THỊNH SỦNG CHI HẠ

Quân y nghe Phó Tranh tỉnh dậy bèn gấp rút bưng tới chén thuốc đã chuẩn bị sẵn, đồng thời dặn dò kỹ càng, “Điện hạ bị thương nặng lắm, tuyệt đối đừng cử động tay phải cho đến lúc mọc thịt mới.” Vết thương vai phải của Phó Tranh đã thành màu đen, quân y hết cách nên đành xẻo phần thịt đó.

Bị xẻo thịt khi còn sống rất đau, trái tim hắn còn thấy trống rỗng một cách khó hiểu. Dù thịt mới mọc ra thì cũng chẳng thể lấp đầy chỗ trống ấy.

Quân y băng bó kỹ lưỡng một lần nữa, Phó Tranh mím môi rồi hờ hững gật đầu.

Bây giờ hắn không được dùng tay phải nên nhận chén thuốc bằng tay trái.

Phó Chiêu tò mò một chuyện suốt trưa nay. Thạch Đông là lính hầu cận của Phó Tranh, đáng lẽ hắn phải có mặt tại đây. Song hiện giờ Thạch Đông mất tăm mất tích, Phó Tranh cũng không cho ai khác chăm sóc mình. Căn lều này trống hoác tới mức buồn tẻ, y hệt phủ Yến Vương ở kinh thành vậy. Phó Chiêu nhịn hết nổi, “Thất ca, Thạch Đông đâu?”

Đêm trạm dịch bị tập kích, Phó Tranh phái Thạch Đông cùng một hộ vệ thân cận đi cứu hai nha hoàn của Mai Như. Tuy nhiên đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng họ, chẳng biết có chạy thoát không. Phó Tranh thoáng trầm mặc, hắn nói dối tỉnh bơ, “Bị lạc nhau.”

Phó Chiêu “ồ” một tiếng rồi im lặng nhìn quân y ở bên cạnh. Hắn còn thắc mắc khác như là Tuần Tuần có vẻ chạy trốn cùng thất ca, trông hai người chật vật thế thì rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Phó Chiêu cứ canh cánh vấn đề trên, hắn phải hỏi thất ca vì Mai Như nghỉ trong lều miết nên hắn không bắt chuyện với nàng được.

Quân y thức thời lui ra trước, Phó Chiêu tận dụng cơ hội này để nói lên nghi vấn, “Sao thất ca đi chung với Tuần Tuần? Sao chỉ có mình hai người? Những người khác đâu?”

Tay cầm chén thuốc của Phó Tranh hơi khựng lại, dường như đâu đó trên người hắn đau nhói. Nam tử mau chóng bình tĩnh đáp, “Ta tình cờ gặp tam cô nương thôi, những người khác cũng bị lạc nhau.” Dứt lời, Phó Tranh uống một hơi cạn chén thuốc. Thuốc vừa chát vừa đắng, đây là vị đắng khó mô tả thành lời.

“Thất ca gặp gì mà bị thương nặng thế?” Phó Chiêu thẳng thắn hỏi hết mọi thắc mắc.

Khuôn mặt lạnh nhạt của Phó Tranh không biểu lộ cảm xúc, hắn ngừng giây lát rồi bảo, “Trên đường chạy trốn, ta và Mai tam cô nương đụng phải binh lính truy đuổi. Ta bất cẩn bị thương lúc giao chiến.”

Câu trả lời khiến Phó Chiêu kinh ngạc cảm thán, hắn hấp tấp chắp tay thi lễ, “Ta lại phải cảm ơn thất ca.”

“Cảm ơn gì cơ?” Phó Tranh thờ ơ nhìn đứa em như không hiểu ý hắn.

Phó Chiêu hưng phấn nói, “Tất nhiên cảm ơn thất ca cứu mạng Tuần Tuần rồi.”

“Sao đệ phải cảm ơn?” Phó Tranh giữ giọng điệu dửng dưng để dò hỏi.

Phó Chiêu ngớ người trong phút chốc, hắn gãi gãi đầu rồi cười ngượng ngùng. Kỳ thật mặt mũi hắn khá giống Phó Tranh, nhưng hắn có thêm vẻ ngây ngô của thiếu niên: môi hồng răng trắng, các đường nét tuấn tú hiện lên một cách nhẹ nhàng.

Phó Tranh không hề cười, hắn lẳng lặng nhìn đứa em cùng một mẹ. Thứ cảm xúc mơ hồ tràn ngập đôi mắt đen của Phó Tranh khi thấy nụ cười trong sáng trên môi thập nhất đệ, có lẽ đó là hâm mộ hoặc thứ gì khác. Hắn xoa đầu Phó Chiêu, “Chiêu nhi về lều trước đi, để ta nghỉ ngơi đã.” Giọng hắn khẽ khàng, đong đầy nỗi buồn.

“Thất ca, ta có chuyện cần nói.” Phó Chiêu vội la lên, “Chuyện quan trọng lắm!”

Hiện tại cũng có người khác chờ ngoài lều, nhưng Phó Tranh mệt đến nỗi lười quan tâm mọi việc. Hắn đáp trả, “Để mai hẵng nói.”

Hắn quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ say một giấc.

Căn lều yên tĩnh lại sau khi hắn đuổi người ra ngoài, dù vậy Phó Tranh vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Trước mắt hắn là bóng đêm tăm tối tựa hang động, hình như đáy lòng hắn cũng có một hố sâu. Hồi lâu sau, Phó Tranh thay quần áo sạch và chậm rãi đứng dậy ra ngoài lều.

Hắn vừa rời khỏi lều đã được nghênh đón bởi cơn gió lạnh. Gió mạnh giống những con dao nhỏ, cắt vô da thịt là lạnh thấu xương.

Ban đêm nơi đây thật lạnh, Phó Tranh đứng tại chỗ mà chẳng hiểu sao lại nghe thấy tiếng chà chân khe khẽ vì quá lạnh của Mai Như vào tối nọ. Rõ ràng nàng làm rất nhẹ nhưng hắn vẫn nghe được, cứ như nàng đang chà xát trái tim hắn. Phó Tranh là kẻ sở hữu trái tim cứng rắn và lạnh lẽo, hắn xót cho mình nàng thôi.

Hắn chớp chớp mắt rồi nhìn về phía một cái lều gần đấy. Ánh sáng vàng tỏa ra từ trong lều, hắn có thể tưởng tượng dáng vẻ Mai Như ngồi dưới đèn.

Phó Tranh trầm tư rất lâu mới bước tới bên ngoài lều, “Mai cô nương.”

Mai Như đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng ngây ra một lúc khi đột nhiên nghe tiếng Phó Tranh. Nàng không ra ngoài mà hỏi từ bên trong lều, “Điện hạ có chuyện gì ạ?”

Phó Tranh điềm nhiên nói, “Tam cô nương đang giữ chủy thủ của bản vương.”

Mai Như đúng là đang giữ thanh chủy thủ đó. Hành trình trở về gấp gáp nên nàng chưa tìm thấy cơ hội trả Phó Tranh, ai ngờ hắn lại đích thân đi đòi.

Mai Như không đợi người đàn ông bên ngoài nói gì thêm, nàng nhanh chóng bảo, “Điện hạ chờ một chút.”

Nàng xoay người lấy món vũ khí; nó rất nặng, cầm trên tay còn thấy lạnh buốt và cứng như đá. Mai Như chợt nghĩ Phó Tranh vô cùng giống thanh chủy thủ này, lạnh đến độ khiến người ta sợ hãi. Do xung quanh không có nha hoàn nên nàng tự tay làm mọi việc, thiếu nữ xốc mành rồi thò người ra. Phó Tranh đứng ngay ngoài lều.

Hắn cách nàng khá gần, bốn mắt bất ngờ chạm nhau giữa đêm đen.

Phó Tranh mặc áo dài xanh đen thêu hoa văn chữ vạn nối liền nhau[1], bên ngoài khoác thêm áo choàng đen. Khuôn mặt hắn tái nhợt, nhưng bộ mặt đẹp chấn động lòng người không còn sự hung hãn lẫn dứt khoát khi giết người giống hôm qua. Hắn hiếm lắm mới toát lên vẻ đáng thương của một công tử ốm đau yếu ớt.

Mai Như nhìn hắn rồi thi lễ, nàng cung kính đưa chủy thủ cho Phó Tranh và bày tỏ sự cảm kích, “Đa tạ điện hạ.”

Phó Tranh không cầm lấy, hắn lặng lẽ nhìn xuống.

Người trước mặt hắn đã tắm rửa, gương mặt dơ dáy giờ trắng nõn, trông nó nổi bật giữa màn đêm thăm thẳm. Nhờ vậy mà vết thương trên cánh môi đỏ thắm càng bắt mắt, đấy là vị trí hắn cắn.

Mai Như cứng ngắc cúi gằm đầu lúc cảm nhận được ánh mắt từ hắn.

Thiếu nữ đang nâng thanh chủy thủ, nàng giơ tay cao hơn.

Tay cô nương trắng ngần – còn mềm mại nữa – hôm qua hắn mới nắm tay nàng. Phó Tranh hơi siết tay bên dưới tay áo rộng, hắn thản nhiên nói, “Bản vương tặng tam cô nương thanh chủy thủ này.”

Mai Như sửng sốt nhưng nàng lập tức khéo léo đối đáp, “Quân tử không cướp đoạt thứ người khác yêu thích. Điện hạ bị thương nặng mà vẫn nhớ rồi tới lấy trong đêm, chắc chắn ngài cực kỳ thích nó.”

Phó Tranh khẽ cười khẩy, hắn cúi đầu nhìn nàng mà tự giễu, “Đúng vậy, bản vương cực kỳ thích và nhớ thương trong lòng, dù đêm khuya cũng muốn đến xem.”

Từng câu từng chữ của hắn đều ám chỉ điều khác. Mai Như bực bội vì biết mình nói sai, vẽ đường cho hắn phản pháo.

Đối diện nàng, Phó Tranh bình thản tiếp lời, “Bản vương tới chỉ để nói mình tặng thanh chủy thủ này cho tam cô nương. Nào ngờ ban nãy bản vương chưa nói xong thì tam cô nương đã hiểu lầm và vội vã chạy ra…”

Giọng hắn lãnh đạm nhưng tai Mai Như nghe ra ý đồ gây sự trong đó; hắn nói như thể nàng không chịu nghe cho xong vì muốn mau mau gặp hắn vậy!

Mai Như bực mình gấp bội, nàng nhìn Phó Tranh song hắn đã dời mắt sang bên cạnh.

Hắn không nhìn nàng khi hững hờ hỏi, “Nàng gặp thập nhất đệ thì vui lắm à?” Phó Tranh nhớ lại lúc hai người vui sướng chào nhau sáng nay, hắn cười lạnh lùng dù ánh mắt hơi căng thẳng.

Mai Như đang tức nên ăn nói chả hề khách khí, “Gặp Thập Nhất điện hạ đương nhiên vui hơn gặp điện hạ.”

Câu nói ấy là mũi tên xuyên tim!

Cái vị tanh mặn tức khắc chực trào trong ngực Phó Tranh.

Nam tử siết nắm đấm dưới tay áo rộng, hắn mím chặt đôi môi mỏng và cắn răng để kiềm chế vị tanh tưởi kia. Sau đấy Phó Tranh phất tay rời đi với bộ mặt sa sầm.

Bóng dáng hắn cao lớn và lạnh băng trong đêm tối, giờ hắn sát khí đằng đằng chứ còn tí đáng thương nào đâu?

Mai Như lạnh nhạt dõi theo hắn trong giây lát rồi xoay người về lều. Lúc đã vào trong lều nàng mới phát hiện tay mình còn nắm chặt chủy thủ của Phó Tranh!

Tất nhiên bây giờ nàng không thể đuổi theo, thành ra nàng giữ thanh chủy thủ này không được mà trả cũng chẳng xong. Mai Như lại nổi khùng, nàng quẳng món vũ khí lên giường. Làm thế vẫn chưa đủ hả giận, thiếu nữ ước gì mình được dùng chủy thủ thọc Phó Tranh mấy cú. Rất lâu sau, Mai Như thở dài nhìn thanh chủy thủ rồi cất nó đi để hôm khác trả hắn.

Điều kiện doanh trại ở đây không tốt, song mấy binh lính vẫn chu đáo tìm gương lẫn lược chuyên dụng của cô nương cho nàng. Mai Như ngồi chải tóc bên bàn trước khi ngủ. Dưới ánh đèn, chiếc gương phản chiếu hình ảnh vết thương rõ mồn một trên môi nàng. Các cô nương đều sở hữu đôi môi mịn màng, riêng nàng bị rách môi và vết rách đang đóng vảy.

Mai Như đỏ mặt, nàng không chải tóc nữa mà chăm chú soi gương môi mình.

Nàng càng nhìn càng bực, chỉ muốn chém Phó Tranh một nhát!

Sao tự dưng hắn phát điên nhỉ? Kiếp trước, bọn họ không nói gì với nhau suốt mười ba năm làm phu thê. Phó Tranh chả hề dành chút tình cảm cho Mai Như, thậm chí không chạm vô nàng. Chẳng hiểu kiếp này nàng chọc tức hắn lúc nào. Mai Như sầm mặt, nàng vứt gương sang một bên, thổi tắt đèn rồi nằm xuống ngủ.

Hành trình vừa qua vắt kiệt sức Mai Như, lưng vừa chạm giường là nàng mệt mỏi cùng cực và cả người đau nhức. Mấy hôm đi bộ thì chân nhức mỏi thôi, hôm nay nàng buộc phải cầm cương lẫn điều khiển ngựa. Phó Tranh đâu có sức hỗ trợ nên gác đầu lên cổ nàng, làm cổ Mai Như mỏi đến giờ; tất cả tại đầu hắn nặng.

Lúc ấy đang chạy trốn nên nàng không bận tâm, còn thản nhiên là đằng khác. Giờ ký ức tràn về, những nơi bị Phó Tranh chạm vô trở nên cứng đờ.

Màn hóa đá một cách mất kiểm soát này bắt đầu từ vành tai nhỏ xinh của thiếu nữ. Dường như tai nàng vẫn giữ lại cảm giác khi lòng bàn tay chai sần của hắn vuốt ve; môi nàng giữ lại cơn đau lúc hắn ác ý cắn; cổ nàng giữ lại sức nặng mà đầu hắn mang đến. Tại thời khắc nguy hiểm, Phó Tranh quyết đoán nắm tay nàng, hắn còn ôm nàng để chạy trốn. Hắn cũng ôm chặt nàng lúc ở trong hang động.

Mai Như nằm yên với đôi mắt nhìn chằm chặp đỉnh lều, gương mặt diễm lệ đỏ như máu.

Người ngoài mà biết thì nàng mất sạch thanh danh của một cô nương, cuộc đời nàng sẽ phải gắn liền với người đàn ông kia.

Nghĩ tới đó, Mai Như kinh hãi bội phần. Thân mình nàng cứng đến không thể cứng hơn, mãi một lúc lâu nàng mới trấn áp được nỗi sợ. Mai Như cáu tiết, nàng rất muốn bật dậy để tắm lại ngay lập tức hoặc thay lớp da mới càng tốt!

Hôm sau, nàng nhân tiện trưng bộ mặt khó chịu khi thấy Phó Chiêu ngoài lều. Hắn trùng hợp thế nào mà nhìn chòng chọc cánh môi đóng vảy của nàng, Mai Như chột dạ nên ngúc ngắc quay mặt đi. Phó Chiêu thoáng sững sờ rồi giận tím mặt, “Tuần Tuần, có kẻ ức hiếp ngươi hả?”

Mai Như tức chết vì hắn mất thôi! Nàng lườm nguýt Phó Chiêu, “Điện hạ, cái này là do ta bất cẩn ngã.”

Dập môi thì đương nhiên cũng dập răng, Phó Chiêu thẳng tính nên lo lắng hỏi, “Ngã ở đâu? Răng có bị gì không?”

Mấy lời trên khiến Mai Như bất giác phì cười; thiếu nữ với mắt ngọc mày ngài tỏa sáng rực rỡ, trông nàng thật động lòng người.

Phó Chiêu ngắm nàng, hắn vô thức gãi đầu rồi cười ngô nghê, tạo nên hình ảnh thiếu niên tuấn tú ngây thơ.

Hắn nhẹ nhàng bảo, “Tuần Tuần, ta mang theo đồ ăn cho riêng ngươi đấy, lát nữa sẽ đưa qua.”

Phó Tranh bàn việc xong liền rời khỏi lều, ánh mắt hắn dễ dàng tìm thấy Mai Như. Bên cạnh nàng chính là thập nhất đệ. Hắn thấy hai đứa nhóc to nhỏ gì đấy từ xa; ban đầu bé con nổi giận với Chiêu nhi nhưng nàng mau chóng bật cười, thằng em ngốc của hắn cũng cười theo.

Cô nương kia không son phấn mà xinh đẹp lạ thường, nàng cười khiến lòng người vui mừng. Có điều nàng chưa từng cười với hắn. Trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn bực tức, lạnh lùng, tránh né, và trốn chạy. Dẫu hắn mặt dày quấy rối chăng nữa, Mai Như cũng chỉ bình thản đối phó vì nàng hoàn toàn chẳng để bụng.

Không thích nên mới chẳng để bụng, chán ghét nên mới trốn thật xa.

Phó Tranh hiểu chứ.

Hắn không bao giờ có thể khiến nàng cười.

Tim hắn lại nhói đau, Phó Tranh ngừng bước rồi gọi với vẻ mặt nặng nề, “Chiêu nhi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi