THỊNH SỦNG CHI HẠ

Giữa màn đêm thê lương, ngọn lửa tại trạm dịch mỗi lúc một mạnh hơn và nhuộm đỏ nửa bầu trời. Toàn bộ thủ phủ Tây Khương bị đánh thức, khắp nơi gà bay chó sủa. Chưa kể thị vệ trong thành còn tuần tra liên tục, nơi nơi vang lên tiếng lùng bắt.

Tình hình rất căng thẳng, mỗi bước đi đều phải cảnh giác cao độ. Trong đêm đen thế này, Mai Như chỉ có thể theo sau nam tử phía trước.

Hình như Phó Tranh khá quen thuộc địa phương này. Suốt quãng đường theo chân hắn, Mai Như chẳng hề đụng trúng quan binh; dù có thì hắn cũng sẽ che chắn cho nàng. Cuối cùng bọn họ đến phía sau một viện tử nhỏ, Phó Tranh đứng yên để nghe ngóng tình hình bên trong. Khi xác nhận không có quân mai phục, hắn mới dẫn Mai Như vòng ra đằng trước.

Lúc ra tới trước, Phó Tranh không mở cửa mà lập tức phóng lên tường rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Toàn bộ quá trình diễn ra trong yên lặng tuyệt đối, như thể hắn là một con mèo.

Dĩ nhiên Mai Như không tài ba thế, Phó Tranh ôm eo nàng và hai người cùng nhảy lên.

Dù đêm nay được hắn cứu giúp nhưng khi bị ôm eo, nàng vẫn cứng đờ người. Mai Như mím chặt môi, may là hắn nhanh chóng buông tay.

Mai Như liếc hắn một cái rồi đảo mắt quan sát xung quanh.

Viện tử khá bé và bám bụi giống lâu ngày không có người ở. Mai Như đoán đây là nơi Phó Tranh âm thầm chuẩn bị, ngày thường hắn sẽ tuyệt đối chẳng ghé qua, trừ phi có chuyện quan trọng như hiện tại.

Phía bên kia, Phó Tranh rút chủy thủ từ giày. Hắn cẩn thận kéo chốt rồi vừa vịn khung cửa vừa chậm rãi mở cửa; hắn làm mà chả phát ra tiếng động nào. Sau khi làm xong, hắn cũng không thả lỏng người, tấm lưng màu đen vẫn căng chặt như đang cố chịu đựng điều gì.

Phó Tranh lặng lẽ bước vô phòng.

Mai Như mím môi nhìn cánh cửa đen thui, nàng chần chừ giây lát mới đi vào.

Vì lý do an toàn, Phó Tranh không đốt đèn nên trong phòng tối đen như mực.

Nhờ ánh trăng cùng ngọn lửa thắp sáng nửa bầu trời, Mai Như thấy hắn cởi áo ngoài. Những vết máu đỏ thắm dày đặc trên cái áo trắng tinh. Mũi tên bị hắn bẻ gãy cắm xuyên vai phải, trông nó thật đáng sợ.

Trong nháy mắt, mùi máu tươi đặc trưng càng lúc càng nồng nặc trong căn phòng nhỏ và không thể bay hơi.

Phó Tranh nhíu mày kiểm tra vết thương trên vai, hắn sai Mai Như, “Ra ngoài múc nước về đây.” Nhà vùng này luôn có lu nước tích trữ, căn nhà họ ở không phải ngoại lệ.

Hiện giờ tình thế nguy cấp nên Mai Như chẳng bận tâm giọng điệu của hắn, nàng vội vàng chạy đi múc một gáo nước về phòng.

Lúc nàng quay lại, Phó Tranh vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ giống một ngọn núi. Khi Mai Như đưa nước cho hắn, nam tử lạnh nhạt ra lệnh, “Nàng qua bên kia đi.” Căn nhà phân ra làm hai gian trái phải, hắn đang chỉ gian đối diện. Phó Tranh nói tiếp, “Rương xiêm y bên kia hẳn có sẵn quần áo, nàng cố gắng tìm sẽ thấy đồ mặc được.”

Giờ trên người Mai Như là chiếc áo khoác mặc vội, phía dưới là quần trong mà các cô nương không thể cho ai thấy. Chưa kể nàng còn mang giày mà chẳng có vớ, làm phơi bày mu bàn chân trắng nõn tựa ngọc mỡ dê bóng loáng.

Thiếu nữ nghe Phó Tranh nói thì cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Phó Tranh liếc nàng rồi nghiêm nghị bảo, “Mau đi đi.” Hắn vẫn ráng kiềm chế cơn đau.

Mai Như cụp mắt xuống, “Điện hạ thì sao?”

“Bản vương không sao,” Phó Tranh thản nhiên đáp.

Mai Như thi lễ, “Cảm tạ ơn cứu mạng của điện hạ.” Nàng hỏi tiếp, “Điện hạ thật sự không cần ta hỗ trợ?” Mai Như nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt bình thản.

Phó Tranh mím môi, lạnh lùng nói, “Không cần, nàng mau đi nghỉ đi.”

Đã vậy thì Mai Như cũng không tranh cãi với hắn nữa, nàng khom lưng rồi đi một mình sang gian bên kia.

Phòng đối diện có chiếc giường bụi bặm, đệm chăn được cuộn ở phía trong, còn bên cạnh kê một cái rương. Mai Như mở rương và tìm thấy vài bộ trang phục với kích cỡ khác nhau. Nàng mặc quần áo chỉnh tề, mai nàng sẽ đưa áo choàng dài của đàn ông cho Phó Tranh.

Mai Như phủi bụi, trải chăn đệm ra, nhưng bụi vẫn bám đầy mặt nàng.

Nàng ngủ mà mặc nguyên áo khoác.

Căn nhà quá tối nên Mai Như không thấy gì hết, nhờ vậy các giác quan khác lại nhạy hơn. Ví dụ khi nằm yên thế này, nàng có thể nghe tiếng hít hà nhịn đau đầy kìm nén của Phó Tranh ở ngoài phòng. Mũi tên bắn trúng vai hắn có độc, thiếu thuốc cầm máu thì chẳng thể tùy tiện rút ra nên Phó Tranh chắc đang rửa miệng vết thương.

Mai Như thoáng trầm mặc rồi nhắm mắt lại.

Bên ngoài gió gào cùng tiếng truy lùng ầm ĩ, nàng cố lắm mới ngủ được một lát. Lúc tỉnh giấc, ánh sáng trắng đã xuất hiện ở đằng đông. Mai Như thay trang phục thường ngày của phụ nữ Tây Khương; bộ đồ này hơi rộng và vòng eo tương đối lớn, nàng lấy đai lưng quấn vài vòng rồi mới lò dò ra ngoài.

Ngoài phòng vô cùng tĩnh lặng, Phó Tranh nằm nhắm mắt ở đằng kia. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, hàng lông mày chau lại, khuôn mặt giăng kín sương giá.

Quả nhiên hắn vẫn mặc bộ áo trong dính máu, mũi tên cắm nguyên trên vai. Gáo nước Mai Như múc hôm qua giờ đỏ đậm, toàn bộ là máu của Phó Tranh.

Thiếu nữ ngẩn ngơ nhìn hắn rồi nhìn mặt trời bên ngoài, nàng thở dài trước và lại gần nam tử.

Ai dè vừa cất bước là Phó Tranh lập tức mở mắt. Đôi mắt đen đặc sắc bén đáng sợ, nhìn kỹ thì mắt hắn còn ánh màu đỏ!

Hắn vốn dễ tỉnh giấc vì quen hành quân đánh giặc, chưa kể bị thương làm hắn chỉ chập chờn ngủ trong chốc lát. Phó Tranh thấy là Mai Như bèn hơi thả lỏng người, “Nàng tỉnh rồi?” Giọng hắn khàn khàn như đang cố nói chuyện, chắc hắn mệt mỏi cùng cực.

Mai Như khựng lại trước lúc đề nghị, “Điện hạ vô trong nghỉ tạm trên giường đi, ta sẽ ra ngoài mua thuốc trị thương.”

“Không được! Quá nguy hiểm!” Phó Tranh quả quyết phản bác.

Mai Như cũng kiên quyết đáp, “Điện hạ đừng lo, ta sẽ tùy cơ ứng biến.”

Phó Tranh híp mắt, nặng nề nhìn nàng. Mai Như bình thản đáp trả ánh mắt hắn, nàng tiến lên vài bước rồi dìu hắn đến chiếc giường trong phòng.

Phó Tranh không muốn nàng đỡ nhưng qua một đêm, nửa người hắn đã không thể cử động. Bây giờ Mai Như nâng tay hắn, Phó Tranh buộc phải dồn sức nặng lên người nàng.

Hắn cũng không nhẹ, Phó Tranh cúi đầu thì thấy Mai Như nhìn chằm chằm mặt đất, nàng chỉ tận tâm đỡ hắn chứ chả nghĩ gì khác. Do vội nên nàng chưa buộc tóc, mái tóc dài rủ trên vai tựa dải lụa. Đêm qua lúc hai người kề sát nhau, Phó Tranh ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ mái tóc đen của Mai Như; mùi hương rất nhạt nhưng vẫn toát lên sự lạnh lẽo.

Không hiểu vì sao, trái tim hắn bỗng thấy khổ sở.

Mai Như đỡ hắn lên giường, nàng cung kính hỏi, “Điện hạ cần mua thuốc gì?”

Phó Tranh che giấu tâm tư rồi báo từng tên thuốc, sau đấy hắn chỉ nàng những tiệm thuốc ở gần đây. Cuối cùng hắn căn dặn, “Đừng mua ở một chỗ.”

“Ta biết,” Mai Như gật đầu.

Nàng buộc tóc qua loa và trùm đầu bằng khăn mà phụ nữ địa phương hay dùng, chỉ để lộ khuôn mặt như hoa như ngọc.

Phó Tranh lẳng lặng nhìn nàng, hắn chợt bảo, “Nàng đừng đi vẫn hơn.”

Mai Như bình tĩnh ngoái đầu nhìn hắn, sắc mặt nàng nghiêm túc. “Điện hạ đã cứu mạng ta thì ta tuyệt đối sẽ không để mặc điện hạ gặp nguy.” Mai Như tuyên bố như thế.

Phó Tranh cảm thấy có thứ gì va mạnh vào tim, khiến hắn bồn chồn khó chịu. Hắn run run rồi hiếm lắm mới nói dịu dàng, “Cẩn thận đấy, bản vương chờ nàng về.”

Mai Như cũng nở nụ cười hiếm hoi, nàng cười càng tô điểm cho nhan sắc. Trước khi đi, nàng trét tro lên mặt; Mai Như trắng bóc nên bôi thêm chút tro thì trông mới nhếch nhác.

Phó Tranh không nằm xuống mà chỉ ngồi dựa tường và lắng nghe bước chân khẽ khàng của Mai Như. Sau đó nàng thận trọng mở cửa rồi đóng cửa, hắn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Phó Tranh dựa toàn bộ người vô tường.

Hắn mệt lắm, lại nhức mỏi tột độ; thân thể nặng trịch như chẳng thuộc về hắn. Song Phó Tranh chả dám ngủ, ngộ nhỡ Mai Như mãi không về thì hắn phải nghĩ cách ra ngoài tìm nàng.

Phó Tranh vừa suy nghĩ vừa dựa vào bức tường lạnh băng, yên lặng điều chỉnh hơi thở. Hắn đau suốt đêm nên mất hết cảm giác từ lâu, giờ chẳng qua chỉ nghĩ cách duy trì sự tỉnh táo.

Phó Tranh nhìn xuống.

Tối qua Mai Như đã ngủ trên chiếc giường này, hắn phát hiện sợi tóc của cô nương ở cạnh mình khi tình cờ lướt mắt nhìn. Nếu tập trung, hình như hắn có thể ngửi thấy hương thơm nọ.

Phó Tranh nhìn chằm chặp sợi tóc với cặp mắt đỏ ngầu, hắn không dám ngủ dù chỉ một chút.

Có điều, Mai Như thật sự đi lâu quá.

Nàng đi lúc trời tờ mờ sáng, giờ mặt trời đã lên cao mà nàng vẫn chưa về, tính ra là hơn một canh giờ rồi. Phó Tranh tính xong thời gian để đi mấy con đường thì lo lắng khôn xiết. Đúng lúc hắn định nghĩ cách, bên ngoài chợt vang lên tiếng đẩy cửa dè dặt. Thanh âm kia nghe rất cẩn thận, tiếp theo là bước chân êm ái của một cô nương.

Phó Tranh ngây người một lúc, chẳng mấy chốc, Mai Như vào phòng với hai tay nải nhỏ trên tay.

Mai Như gọi “điện hạ” và lập tức kể tình hình bên ngoài cho hắn chứ không để phí thời gian, “Nghe đâu đêm qua cung điện Tây Khương có biến. Cô công chúa của ngài không biết bị giam lỏng hay thế nào, nhưng hiện tại Trấn Quốc Tướng quân của Tây Khương là người cầm quyền.” Mai Như hơi dừng lại rồi tiếp tục, “Ta chỉ nghe được Tôn đại nhân lẫn Úc đại nhân đã bị giết, những người khác thì không rõ sống chết. Giờ ngoài kia đang truy nã chúng ta khắp nơi…”

Phó Tranh ngẩn ngơ nhìn nàng, thậm chí chẳng để ý nàng nói “cô công chúa của ngài”.

Trong lúc thông báo, Mai Như lần lượt lấy ra đồ trong túi: thuốc trị thương, cây kéo nhỏ, cả bánh bao nóng hổi để ăn lót dạ.

Phó Tranh dời mắt.

Kể ra Mai Như khá can đảm. Nàng không hoảng sợ trước biến cố, có thể nghe ngóng nhiều tin tức, đồng thời mua vô số đồ như vậy; quả thật chả giống một tiểu thư khuê các nhu nhược.

Hắn ngước nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm gấp bội.

Mai Như bận bịu múc nước sạch vào phòng rồi bưng đến trước mặt Phó Tranh, nàng điềm tĩnh phân công, “Điện hạ khỏe nên hãy rút mũi tên ra, ta sẽ lo bôi thuốc với băng bó.”

Gương mặt vô cảm của Phó Tranh rốt cuộc cũng dao động; nam nữ thụ thụ bất thân, nói gì đến việc cởi áo. Mặt mày hắn sa sầm khi nhìn Mai Như, hắn ngập ngừng rồi nghiêm khắc quát, “Nàng ra ngoài đi, bản vương sẽ tự làm.”

Mai Như khăng khăng nói, “Bây giờ điện hạ khó cử động nên đừng tranh cãi việc này.”

Phó Tranh đang mặc bộ áo trong đẫm máu, cả người hắn bốc mùi máu tươi giống hung thần. Hắn ngồi yên ở đó và trầm tĩnh nhìn Mai Như, thế rồi nam tử bất chợt mở miệng lập lời thề, “Tam cô nương, vậy thì lần này khi trở về, bản vương nhất định sẽ cưới nàng làm vợ.”

“Khỏi cần.” Mai Như cự tuyệt lần thứ hai, còn đáp cực nhanh nữa.

Con ngươi của Phó Tranh co lại, hắn nhìn Mai Như chòng chọc.

Mai Như thản nhiên nhìn hắn, chẳng hề thẹn thùng như một cô nương bình thường. Nàng lặp lại câu nói trước đấy, “Điện hạ đã cứu mạng ta nên ta chắc chắn dốc sức hoàn trả. Việc này đâu liên quan tới tình cảm nam nữ, mong điện hạ đừng hiểu lầm.”

Nàng nói huỵch toẹt suy nghĩ của mình. Phó Tranh nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn cả vào lòng nàng.

Hắn luôn nhìn người chính xác, thiếu nữ trước mặt thật sự chẳng ấp ủ chút tình cảm nào với hắn. Bởi vì cặp mắt của Mai Như bình thản quá mức, tới nỗi thừa sức thiêu đốt trái tim người ta.

Có lẽ trong mắt nàng, hắn chả khác gì phụ nữ, con thỏ, hay chó mèo.

Phó Tranh mấp máy môi, không biết tại sao cổ họng hắn có vị tanh tanh mặn mặn.

Là máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi