồi. Người bại hoại quân kỷ cương luật, theo lý phải rời đi. Nếu có thể, nương hy vọng con sau này có thể mặc bạch y không dơ bẩn cả đời, làm một người thanh nhàn, có trở thành công tử lêu lổng chơi bời cũng không sao."

"Nương!", Nhan Tuế Nguyện nâng đầu, gân xanh nổi lên giữa trán, mạch máu banh ra, trừng lớn hai mắt không thể tin nổi. Nữ nhân yếu ớt chỉ cần một ngọn gió thổi cũng có thể đổ trước mắt, ngày xưa từng lo lắng y không thể làm tể làm tướng. Trước kia, câu mẫu thân thường nói nhất chính là —— một nam nhi tốt, văn thì có thể trì tiết vân trung*, võ có thể phong lang cư tư.

Một mẫu thân có chí khí như vậy, bây giờ lại kêu y lui, kêu y buông bỏ, dùng chính mạng mình bức y, khiến cho y gánh lấy tang thương đi mất. Một năm sau đó, mẫu thân bị bệnh tật tra tấn, cũng vẫn nói với y rằng, nhường nhịn khoan dung, thiên hạ thái bình, môn đình an ổn, đến chết không thay đổi.

Gió quét qua làm hồi ức bay tan, một trang sách bị gió thổi động, loạt xoạt hỗn độn.

Từ trì tiết vân trung, phong lang cư tư, trở thành người sống thanh nhàn, lêu lổng chơi bời. Nhan Tuế Nguyện phí mười năm, mới tìm ra nguyên nhân thay đổi của mẫu thân mình.

Một năm trước khi Bình đế băng hà, ngài đã làm quá nhiều chuẩn bị. Đại Ninh Hưng Nghi năm thứ 10, cửa nát nhà tan, oan khuất không sạch, đâu chỉ có mình y.

Mười năm, cũng đủ khiến cho thiếu niên tướng quân phong tư hiên ngang, dung nhan anh lệ, trở thành một văn nhân ôn hòa như nước. Khối ngọc hoang dã thô ráp Nhan Tuế Nguyện này, rốt cuộc cũng bị dao mài rìu đục trở thành ngọc trơn bóng loáng. Nếu không phải triều đình luôn sợ hãi rụt rè, vì mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, đảng phái giết nhau, có lẽ y sẽ luôn giữ tính tình ở mức "Lễ", làm gì phải mang tác phong tính thẳng như dây đàn này.

Nhớ đến đây, Nhan Tuế Nguyện không khỏi cười rộ lên. Tính tình y đúng là đã tốt hơn nhiều, ngay cả Trình Tàng Chi mà y còn nhịn được.

"Nhan thượng thư không dùng cơm trưa, lại ở chỗ này ngây ngô cười, sao vậy, chẳng lẽ là nhớ ta?"

Vừa nhấc mắt, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp lóe mắt của Trình Tàng Chi to đùng ngay trước mặt.

Tay Nhan Tuế Nguyện nắm lấy tờ giấy viết thư, sau đó ngưỡng thân mình, nói với Trình Tàng Chi đứng xa đó: "Trình đại nhân, bản quan chưa bao giờ kết bè kết cánh, thỉnh Trình đại nhân tự trọng hơn, giữ khoảng cách thích hợp."

"Ngươi đây là cảm thấy ta dính người?", Trình Tàng Chi ngoài miệng nói như thế, lại bắt đầu tiến gần lại, "Tuế Nguyện ngươi đúng là nhanh tay hơn rất nhiều so với người khác, còn dám điều người tới Duyện Châu trước cả ta."

"Trình đại nhân dính người hay không, trong lòng Trình đại nhân còn chưa rõ?"

Nhan Tuế Nguyện mặt mày ôn hòa, "Trình đại nhân sốt ruột chịu chết, bản quan sắp được giải thoát, tất nhiên phải phái người sớm đi đào mộ trước cho Trình đại nhân thật chu đáo, cũng mong Trình đại nhân sớm ngày xuống mồ vì an."

"......"

Trình Tàng Chi cảm thấy gò má nhức mỏi như bị ai tát, lại vẫn là nói: "Nhan thượng thư gần đây, miệng lưỡi sắc bén hơn hẳn."

Nói xong, hắn che lại ngực, "Những câu này đều xẻo vào lòng ta, chắc là vết thương trên ngực không sớm khỏi."

Không để ý tới Trình Tàng Chi, Nhan Tuế Nguyện bỏ tờ giấy đã bị vò nát vào trong bồn sắt, rồi sau đó rửa tay, cần chà lau, lại bị Trình Tàng Chi ngăn lại, đôi tay ướt lạnh bị đối phương bao lấy, y còn đang ngây người thì nghe đối phương nói: "Nhan thượng thư đây là đang gửi thư tình với ai vậy?"

Nhan Tuế Nguyện đang muốn cãi lại, nhưng nghe Trình Tàng Chi vội bảo: "Để ta đoán xem.", đôi mày tuấn tú cong lên, như đang thực sự suy tư, "Có phải là một người cũng họ Nhan, hoặc là họ Lý hay không? Thời gian quá gấp, khiến ta cũng do dự không đoán ra là ai."

Dăm ba câu nói ra, Nhan Tuế Nguyện đã trau chuốt lại mặt mình, mi rũ xuống lạnh lẽo, âm thanh nhàn nhạt, "Trình tiết độ sứ đã động tay chân đến chỗ bản quan."

Không phải nghi vấn, là khẳng định.

Trình Tàng Chi không đồng ý, ánh mắt vẫn không tập trung, một bộ dáng thất thần, lời nói lại khiến người khác phải giật mình: "Ta không phải đã động tay động chân với Tuế Nguyện ba năm rồi sao. Xá gì mấy lần linh tinh này," hắn chợt nhấc mi mắt, ánh mắt như mũi nhọn, "Tuế Nguyện muốn giải trừ nghi hoặc cho ta không, ngươi nói xem, ta nên giết ai thì tốt?"

"......"

Lời của hắn nghe bình tĩnh nhàn nhạt, nhưng Nhan Tuế Nguyện lại cảm thấy sát khí trong giữa từng chữ, là một loại sát khí mãnh liệt chưa từng có trước nay.

Trình Tàng Chi luôn luôn dùng mấy từ không nghiêm túc với y, gần đây càng lại giống như hùng ưng bị bẻ cánh, mãnh hổ bị bẻ răng, ôn hòa đến mức khiến y suýt nữa còn cho rằng, đối phương thật sự là một lãng tử lưu luyến giường ấm, ăn chơi trác táng.

Giờ khắc này, Nhan Tuế Nguyện không thể không nhìn thẳng vào Trình Tàng Chi. Y nhíu mày, "Trình tiết độ sứ, đây là muốn tuyên chiến sao?"

Chỉ là một cái giờ Ngọ, hai người đã giương cung bạt kiếm, khói hỏa dược nồng nặc.

Thật lâu không nói gì, Trình Tàng Chi nhận ra Nhan Tuế Nguyện đã thu bàn tay còn ướt của mình về, hắn mới nói: "Có phải ngươi cảm thấy ta là kẻ đặc biệt dễ dàng mắc mưu, dễ dàng bị mê hoặc bởi ôn nhu hương?"

Nhan Tuế Nguyện sửng sốt, không nói gì đáp lại. Nếu đã bị xuyên qua, cần gì phải dùng nhiều lời để vá lại trói giữ?

Trình Tàng Chi nắm chặt tay y, sức lực cực lớn, cứ như muốn bóp nát xương tay của y, thấp giọng nói: "Trong bọn họ nhất định phải chết một người, ta hy vọng sẽ có một ngày, ngươi không cần lựa chọn trái ngược với ta."

- ---------------

Lời Editor:

"Trì tiết vân trung" là câu biểu thị cho một văn thần được hoàng đế trọng dụng.

Thật ra khi mình đọc truyện này, cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe được bài "Khó nhịn một thân nhàn", cực kỳ phù hợp với Nhan Tuế Nguyện. Là một bài hát về một văn nhân vì nước quyết định cầm kiếm lên bảo vệ tổ quốc. Tuế Nguyện cũng vậy, y mãi mãi không thể trở thành một người nhàn hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi