? edit: Phương Moe ?
Tiền thính Trấn Quốc Công phủ…
Mục lão thái ngồi ở bên trên chủ vị, mái tóc hoa râm, mặt mày từ ái, mặc một thân bối tử màu đỏ thêu phủng thọ, toàn thân nhìn rất quý khí.
Ngay cả Lão thái thái của Trấn Quốc Công ở trước mặt vị này, cũng có vẻ hơi không phóng khoáng.
Mười mấy năm qua, Mục lão thái một lòng lễ Phật, cực kỳ hiếm khi gặp khách, chứ nói chi là cử chỉ chủ động tới cửa như hôm nay.
Hai vị lão nhân gia ngồi ở vị trí đầu, Giang Chính Mậu ngồi ở phía dưới Lão thái thái. Giang Chính Mậu nhìn mẫu thân mình nói chuyện cùng Mục lão thái, không nhịn được liền liếc nhìn Tuyên Vương đang đứng bên cạnh. Thấy vị Tuyên Vương này tuổi còn trẻ, hôm nay mặc một thân cẩm bào màu xanh sẫm, eo đeo đai lưng vàng ngọc, chân đi giầy huyền sắc thêu hoa văn bằng sợi tơ vàng. Bên dưới kim quan là một khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã sáng như ngọc.
Tuyên Vương mặc đồ này quá mức long trọng, nhưng hôm nay Trấn Quốc Công phủ bọn họ lại không có chuyện vui gì, rồi lại nhìn qua Mục lão thái, lông mày Giang Chính Mậu cũng xoắn lại mấy phần. Chờ đến khi nghe rõ ràng ý đồ của Mục lão thái đến đây, Giang Chính Mậu mới kinh ngạc không ngớt, ngơ ngác nói:
“Ý tứ Lão phu nhân là…”
Vẻ mặt Mục lão thái tươi cười, liếc mắt nhìn Lục Lưu bên cạnh:
“Đứa nhỏ này là chính mắt ta nhìn hắn lớn lên, muội muội của ta trước khi rời xa nhân thế đã cố ý dặn dò ta, ngày sau chuyện đại sự cả đời của đứa nhỏ này liền để ta theo giúp đỡ. Quốc công gia nhìn xem, cái khác không nói, đứa nhỏ này dáng dấp cùng dung mạo rất tuấn tú, còn nhân phẩm… Đều là cùng làm quan trong triều, ta nghĩ trong đầu Quốc công gia cũng hiểu rõ rồi, đứa nhỏ này có thể đảm đương được trọng trách lớn.”
Nói xong, Mục lão thái liếc mắt ra hiệu cho Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, xoải bước đi tới trước mặt Giang Chính Mậu.
Giang Chính Mậu theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ, đã thấy nam tử trước mắt hai tay cung kính trình lên một tờ giấy vàng đã được mở ra, nghe hắn ôn hòa nói:
“Quốc công gia không cần đa lễ.”
Hai tay Giang Chính Mậu tiếp nhận giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, nhất thời cảm thấy đầu có chút chết ngất, hiển nhiên hắn còn chưa kịp phản ứng.
Chuyện này…
Hắn sơ sơ nhìn lướt qua, cúi đầu nghĩ một lúc rồi liếc mắt nhìn về hướng Lão thái thái, trong ánh mắt có ý tứ dò hỏi. Đến cùng là chuyện đại sự cả đời của nữ nhi, Giang Chính Mậu là người làm cha, tự nhiên có quyền lên tiếng, hắn nói:
“Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, liền tính sẽ định thân trước, nếu như muốn thành thân, sợ là phải đợi thêm mấy năm.”
Mà Tuyên Vương đã hai mươi mốt, việc hôn nhân cũng không thể kéo dài nữa, theo lý thuyết thì cô nương gia phải mười lăm, mười sáu tuổi mới thích hợp thành thân.
Mục lão thái liền nói:
“Giang tiểu cô nương đã được mười ba cái xuân xanh, vậy năm nay định thân, chờ đến sang năm cập kê thì dĩ nhiên có thể thành thân. Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.”
Nhưng trước kia Giang Chính Mậu dự định đem nữ nhi giữ đến lúc mười sáu tuổi mới để nữ nhi xuất gả, nơi nào nghĩ tới đến tuổi cập kê liền cho nữ nhi thành thân. Nhưng quả thực lời này của Mục lão thái không sai nên hắn không có cách nào phản bác.
Giang Chính Mậu cười cười, nói:
“Lão phu nhân cũng rõ ràng, quý phủ chúng ta chỉ có duy nhất một nữ nhi, hơn nữa nữ nhi từ nhỏ bị nuông chiều quen rồi, sợ là… Sợ là không gánh nổi vị trí chủ mẫu.”
Mục lão thái lại nói:
“Quốc công gia cũng biết ở Tuyên Vương phủ thì người phương nào làm chủ, Giang tiểu cô nương nếu là gả đi, mọi người trong phủ đều theo ý nàng, nửa điểm sẽ không để cho nàng chịu oan ức. Còn vị trí Vương phi, ta ngược lại đã nghe nói Giang tiểu cô nương thông tuệ cơ linh, có một số việc vừa học liền biết, nếu là sợ nàng vất vả thì đứa nhỏ này của ta cũng là người biết đau lòng người của mình, chờ đến khi thành thân, Giang tiểu cô nương nếu là thích quản lý thì liền để nàng quản nhiều một chút, còn nếu không thích quản lý thì hãy để bọn hạ nhân làm, mọi việc đều sẽ tuỳ theo nàng mà làm…”
Nhất thời Giang Chính Mậu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mục lão thái là một người thông minh, liền nói tiếp:
“Đương nhiên, ta cũng rõ ràng tâm trạng của bậc làm cha mẹ khi gả nữ nhi, mọi việc lớn nhỏ của hôn nhân này tất nhiên không thể qua loa. Hôm nay ta mang theo đứa nhỏ này lại đây, cũng không nghĩ tới có thể lập tức liền có thể cầu được tức phụ, Quốc công gia muốn cùng phu nhân thương lượng một chút, cũng là chuyện đương nhiên.”
Giang Chính Mậu nói:
“Chính là… xác thực muốn suy nghĩ một chút.”
Sau đó Mục lão thái lại cùng Lão thái thái nói chuyện một hồi, tất nhiên là nói tới Lục Lưu đứa nhỏ này như thế nào rồi hiểu chuyện ra làm sao.
Mục lão thái cười cười nói:
“… Vậy chuyện này cứ như vậy đi. Quốc công gia hãy suy nghĩ thật kỹ, lần sau ta lại tới nghe ý tứ của Quốc công gia.”
Mục lão thái nói xong liền đứng dậy, Lục Lưu ở bên cạnh cũng nhanh chóng hướng về Lão thái thái và Giang Chính Mậu gật đầu, sau đó nâng Mục lão thái đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài, Mục lão thái nhìn sắc mặt Lục Lưu, không nhịn được cười nói:
“Ngươi nha… trong ngày thường không phải rất giữ được bình tĩnh hay sao? Làm sao hôm nay lại gấp gáp như vậy?”
Lục Lưu chỉ nhàn nhạt nói:
“Lần tới lại phiền phức di bà đi một chuyến.”
Nhìn đứa nhỏ này, Mục lão thái lại nghĩ đến muội muội kia của mình, nếu muội muội còn sống, biết được Tôn nhi rốt cục cũng có ý nghĩ thành gia thì có lẽ muội muội sẽ vui mừng hỏng luôn rồi.
Mục lão thái được đỡ lên xe ngựa, nói:
“Là việc hôn nhân của ngươi, ta tất nhiên sẽ giúp. Chờ nửa tháng sau, ta sẽ cùng ngươi tới một chuyến nữa.”
Lục Lưu hơi nhíu lông mày, làm như suy nghĩ một phen, nói:
“Di bà… Sau mười ngày đi.”
Mục lão thái cười ra tiếng:
“Đứa nhỏ này… Được, liền y như ngươi nói, sau mười ngày nữa.”
Nhất thời lông mày Lục Lưu liền dãn ra.
。・°°・(>_<)・°°・。
Thời điểm Kiều Thị đến tiền thính, hiểu được Mục lão thái và Tuyên Vương đã rời đi, còn sắc mặt phu quân và Lão thái thái đều nghiêm nghị, nàng không nhịn được lo lắng hỏi:
“Quốc công gia, hôm nay Tuyên Vương và Mục lão thái đến đây, tột cùng vì là chuyện gì?”
Sau khi nghe Giang Chính Mậu đem sự tình kể rõ đầu đuôi và nàng được nhận thêm ngày sinh tháng đẻ từ trong tay hắn, nàng mới thật sự giật mình, sau đó chợt nói:
“Chẳng trách …”
Chẳng trách ngày Đế hậu đại hôn, Tuyên Vương lại lấy lòng Kiều Thị như vậy.
Chẳng trách hôm qua trưởng tử kết hôn, Tuyên Vương không chỉ đến dự tiệc, thái độ thân mật, rồi hạ mình ngồi bên cạnh con thứ ba, lại còn đưa một phần đại lễ cực quý trọng.
Thì ra là sớm có dự định!
Cái trán Giang Chính Mậu thình thịch nhảy lên, đối diện với ánh mắt của Lão thái thái, liền động viên:
“Mẫu thân yên tâm, chuyện này nhi tử sẽ xử lý thích đáng.”
Trấn an được mẫu thân, hắn liền sai người đưa Lão thái thái trở về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Thị suy nghĩ một chút, nói:
“Vậy phu quân trả lời thế nào?”
Giang Chính Mậu đáp:
“Mục lão thái đúng là người hiền lành, đã đáp ứng cho chúng ta chút thời gian để chúng ta suy nghĩ. Nhưng mà Tuyên Vương ——”
Giang Chính Mậu nghĩ mãi không thông, vì sao Tuyên Vương đột nhiên coi trọng nữ nhi của hắn. Hắn nhìn thê tử, hỏi:
“Tuyên Vương khi nào thì từng tiếp xúc với Diệu Diệu nhà chúng ta?”
Kiều Thị nhất thời rõ ràng ý tứ phu quân nhà mình, nói:
“Chuyện này… để thiếp thân đi hỏi Diệu Diệu một chút.”
Giang Chính Mậu cũng biết, chuyện này nhất định phải báo cho nữ nhi, hắn liền nói:
“Tốt lắm, vậy trước tiên nàng đi hỏi một chút đi.”
Kiều Thị lại vội vội vàng vàng quay lại Cẩm Tú viện, đi vào liền thấy nữ nhi đang yên tĩnh cúi đầu thêu khăn tay ở trên giường nhỏ bên cửa sổ.
Lúc trước người tới cửa cầu thân cũng không phải là không có, nhưng không giống như hôm nay, cảm giác của Kiều Thị lại mãnh liệt như vậy, mới ngày nào nữ nhi vẫn là tiểu nữ oa nho nhỏ gầy yếu được bọc trong tã lót, bây giờ chớp mắt một cái thì nữ nhi đã đến tuổi lập gia đình.
Kiều Thị tiến lại gần rồi ngồi xuống, hỏi:
“Hôm nay Mục lão thái và Tuyên Vương đến là vì chuyện gì, Diệu Diệu có biết không?”
Tâm trạng Giang Diệu tuy rằng sáng tỏ, cũng không dám nói thẳng, chỉ liếc mắt
nhìn mẫu thân, mím môi nói:
“Nương…”
Kiều Thị nói thẳng đáp án:
“Là đến cầu thân…”
Đến cùng là cô nương gia, nói đến chuyện đến cầu thân, gò má Giang Diệu nhất thời
đỏ lên, nhưng nàng cũng không đến nỗi thẹn thùng nói không ra lời, chỉ hỏi:
“Vậy cha trả lời như thế nào ạ?”
Nếu lúc trước còn có chút hoài nghi, lần này Kiều Thị liền rõ ràng, nàng giơ tay nhẹ nhàng véo một hồi khuôn mặt nộn nộn của nữ nhi, nói:
“Thời điểm nào thì con cùng Tuyên Vương lén lút có tiếp xúc?”
Mặc dù xác thực nàng và Lục Lưu lén lút có tiếp xúc, nhưng nói thẳng ra như vậy thì vẫn có chút ngượng ngùng.
Giang Diệu hô một tiếng “Nương”, sau mới nói:
“Chỉ là… Chỉ là tình cờ gặp qua vài lần thôi.”
Kiều Thị nói:
“Con hãy thành thật nói cùng nương, người con vừa ý chính là Tuyên Vương?”
Mẫu thân xưa nay thẳng thắn nên Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nàng không nghĩ nhiều, chỉ nói:
“Lục Lưu, chàng… Chàng rất tốt đẹp.”
Đều đã gọi trực tiếp tên như thế, vào lúc này Kiều Thị cũng không còn tâm trí mà sửa lại lễ nghi của nữ nhi… chỉ là.. sợ là lúc trước nàng hiểu lầm rồi, nữ nhi đối với Hoắc Nghiễn vốn là không có hảo cảm.
Bởi vậy, tâm trạng Kiều Thị cũng là thở phào nhẹ nhõm. Mà nói thực sự, trước kia nàng rất thưởng thức Tuyên Vương. Đều nói nhân phẩm cùng hình dáng của công tử Bình tân Hầu phủ là xuất chúng trong kinh thành, nhưng nếu đứng bên cạnh Tuyên Vương thì khó tránh khỏi sẽ thấp hơn một đoạn.
Thấy mẫu thân cau mày liễu lại, Giang Diệu sợ mẫu thân không đáp ứng, dù sao trong nhà này, chỉ cần mẫu thân gật đầu thì cha cùng các ca ca nàng gật đầu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, phản đối thế nào cũng vô ích.
Đôi mắt to của nàng chuyển động, nói:
“Nương, kì thực hôn sự của Tam ca được tứ hôn, chính là nhờ Lục Lưu hỗ trợ.”
Kiều Thị mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nghe được chuyện này cũng không kinh ngạc bằng biết tin Tuyên Vương đến cầu thân. Nàng nói:
“Con đi tìm Tuyên Vương?”
Giang Diệu vội vàng lắc đầu, nói:
“Nữ nhi không có. Là Lục Lưu thấy chúng ta bị làm khó dễ, cho nên mới chủ động tìm hoàng thượng. Nương, nữ nhi biết đúng mực.”
Kiều Thị cũng là tin nhân phẩm Tuyên Vương, mà nữ nhi của nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng là người thông tuệ, sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ. Chỉ là bây giờ, thấy nữ nhi đều chủ động vì Tuyên Vương mà nói chuyện, ý của nữ nhi thế nào thì nàng cũng không cần phải hỏi nhiều nữa.Kiều Thị suy nghĩ một phen, nói:
“Chuyện này…để nương suy nghĩ một chút.”
Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu:
“Nữ nhi nghe nương.”
Không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, Kiều Thị nơi nào không biết, hiện tại nữ nhi biểu hiện ngoan ngoãn như vậy là nghĩ rằng nàng chắc chắn sẽ đồng ý hôn sự này.
Chỉ là thân phận của đối phương quá đặc thù, việc hôn nhân này không thể qua loa. Kiều Thị lại cùng nữ nhi nói chuyện một lúc, đợi đến giờ dùng cơm trưa thì toàn gia mới cùng nhau ngồi ở trên bàn cơm.