THỊNH SỦNG CHI HẠ

Trên đường đi, Mai Như chậm chạp theo sau Phó Tranh. Nàng không cần vội vì người đi phía trước còn chậm hơn nàng, chưa kể hắn thường xuyên phải nghỉ chân trong chốc lát nữa.

Thiếu nữ lạnh lùng quan sát nam tử nửa sống nửa chết ở đằng trước, nàng thở dài rồi tiến lên dìu hắn.

Người này đang bị thương nặng, hắn mà bất cẩn tử vong là coi như chết vì nàng. Nếu Phó Tranh không cứu nàng thì hắn đâu thảm hại thế? Mai Như chẳng có gì để hoàn trả món nợ nhân tình lớn cỡ đó, nàng đành tận tâm chăm sóc và ngóng trông hắn đừng chết cũng như sớm gặp được quân cứu viện.

Phó Tranh run run khi Mai Như chạm vào hắn.

Bàn tay nàng thật mềm mại, hắn vẫn cảm nhận được độ mềm ấy dù cách lớp vải dày.

Hắn cúi đầu nhìn.

Nàng gom hết tóc vô khăn trùm đầu, phơi bày cái cổ trắng ngần cùng vành tai nhỏ xinh. Nữ tử đã gỡ hết bông tai để tránh bị chú ý nên giờ tai nàng trống không. Hắn nhìn mà cứ thấy thiếu thiếu cái gì, làm nội tâm hắn thật sự khó chịu.

Phó Tranh mím môi rồi dời mắt, hắn ngẩng đầu xem nên đi đường nào, đồng thời so sánh độ nhanh chậm và sự nguy hiểm của từng con đường.

Mai Như tưởng Phó Tranh dừng lại vì vết thương đau nhức, nàng chủ động cầm tay nải và cố gắng khuyên nhủ, “Thất gia ngồi xuống ăn lót dạ đi.” Bọn họ đã đi được một thời gian dài, nàng thật lòng sợ hắn chết ở đây!

Giọng Mai Như ẩn chứa sự dịu dàng hiếm hoi, nàng lấy bánh bao mua buổi sáng từ trong bao vải rồi đưa cho hắn; đúng là rất săn sóc. Phó Tranh thoáng ngẩn ngơ, hắn cụp mắt xuống. Hắn thấy những ngón tay tựa hành tước cầm một cái bánh bao, sáng nay đôi tay này còn dính máu và cẩn thận rửa vết thương cho hắn nữa.

Tim hắn co thắt, hắn hỏi, “Nàng ăn gì?”

Mai Như đáp, “Ta ăn cái bánh này.”

Hôm nay nàng đi dạo ngoài phố thì phát hiện trong thành bán rất nhiều đồ ăn vặt đủ loại hình dạng lẫn màu sắc, trông lóa mắt vô cùng. Mai Như yêu ăn vặt nên sau khi nếm thử thì mua những món nàng thích nhất. Bọn họ cần chuẩn bị lương khô cho hành trình chạy nạn, thế là nàng nghĩ đương nhiên phải chuẩn bị thứ mình thích ăn.

Phó Tranh nhăn mặt nhìn cái bánh to dày mà Mai Như mua, hắn lạnh lùng bảo, “Ta ăn cái này, nàng ăn bánh bao.”

“Tại sao?” Mai Như ấm ức bắt bẻ. Đây là món ăn ưa thích của nàng, huống hồ bánh bao lạnh thì sao nàng ăn nổi.

Phó Tranh chẳng giải thích lý do, chỉ nghiêm nghị nói, “Không tại sao cả, ở bên ngoài thì hãy nghe lời ta.”

Mai Như bất mãn vì bị cướp đồ ăn.

Phó Tranh vẫn nhíu mày, “Cho ta xem nàng mua những gì.”

Hắn tìm chỗ sạch sẽ để mở tay nải, hai hàng lông mày đậm nhíu chặt gấp bội lúc thấy bên trong bao. Tay nải toàn bánh là bánh, nếu không có nước chắc hắn lẫn Mai Như sẽ chết nghẹn vì chúng! Vấn đề lớn nhất ở Tây Khương là thiếu nước, ngoại trừ thủ phủ dẫn nước từ Thiên Trì thì những nơi khác đều hạn hán trường kỳ. Chuyến đi này của bọn họ khéo không chết vì đao kiếm mà sẽ chết khát mất!

Phó Tranh ủ ê nhìn núi bánh bột ngô, hắn vừa nhíu mày vừa xóc hai cái túi nước mang theo bên người.

Mai Như bỗng hiểu ra, mặt nàng tức khắc đỏ bừng. Thiếu nữ đề nghị, “Ngài ăn bánh bao đi, còn lại để ta từ từ ăn.” Nàng không so đo với người bệnh, càng chẳng thể khiến hắn chết khát.

Thái độ nàng đột ngột chuyển biến làm Phó Tranh cũng mủi lòng, “Không sao, đến tối chúng ta tìm thôn làng nghỉ ngơi thì xin ít nước là được.”

Hai người ngồi ăn ven đường.

Cuối cùng Phó Tranh quyết định bẻ bánh bột ngô dày như gạch thành miếng nhỏ rồi chậm rãi nuốt. Mai Như ngồi vùi đầu cạnh hắn, cái miệng nhỏ nỗ lực nhai chiếc bánh bao lạnh ngắt. Phó Tranh cao hơn nàng, ngay cả khi ngồi thì hắn vẫn cao hơn nhiều. Hắn chuyển tầm mắt xuống phía dưới, lần lượt ngắm nhìn lông mi, cặp mắt, đôi tai nhỏ trống không của nàng. Sau đấy hắn dời mắt và hững hờ nhìn về nơi xa, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Mai Như ăn bánh bao trong lúc nghiền ngẫm những lời của Bình Dương tiên sinh. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường; hiện giờ nàng mới đi vài dặm đường đã phát hiện mình thiếu kinh nghiệm cỡ nào, còn bộc lộ sự ngu xuẩn nữa. Tại nơi đây, nếu không vì hiềm khích trước kia thì nàng đã bái Phó Tranh làm thầy.

Bánh bao lạnh khó ăn nên Mai Như chật vật nuốt nó, nàng nghẹn tới độ mặt mũi đỏ bừng. Phó Tranh vặn mở túi nước rồi đưa cho nàng. Mai Như thấy nước bèn tu ừng ực mấy ngụm mới nuốt nổi miếng bánh. Lúc quơ quơ túi nước rỗng, mặt nàng lại đỏ.

Phó Tranh thờ ơ nói, “Ta không khát, nàng cứ uống đi.”

Mặt Mai Như nóng bội phần khi nhìn miếng bánh khó nuốt trên tay hắn.

Hôm ấy quả nhiên Phó Tranh chả uống lấy một ngụm nước. Đi đường làm Mai Như khát khô nhưng nàng chẳng uống nhiều, chỉ uống mấy ngụm nhỏ. Trước lúc trời tốt, hai người tìm thấy một gia đình nông dân.

Khi nghe hai người xin tá túc, bác gái của gia đình cực kỳ thẹn thùng, “Điều kiện nhà ta kém, hai vị bỏ quá cho.”

Mai Như vội bảo, “Không đâu, không đâu.” Nàng hiếm khi đi đường dài nên chân đau nhức gần chết, nàng chỉ muốn có chỗ nghỉ chân chứ nào quan tâm điều kiện ra sao?

Bác gái cười vui vẻ rồi dẫn bọn họ đến một gian phòng và chỉ vô trong, “Tối nay hai vợ chồng nghỉ ở đây nhé.”

Bác gái nói vậy làm thân thể Mai Như cứng ngắc như bị đóng băng, nàng cúi đầu một cách mất tự nhiên. Phó Tranh thoáng liếc nàng rồi cảm ơn bác gác, tay trái hắn lấy ra chút bạc vụn từ ngực áo. Bác gái thấy bạc thì càng nhiệt tình, “Hai vị cần gì cứ nói một tiếng.” Phó Tranh gật đầu và yêu cầu thức ăn với nước uống.

Mai Như vẫn đứng đực ra, người nàng cứng hơn nữa khi thấy căn phòng chỉ có một chiếc giường.

Dùng xong cơm tối, Mai Như nhân lúc trời còn sáng để thay băng cho Phó Tranh. Hắn đi cả ngày nên miệng vết thương lại rách, máu nhuộm đỏ băng vải trông rất đáng sợ.

Phó Tranh lên tiếng khi thấy nàng ngẩn người, “Ta sẽ tự làm.”

Mai Như hấp tấp nói, “Ta không sao.” Nàng nhanh chóng kiềm chế nỗi sợ hãi rồi bình tĩnh thay băng.

Thiếu nữ thật sự bình tĩnh quá mức, dù ngón tay nàng đụng vô bộ ngực trần của Phó Tranh thì tai cũng chẳng đỏ tí nào. Mai Như vẫn bình thản bất kể Phó Tranh có nhìn nàng chăng nữa, thậm chí còn đáp lại ánh mắt hắn. Khuôn mặt diễm lệ của cô nương này chả hề đỏ lên. Mai Như vốn trắng nên nếu đỏ mặt thì rất dễ nhận thấy.

Tức nghĩa nàng thật lòng không coi hắn là đàn ông!

Phó Tranh lạnh lùng dời mắt.

Sau khi thay băng, Mai Như loay hoay thu dọn sạch sẽ, Phó Tranh mặc áo ở phía sau nàng. Nữ tử không nhìn hắn mà chỉ ngồi xuống cái ghế dài duy nhất trong phòng và chống cằm nhìn ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trời dần tối. Gia đình này đâu có tiền thắp đèn nên tất nhiên đi ngủ sớm.

Trời đã tối sầm nhưng Mai Như vẫn ngồi lặng thinh tại chỗ.

Phó Tranh vừa nhìn nàng vừa gọi, “A Như, lại đây.” Khi không có người ngoài, hắn sẽ xưng hô như vậy.

Mai Như nhíu mày, cơn giận chực chờ trong cổ họng nhưng khó nói thành lời, nàng đành lề mề tới gần hắn, “Có chuyện gì?”

“Nàng ngủ đi,” Phó Tranh hạ thấp giọng, hắn nói xong liền ngồi lên cái ghế kia mà chẳng nhìn nàng thêm lần nào.

Mai Như sửng sốt dõi theo hắn, sau đấy nàng xoay người trải chăn tươm tất.

Ban đêm ở đây lạnh vô cùng, gió lớn thổi rung cửa sổ và tạo nên tiếng kẽo kẹt ầm ĩ. Mai Như nằm xoay lưng về phía Phó Tranh, nàng ngủ không được nên cứ mở mắt nhìn màn đêm đặc quánh. Khoảng cách gần làm nàng có thể nghe hơi thở yếu ớt từ người nọ, nàng nghĩ đến vết thương của hắn và thầm nhủ lỡ hắn chết thì sao. Mai Như thầm than rồi ngồi dậy.

Phó Tranh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại. Dáng ngồi của hắn trông mệt mỏi, con ngươi đen như mực tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.

Mai Như im lặng nhìn hắn.

Phó Tranh cũng nhìn nàng.

Hắn thấy Mai Như giấu thân hình mảnh khảnh vào bóng tối. Song cặp mắt hoa đào kia rực sáng tựa những ngôi sao lộng lẫy bên ngoài, chúng thừa sức hút người ta vô bể sâu.

Giây phút ấy, bóng đêm lạnh thấu xương hóa thành bàn tay dịu dàng vuốt ve trái tim người đàn ông. Hắn bất giác run rẩy, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Mai Như lặng lẽ xích vô trong, nàng thoáng dừng lại rồi tiếp tục xê dịch cho tới khi ngồi sát vào tường.

Tuy làm thế nhưng nàng vẫn thản nhiên nhìn Phó Tranh.

Thái độ thản nhiên ấy giống thanh đao, dẫu nó chỉ chà nhẹ thì lòng người vẫn đau.

Phó Tranh ngồi bất động trên ghế.

Hai người nhìn nhau qua màn đêm âm u. Phó Tranh quay mặt đi, hắn mím chặt môi và bình tĩnh nhìn bên ngoài.

Bọn họ trải qua đêm hôm ấy như vậy đó. Hôm sau, sắc mặt Phó Tranh tái nhợt bội phần; đôi môi mỏng trắng bệch như không có tí máu nào. Mai Như vừa thấy mặt hắn là hoảng sợ, nàng gấp gáp dìu Phó Tranh vì sợ hắn tự đi sẽ ngất xỉu. Ai dè Phó Tranh lầm lì rút tay lại, hắn lườm nàng rồi tự mình đi.

Hắn không cần thiện ý của nàng.

Mai Như nhẩm tính số bạc hiện tại, chúng không đủ mua một con ngựa. Nàng bực bội nhìn thanh niên đi đằng trước, lúc nào rồi mà hắn còn giận dỗi? Muốn vứt bỏ tính mạng chắc?

Ngày hôm đấy, hai người đều lặng im suốt hành trình. Khi đêm xuống, bọn họ lại nghỉ tại nhà người khác.

Hôm nay lúc thay băng cho Phó Tranh, Mai Như càng chẳng nỡ nhìn. Miệng vết thương đã biến thành màu đen, máu chảy ra cũng đen nốt. Mặt hắn trắng khủng khiếp, đôi mắt đẹp uể oải nhắm nghiền như đang kiệt sức, hơi thở thì yếu gấp bội. Mai Như thở dài, nàng khuyên, “Thất gia, chúng ta tìm đại phu thôi, cứ tiếp tục thế này…”

Phó Tranh nghe vậy bèn mở mắt, hắn lạnh lùng nhìn Mai Như chằm chằm. “A Như nói vậy là đang lo cho ta ư?” hắn đặt câu hỏi.

Ánh mắt hắn đã lạnh lẽo còn hung ác và âm u, làm người ta thiếu thoải mái khi bị nhìn chòng chọc. Mai Như dời mắt, cung kính lặp lại, “Thất gia đã cứu mạng ta thì dĩ nhiên ta sẽ tận tâm chăm sóc ngài.”

“A,” Phó Tranh cười khẩy. Ngay sau đấy, hắn đột ngột nảy sinh ác ý mà ra sức bóp cổ tay Mai Như. Nam tử gằn từng chữ, “Chăm sóc tới mức không quan tâm danh dự của chính mình?”

Mai Như biết hắn nói chuyện đêm qua, nàng cụp mắt xuống và bình thản đáp, “Ngài đã cứu mạng ta nên hành động thế là điều hiển nhiên.”

Huyệt thái dương của Phó Tranh giật giật trước thái độ trên, hắn cười lãnh đạm, “Nàng quả thật vứt luôn danh dự của một cô nương…”

Giọng hắn lạnh như băng giá, nụ cười thì đáng sợ. Tay hắn vẫn siết cổ tay nàng, toàn thân Mai Như cứng đờ. Bỗng nhiên, Phó Tranh tăng lực tay rồi giật một cái. Mai Như lảo đảo và nhào vào bộ ngực trần của hắn!

Thiếu nữ vừa ngửa mặt là hắn đã cúi xuống hôn nàng.

Nói chính xác thì không phải hôn, hắn chỉ cắn đôi môi mềm của nàng cho hả giận.

Mai Như đau quá bèn dùng cả tay lẫn chân để vùng vẫy, để đánh, để cào, và để đá hắn. Phó Tranh ôm nàng chặt hơn, ngón tay người đàn ông còn xoa vành tai nàng. Lòng bàn tay hắn có lớp chai mỏng nên khá nhám, bây giờ lớp chai ấy đang mơn trớn vành tai trắng nõn. Đầu óc Mai Như nổ tung. Nàng tức muốn hộc máu – và buồn bực nữa – thế là dốc sức đánh vô vết thương của hắn, hoàn toàn mặc kệ hắn sống hay chết.

Phó Tranh rên một tiếng, Mai Như cấp tốc đứng dậy khi hắn thả lỏng tay. Máu đen lập tức rỉ ra rồi chảy dọc theo ngực nam tử.

“Đến nước này mà nàng vẫn không muốn lấy ta sao?” Phó Tranh lạnh lùng hỏi.

“Tất nhiên không muốn!” Mai Như đáp với khuôn mặt lạnh tanh.

“Tại sao?” Phó Tranh chất vấn, “Chẳng lẽ nàng có người trong lòng? Là ai?” Giọng hắn đầy áp lực giống mây đen nghìn nghịt trước cơn bão, chèn ép làm người ta ngột ngạt.

Mai Như cúi đầu, nàng không đáp trả.

Phó Tranh lặng yên giây lát, ánh mắt hắn căng thẳng khi hỏi bằng giọng trầm thấp, “Là thập nhất đệ à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi