THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

“Ta thích nhìn thấy ánh mắt chán ghét ta nhưng không thể làm gì ta của bọn họ.” Nghe Phó Thời Hàn nói những lời như thế, A Cẩn cảm thấy, người này chẳng có chút đạo đức nào cả.

Nàng nhìn chằm chằm Thời Hàn, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên cười khẽ, Thời Hàn xoa xoa đầu nàng nói: “Thật ra có rất nhiều chuyện chúng ta chẳng để ý thì dù bọn họ có nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”

A Cẩn hừ lạnh: “Vậy ý của huynh là, ta đang xen vào việc của người khác đó hả?” Trong giọng nói của nàng còn mang theo chút ý đe dọa, như thể nếu Thời Hàn nói thêm một câu nào khiến nàng không vừa lòng, thì nàng sẽ hóa thân thành một con hổ nhỏ, gầm một tiếng rồi lao về phía trước.

Thời Hàn dịu dàng: “Đương nhiên không phải xen vào việc của người khác rồi. Ta lười nói đến bọn họ, muội nói thayt ta còn thấy rất vui mừng!” Hắn cười rồi nói tiếp: “A Cẩn giúp ta một việc như thế, trong lòng ta cảm thấy rất vui. Hơn nữa ta nghĩ bọn họ sẽ không dám nói bậy nói bạ trước mặt ta nữa.”

A Cẩn cười đắc ý: “Sao người khác có thể bắt nạt huynh được chứ.”

Thời Hàn nhướng mày: “Đúng thế, sao người khác có thể bắt nạt ta được. Chỉ có A Cẩn mới có thể bắt nạt ta thôi đấy!”

Nếu như người khác nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người, chỉ cảm thấy chán ghét, ghét đến mức muốn nôn hết bữa tối ngày hôm qua ra ngoài. Nhưng A Cẩn lại chớp đôi mắt to, cười lớn: “Ta nhìn huynh lớn lên mà.”

Phó Thời Hàn: “...”



Cảnh Diễn đã trở về, nhưng không ngờ vừa mới trở về đã bị Phó Thời Hàn bắt được, ôi, cũng không tính là bắt, chỉ là nửa đêm nửa hôm đến nhà bọn họ chặn người, làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.

“Đệ tìm ta có chuyện gì?” Hắn liếc nhìn Thời Hàn, từ trước đến giờ tên này đều là kiểu không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo, nếu như không có chuyện gì thì sẽ không đến tìm hắn.

Thời Hàn nhíu mày: “Huynh hiểu ta thật đấy.”

Cảnh Diễn nghẹn lời: “Đệ phải nói thẳng ra đến vậy hả? Đệ không thể nói là cũng không có chuyện gì, chỉ đến gặp ta thế thôi à?” Nói xong, thấy Thời Hàn kỳ lạ nhìn hắn thì ngừng một lát hỏi: “Đệ nhìn gì thế?”

Thời Hàn thông cảm: “Ta thấy huynh đã bấy nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như thế. Thật là hiếm thấy…”

Cảnh Diễn vén tay áo: “Chúng ta đánh nhau một trận đi. Sự tôn trọng dành cho biểu ca đâu?”

Thời Hàn mỉm cười: “Từ khi nào thì huynh lấy danh biểu ca này ra để tạo uy thế, lại còn bắt ta tôn trọng huynh nữa chứ, hay là, huynh cứ thành thật ngồi chờ đi.”

Cảnh Diễn cảm thấy hắn không còn lời nào để nói được nữa.

“Thế cũng tốt, đệ nói ta nghe, đệ tìm ta làm gì?” Hắn cảm thấy, không có một người biểu ca nào khổ hơn hắn cả, thật sự chẳng có chút uy nghiêm nào, thật sự rất mệt mỏi.

“Trước kia huynh đã phá hỏng quẻ của Triệu Oánh Nguyệt à?” Thời Hàn từ từ nói, Cảnh Diễn tức giận: “Ta đã bồi thường rồi! Chẳng lẽ nàng ấy còn tìm đệ để gây sự nữa hả? Sao thế được chứ! Lục Vương phủ bọn họ bắt nạt người ta quá rồi.”

Thời Hàn im lặng nhìn Cảnh Diễn, Cảnh Diễn lúng túng: “Ặc… Chuyện… Không phải thế à?”

Thời Hàn cười: “Bắt nạt huynh thì sao?”

Cảnh Diễn thật sự rất muốn khóc: “Ta là người thân, là biểu ca của đệ đấy. Có thê tử cái là quên biểu ca. Gia Hòa Quận chúa quản chồng giỏi thật đấy.”

Thời Hàn rất hài lòng với những lời nói này, hắn cười: “A Cẩn luôn bảo vệ ta, ta không nên bảo vệ nàng ấy sao?”

Mặc dù mới vừa hồi kinh, nhưng Cảnh Diễn đã nghe hết mọi thứ, mà sáng hôm nay “Tiếng nói của chính nghĩa” từ Gia Hòa Quận chúa đã sớm truyền ra ngoài. Không thể không nói, Cảnh Diễn thấy rất cảm động. Gia phong Cảnh gia của bọn họ chính là người nào đối xử tốt với Thời Hàn, đó chính là người tốt.

“Mà tiểu Quận chúa này còn rất ghét cái ác.” Cảnh Diễn tán thưởng gật đầu.

“Tính cách của A Cẩn thế nào thì ta là người rõ ràng nhất, không nhọc lòng ngài đánh giá đâu. Ngày mai, ngày mai huynh đến Lục Vương phủ một chuyến, cầm hết những quẻ kia về đi. Để lại cho Triệu Oánh Nguyệt một cái là được rồi.” Thời Hàn nói.

Cảnh Diễn: “Hả?” Hắn tỏ ý mình có hơi không hiểu lời của Thời Hàn, chẳng lẽ… Thời Hàn sợ hắn bị thiệt à? Thật là một người biểu đệ tốt, Cảnh Diễn phất tay nói: “Ta không thiếu mấy đồng tiền lẻ đưa nàng ấy. Triệu Oánh Nguyệt đúng là một đứa nhỏ thích khóc nhè!”

Thời Hàn đối với người này không còn từ nào để nói nữa, hắn có thể tinh tế hơn một chút được không, nhìn trời nói: “Thật ra thì Triệu Oánh Nguyệt không cần nhiều như thế.” Thời Hàn nói tiếp: “Con người Triệu Oánh Nguyệt có chút khó khăn khi phải lựa chọn, huynh cho nàng càng nhiều thì trái lại nàng ấy sẽ không biết nên chọn cái nào, mấy ngày nay nàng ấy bị tra tấn đầu óc choáng váng hết cả rồi. Huynh đến cầm mấy thứ khác về đi.”

Người này, nếu không nói rõ với hắn thì không biết chủ đề này sẽ bị hắn kéo đi đến đâu nữa.

Cảnh Diễn vừa nghe thấy thế thì ngây người, ngay sau đó bật cười ha hả: “Khó khăn khi phải lựa chọn! Phụt, ha ha ha ha, thế mà cũng có người mắc tật xấu này à, buồn cười chết mất.”

Thời Hàn yên lặng nhìn hắn, thấy Cảnh Diễn cười đến mức thở không nổi, cười đủ rồi lại đập bàn: “Sao lại kỳ quái thế chứ! Ha ha! Quả nhiên Lục Vương phủ chẳng có ai bình thường!”

“Không bình thường à?” Phó Thời Hàn không thể nào nghe thêm nữa, hắn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Cảnh Diễn, hỏi từng chữ một.

Cảnh Diễn và Thời Hàn không phải mới gặp nhau ngày đầu tiên, đã sớm quen với thói quen nói chuyện của nhau.

Hắn cảm thấy không có gì quan trọng, nói: “Ta biết đệ hướng về bọn họ, nhưng những gì ta nói đều là lời nói thật đấy! Này này, đệ đừng nóng mà, ta nghe theo đệ không được sao? Ta sẽ đi liền, không đúng, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi ngay.”

Thời Hàn gật đầu: “Huynh biết thì tốt rồi.” Ánh mắt chợt lóe sáng, Thời Hàn như nhớ đến cái gì đó, lộ ra chút ý cười trên mặt nói: “Thật ra…”

“Cái gì?” Cảnh Diễn hỏi.

Thời Hàn nhíu mày, không nói thêm gì nữa, hắn lắc đầu: “Cũng không có gì, huynh nhớ sang đấy là được.”

Nhưng nói thế này lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của Cảnh Diễn, hắn kéo Thời Hàn: “Đệ đừng có thế chứ, nói chút nghe nào, thật đó, nói với ta chút đi! Có chuyện gì giấu ta à, chúng ta là hai huynh đệ tốt nhất mà! Còn chuyện gì đệ không thể nói với ta hả?”

Cảnh Diễn choàng vai bá cổ Thời Hàn, thề không nghe được sẽ không từ bỏ!

Thời Hàn khẽ lắc đầu: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Lại chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả, nói nhiều thì có vẻ không tốt lắm, là đại nam nhân nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm đâu.”

Nói xong lại vờ như muốn đi, Cảnh Diễn vừa nghe thế lại giống như có mèo cào trong lòng, hắn kéo Thời Hàn lại nói “Đệ nói cho ta nghe đi mà! Ta đảm bảo sẽ không nói cho bất kỳ người nào khác đâu.”

Thời Hàn do dự một chút, nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn đâu.”

Cảnh Diễn lập tức gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đệ yên tâm đi.”

Thời Hàn: “Thật ra, Oánh Nguyệt Quận chúa cũng là một tiểu cô nương đáng thương.”

Cảnh Diễn: “Hả? Sao lại nói thế chứ?” Nhìn không ra được đó!

Thời Hàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy Oánh Nguyệt Quận chúa là nữ nhi của Lục Vương phi, nhưng có lẽ nàng ấy là người ít được quan tâm nhất. Khi còn bé thân thể của Thế tử Cẩn Ngôn không tốt nên gần như tất cả suy nghĩ của Lục Vương phi đều đặt hết lên người Cẩn Ngôn, trái lại Oánh Nguyệt Quận chúa bị thiệt thòi rất nhiều. Rồi sau đó có thêm A Cẩn, A Cẩn nhỏ như thế đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn hai lần, lần thứ hai nếu ta không kịp thời phát hiện sợ là đã chết rồi, đương nhiên Lục Vương phi sẽ để tâm đến con trai cả, con gái út nhiều hơn một chút. Vì thế, trái lại đã khiến Oánh Nguyệt trưởng thành rất sớm.”

Thấy Cảnh Diễn nghiêm túc lắng nghe như thế nên Thời Hàn tiếp tục nói: “Là một cô nương sống một cuộc sống tốt đẹp thì làm sao phải trầm mê với bói toán đoán mệnh như thế chứ? Chắc là nàng ấy cũng hy vọng thông qua việc này có thể tìm được cảm giác an toàn. Phụ thân không đáng tin, mẫu thân lại dồn hết suy nghĩ cho ca ca muội muội, trong lòng cảm thấy cô đơn chẳng ai biết được! Thật ra nàng ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi. Nghĩ lại thì chắc trong lòng nàng ấy rất lo lắng nhỉ? Ngay cả khi đã trải qua rồi vẫn cảm thấy sợ.”

Thời Hàn nói rất chậm nhưng giọng nói lại mê hoặc lòng người.

Cảnh Diễn nghe xong, giọng cũng dịu dàng hơn mấy phần: “Nói cũng đúng.”

Thời Hàn nheo mắt, tiếp tục nói: “Tuy ta và Oánh Nguyệt Quận chúa không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ta cũng có thể cảm thấy rằng, cô nương này cũng có nỗi khổ riêng của mình.”

Cảnh Diễn thấy biểu cảm của Thời Hàn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, chần chừ hỏi: “Ta nói này, sao đột nhiên đệ lại quan tâm đến Triệu Oánh Nguyệt thế, chắc sẽ không phải, không phải thích nàng ấy chứ? Trời đất ơi, rốt cuộc đệ thích ai thế?”

Thời Hàn nhìn hắn cười lạnh hỏi: “Thích Triệu Oánh Nguyệt à? Con mắt nào của huynh thấy ta thích nàng ấy?”

Cảnh Diễn lập tức nói: “Đúng đúng, đệ không thể nào thích Triệu Oánh Nguyệt được, người đệ thích chính là Gia Hoà Quận chúa. Ta rất hiểu đệ, không phải người vô cùng đáng tin cậy thì sẽ không thích. Thật sự không hiểu sao thích một người lại có thể giống như đệ. Chẳng lẽ không phải nên nhiệt tình như lửa hả? Cái loại cảm giác mà bùng một phát rực cháy ấy. Nhưng mà… Chắc đệ không hiểu.”

Thời Hàn mỉm cười nói: “Vậy huynh hiểu à? Ta thấy, ta nên đi tìm mợ tâm sự thật tốt mới được, ta thấy mợ căn bản không cần lo lắng cho biểu ca nữa, biểu ca là một thiếu niên anh tuấn như thế, cần gì phải khiến mợ nhọc lòng.”

Cảnh Diễn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn lau mồ hôi nói: “Thời Hàn này, với quan hệ này của hai ta, đệ làm thế với ta không tốt lắm đâu nhỉ? Sao có thể chọc đến mẹ ta được.”

Thời Hàn lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói gì.

Cảnh Diễn tiếp tục nói: “Thời Hàn nhà chúng ta là người thông minh nhất. Người đệ thích cũng rất giỏi. Gia Hòa Quận chúa vừa đáng yêu vừa giỏi giang, không ai sánh bằng. À đúng rồi, Gia Hòa Quận chúa còn rất lương thiện, ha ha ha ha!”

Thời Hàn hài lòng cười nói: “Thế mới đúng chứ, nhớ ngày mai đi tìm Triệu Oánh Nguyệt. Mặc kệ thế nào thì nàng ấy vẫn là tỷ tỷ của A Cẩn.”

Cảnh Diễn: “Yên tâm, ngày mai trước khi bình minh lên ta sẽ đi ngay, thừa dịp gà gáy đón ánh mặt trời…”

Thời Hàn liếc hắn một cái rồi nở nụ cười.

Thật ra mối quan hệ của hai người thật sự rất tốt, nếu như không tốt sẽ không như thế này.

Đợi khi rời khỏi Cảnh gia, Thời Hàn khẽ cười, xem ra sau này lực chú ý của Triệu Cẩn Ngôn sẽ không hoàn toàn đặt hết lên người hắn, sẽ có ứng cử viên khác phù hợp hơn!

Nhìn xem, phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ lưu manh ngày thường của Cảnh Diễn khi bắt đầu tiếp xúc với Triệu Oánh Nguyệt, Cẩn Ngôn sẽ lo lắng đến thế nào đây! Nghĩ đến đây, Thời Hàn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, loại cảm giác này… Hơi kỳ quái.

Người của Lục Vương phủ vẫn chưa biết Thời Hàn đang âm mưu tính kế bọn họ. Đương nhiên là muốn nhắm vào Triệu Cẩn Ngôn, nhưng kế hoạch thì luôn biến hoá không ngừng, tuy Thời Hàn đã suy nghĩ đến chuyện này rồi nhưng lại không ngờ vào lúc này Lục Vương phủ lại bùng nổ. Đúng thế, Lục Vương phủ có chuyện lớn, hơn nữa chuyện lớn này còn liên quan đến “Mạng người.”

Thế tử phi Lý Tố Vấn… Có thai!

Bản thân Tố Vấn chính là đại phu, vừa cảm nhận được cũng vừa phát hiện được điều gì đó, nhưng dù sao đây cũng là đứa bé đầu lòng của nàng ấy, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an, nên tìm thêm những đại phu khác đến khám lại, quả nhiên đúng là như thế. Đây cũng là nguyên do nàng ấy gọi Cẩn Ngôn sang đấy.

Ngày hôm sau, khắp nơi trong Lục Vương phủ đều tràn ngập không khí vui mừng, Cảnh Diễn đi đến cửa cũng cảm nhận được làn gió xuân ấm áp này, tiểu cô nương Triệu Oánh Nguyệt cũng không còn đối xử lạnh lùng với hắn nữa, khiến hắn thật sự không thể tưởng tượng được!

Mặc dù nhìn Cảnh Diễn vẫn chẳng thấy thuận mắt lắm nhưng Oánh Nguyệt cũng vui lòng chia sẻ chuyện vui trong phủ của mình cho người khác nghe, nghe thấy Lý Tố Vấn có thai. Cảnh Diễn không nhịn thở dài, nhanh thật đấy! Nhưng tốc độ nhanh thế này khiến người khác cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, trông chuyện này có lẽ không ổn lắm.

Đương nhiên, Triệu Cẩn Ngôn và Lý Tố Vấn có thai là chuyện tốt nhưng còn hắn chắc là sắp xong đời rồi. Mẹ hắn cả ngày đều suy nghĩ để hắn nhanh chóng thành thân, nhưng hắn đã quen với sự tự do và thoải mái rồi nên khi có người bên cạnh thì không quen lắm, hơn nữa nhiều năm qua, hắn cũng thường thấy đủ loại cô nương khác nhau, đối với những nữ tử đó không quá để ý. Không có nhiều hứng thú thì thành thân làm cái gì?

Nhiều năm qua, nhiều người như thế, nhiều ví dụ đã nói cho hắn biết, nếu như cưới một người không thích hợp thì chẳng bằng không lập gia đình, nếu không chỉ làm cả đời mình trở nên thống khổ.

Chuyện hại người hại mình này, Cảnh Diễn hắn khinh thường không làm.

“Huynh nhíu mày làm gì? Ta đang chia sẻ chuyện vui với huynh nhưng huynh lại bày ra dáng vẻ không hứng thú này, không phải là huynh yêu thầm đại tẩu của ta đó chứ?” Oánh Nguyệt vừa hỏi vừa nghi ngờ đánh giá Cảnh Diễn, nếu hắn dám yêu thầm thì nàng sẽ lập tức vào trạng thái giết người.

Cảnh Diễn thở dài: “Muội xem này, đại ca muội là bạn cùng lứa với chúng ta, hắn cũng thành thân rồi còn có hài tử nữa, ta chỉ là một người độc thân, ta về nhà phải nói cái gì đây? Muội chẳng hiểu ta gì cả. Tiểu gia ta khổ sở lắm luôn đấy.”

Oánh Nguyệt phì cười: “Huynh bị ép cưới à?” Nàng bỗng nhớ đến lời đồn đãi kia, không nhịn được càng cười nhiều hơn. Trong lời đồn, mẫu thân Cảnh Diễn cực kỳ hung dữ, nếu hắn không nghe lời thì bà ấy sẽ xách gậy đi đánh người. Mà đối với hôn sự của Cảnh Diễn, Cảnh phu nhân sầu càng thêm sầu, khi ra ngoài cũng thường xuyên nói mình có một đứa con không đáng tin cậy, chẳng hiểu chuyện!

Nói cách khác, trong lời đồn bên ngoài, danh tiếng của Cảnh Diễn đã rất xấu rồi. Hơn nữa còn không phải do người khác làm, đều do mẹ ruột của mình làm ra. Cô đơn như thế, ai hiểu được đây!

Cảnh Diễn thấy nàng cười sung sướng thì lập tức ngây người, Oánh Nguyệt tiếp tục nói: “Ta có nghe nói rồi, không ngờ, huynh cũng đáng thương thật đấy, hi hi!” Cuối cùng nở nụ cười vui vẻ nhưng không hề biểu lộ vẻ đồng tình với hắn.

Cảnh Diễn không biết làm gì, mặt bỗng đỏ ửng lên, hắn có chút bứt rứt, ngay sau đó nói: “Cái đó…”

“Hả? Làm sao? Sao mặt huynh đỏ thế? Huynh nóng à? Bây giờ đã cuối thu rồi mà huynh còn nóng nữa à, thế không được đâu nha! Huynh nhanh chóng đi kiểm tra thân thể đi, ta nghĩ, chắc là cơ thể huynh có vấn đề gì đó! Đại nam nhân có thân thể không tốt, chậc chậc!” Lý Tố Vấn là danh y, Oánh Nguyệt nhìn suốt ngày, cũng cảm thấy bản thân hiểu rõ được mấy phần.

Cảnh Diễn: “Ai nói thân thể ta không tốt. Thân thể ta rất khoẻ đấy, nha đầu muội đấy chẳng biết nói chuyện gì cả, ta…” Dừng lại một chút, Cảnh Diễn không nói nữa, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Rốt cuộc muội có muốn ta lấy quẻ đi hay không?”

Oánh Nguyệt buông tay: “Đương nhiên muốn, huynh nghĩ ta thích giữ lắm sao?”

Cảnh Diễn nhìn nàng, cười nhạt: “Đã biết bản thân mình không chọn được, lúc ấy còn đòi ta mấy cái, muội thật là một cô nương trong ngoài bất nhất.”

“Huynh nói ai trong ngoài bất nhất hả? Ta không khách sáo với huynh nữa đâu đấy.” Oánh Nguyệt chống nạnh, chuẩn bị đánh người.

Cảnh Diễn lùi về phía sau mấy bước, than thở: “Vì sao mấy cô nương bây giờ lại hung dữ như thế chứ, không phải nói nữ tử đều nhu tình như nước à? Trong thoại bản quả nhiên đều gạt người, căn bản không thể tin tưởng được, trái tim ta như thắt lại đây nè. Mẹ ta nói ta vì sao vẫn chưa thành thân, bà ấy cũng chẳng thèm nghĩ lại thử xem, bà ấy cho ta một tấm gương tốt như thế nào sao? Ta bị khủng hoảng hôn nhân đều bởi vì bà ấy đấy.” Dừng một chút, Cảnh Diễn nói: “Còn có muội, muội chẳng có chút dịu dàng của nữ hài tử gì cả.”

Oánh Nguyệt: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do. Phụt!” Vô cùng khinh thường.

Cảnh Diễn: “Tiểu cô nương này, muội còn lợi hại thật nha, ta…”

“Huynh thế nào?” Giọng nói u ám của nam nhân từ phía xa truyền đến, Cảnh Diễn quay đầu, quả nhiên chính là Triệu Cẩn Ngôn, vào lúc này hắn mới có thể hiểu rõ cảm giác của Thời Hàn, sao Cẩn Ngôn lại có thể giống mèo như thế chứ, im lặng không tiếng động mà xuất hiện, hơn nữa lại là một đại ma vương cuồng muội muội. Hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị trừng cho sợ muốn chết rồi. Thật oan uổng quá đi.

“Ta không có ý gì hết! Chỉ là… Ta chỉ là, dù sao ta cũng sẽ không làm gì nàng ấy cả. Phẩm cách của ta là như thế.” Cuối cùng Cảnh Diễn cũng phất cờ trắng đầu hàng. Nói chuyện với Triệu Cẩn Ngôn quá áp lực, hắn cứ nhìn chằm chằm người khác, sát khí lớn vô cùng, quá lợi hại, người bình thường không chọc nổi!

“Ta không thích có người đến bắt nạt muội muội mình đâu. Cho dù có là huynh cũng không thể được.” Nói xong, Cẩn Ngôn nhìn Cảnh Diễn, nói: “Cầm đồ của huynh đi nhanh đi, đừng ở chỗ này thì thầm gì đó nữa. Cứ giống như mấy ông bà lão vậy.”

Lời này giống như một mũi tên đâm xuyên qua tim. Cảnh Diễn thề, không ai nói với hắn như thế, hắn oán hận nhìn Cẩn Ngôn, thấy người ta không dao động, cuối cùng ôm lấy quẻ của mình, cô đơn rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, Oánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cẩn Ngôn, nói: “Ca ca, gần đây hình như huynh không còn thân thiết với Cảnh Diễn ca ca, Thời Hàn ca ca nữa! Vì sao thế?”

Nàng không hiểu nên hỏi, mà A Cẩn trốn trong góc phòng lén nhìn, thầm nói rằng nàng biết cả, ca ca là một người ca ca tốt sợ muội muội mình bị hại.

Cẩn Ngôn nhìn sang phía A Cẩn đang trốn tránh: “Muội đi ra đây cho ta.”

A Cẩn không chịu cử động, nhất định không để ai phát hiện ra nàng.

“Triệu Cẩn, muội đi ra đây cho ta, muội núp ở chỗ đó làm cái gì?”

A Cẩn cười ha ha lộ ra khuôn mặt nhỏ: “Muội lén nhìn đó, tuấn nam mỹ nữ nhìn rất dưỡng mắt mà!”

Cẩn Ngôn xém chút không thở nổi, nhìn xem muội muội của hắn bây giờ chính là kiểu phóng khoáng như thế. Tiểu thư nhà ngươi ta đều là khuê tú có tri thức hiểu lễ nghi, nhưng nhà bọn họ… Ôi, đều là quỷ nghịch ngợm thích gây chuyện, thật là không biết nên làm gì cho phải.

“Là ta sợ hai muội bị tổn thương, hai muội chú ý hơn chút đi, được không hả?”

A Cẩn lập tức giơ tay: “Muội biết.”

Cẩn Ngôn trợn mắt nói: “Không chú ý nhất chính là muội đó.”

A Cẩn: “Hu hu hu… Muội vô tội mà…”

Ha ha! Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt đều phát ra tiếng cười này…

Có người vui, có người buồn, Cẩn Ngôn có con, Lục Vương phủ chìm ngập trong bầu không khí vui mừng, Lục Vương gia, Lục Vương phi tự mình vào cung bẩm chuyện này, Hoàng Đế vui mừng, lập tức ban thưởng không ngừng. Lục Vương gia cảm thấy mình cực kỳ có thể diện, năm đó ông là người đầu tiên sinh được nhi tử, bây giờ nhi tử mình cũng có hài tử đầu tiên, cho dù thế nào, cho dù sinh nhi tử hay nữ tử thì vẫn là người đầu tiên, cái danh đầu tiên này mang ý nghĩa khác hoàn toàn. Hôm nay Lục Vương gia ra ngoài bước chân cũng như mang theo gió! Cảm giác thật là nở mặt nở mày!

Lục Vương phủ vui vẻ, những người khác lại lo lắng. Kiểu người như Cảnh Diễn chỉ trông như đây là một trò đùa thôi, nhưng người buồn thật sự chính là Tứ Vương gia. Nhi tử của người ta cũng có hài tử rồi, nhưng nhi tử ông ta còn không biết đang ở nơi nào, mặc dù Hứa U U đang có thai, nhưng mà… Ông ta vẫn không thể yên lòng. Một khi là con gái, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ngoài chuyện này ra, trong nhà còn có mấy kẻ ngu ngốc kia, đối với Tứ Vương phi, không, hiện nay là Trắc phi, Tứ Vương gia đã không còn một chút kiên nhẫn nào nữa, chỉ hận không thể để người này chết nhanh hơn một chút, sống làm ông ta không thoải mái, còn khiến ông ta gặp xui xẻo nữa.

Trong lòng ông ta biết rõ, cả ngày người này đều lo mưu tính làm sao để khiến Hứa U U sinh non. Nghĩ đến đây, ông ta tức cũng không làm gì được, giống như từ khi bắt đầu tính toán Gia Hòa Quận chúa thì Tứ Vương phủ của họ đã bắt đầu xuống dốc, cũng không biết bà ta đã mang đến bao nhiêu xui xẻo. Đang yên lành, trêu chọc Gia Hòa làm gì.

Càng nghĩ càng tức, Tứ Vương gia biểu hiện rõ ra ngoài. Vạn Tam trước giờ đều đi theo bên cạnh Tứ Vương gia, đương nhiên biết Tứ Vương gia có rất nhiều lo lắng, thấy ông ta như thế, nói chung cũng đoán được tâm trạng không tốt, nên trấn an: “Vương gia, ngài đừng lo lắng, bên Hứa Trắc phi chúng ta trông chừng rất cẩn thận, lần này mang thai chính là tiểu Thế tử.”

Tứ Vương gia cũng không dám lạc quan quá mức, ông ta cau mày nói: “Nếu không phải thì thế nào?”

“Có một thì sẽ có hai. Cho dù không phải, Hứa Trắc phi đương nhiên sẽ tiếp tục sinh thêm. Vương gia, ngài đừng quá lo lắng.” Vạn Tam không ngừng khuyên, cuối cùng cũng khiến Tứ Vương gia thả lỏng hơn một chút.

Thấy thế, Vạn Tam thở dài một hơi. Thấy Tứ Vương gia phất tay, hắn ta lặng lẽ rời đi.

Mấy ngày nay hắn ta bận bịu nhiều việc không có thời gian đến gặp Minh Y, nghĩ như thế, hắn ta cong khoé môi, cái phủ ngày càng không phải nơi tốt lành gì, Minh Y, Minh Y là một cô nương tốt đẹp như vậy, mấy ngày nay nàng làm gì nhỉ?

Vạn Tam lén đến gặp Minh Y, nhưng lại thấy nàng nước mắt giàn giụa, Vạn Tam không hiểu nhưng Minh Y lại chẳng chút khách sáo nói về tin thị phi của hắn ta và Minh Ngọc.

“Huynh đừng tưởng rằng ta không biết, huynh và tỷ tỷ ta lén lút ở bên nhau.” Minh Y yếu đuối, đáng thương tố cáo.

Vạn Tam lập tức ngạc nhiên, phản bác: “Tin đồn này từ đâu ra thế, sao lại nói bậy bạ thế được, sao ta thích Minh Ngọc được. Nàng hiểu ta mà, ta không thích một cô nương khoe khoang, ngang ngược như thế.”

“Vậy thì tại sao xuất hiện tin đồn như thế, Liên tỷ tỷ cũng nghĩ như thế, nếu không, vì sao nàng ta lại nói với ta chứ. Còn nữa, bên Hứa Trắc phi cũng đến dò xét ta.” Minh Y cực kỳ đáng thương.

“Ai biết nàng ta xảy ra chuyện gì, gần đây cứ hay kêu ta đến nói chuyện, nhưng nàng nên biết là, đối với những cô nương như thế, ta cực kỳ không thích. Hai chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, nàng phải tin ta chứ.” Vạn Tam giải thích.

Minh Y lắc đầu không ngừng khóc, khóc đủ rồi, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Vạn Tam ca ca, huynh đi đi thôi, rời khỏi Kinh thành này. Ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.”

“Hả?” Vạn Tam không hiểu: “Chuyện gì xảy ra thế? Minh Y này, nàng mau nói cho ta nghe chuyện gì xảy ra thế?”

Minh Y do dự một chút, nói: “Vạn Tam ca ca, hôm qua thê tử chàng vào phủ rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Nàng ấy tới thỉnh an ta, lúc đó ta gặp nàng ấy ở đây. Nàng ấy nói lời bóng gió nghi ngờ huynh có người bên ngoài, hơn nữa hoài nghi người kia chính là Minh Ngọc tỷ tỷ của ta, nàng ấy không ngừng tìm cách dò hỏi ta, lúc đó ta rất hoảng sợ, chỉ biết qua loa lấy lệ trả lời mấy câu. Chắc do ta quá lo lắng nên cảm thấy bụng khó chịu, sau đó ta đi nhà xí trở lại thì phát hiện nàng ấy đi rồi. Lúc ấy ta đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng sáng nay ta phát hiện cây trâm bạc của ta không thấy đâu nữa. Nhất định là nàng ấy, nhất định là nàng ấy lấy cây trâm bạc huynh tặng cho ta, huynh nói xem, có phải nàng ấy phát hiện cái gì rồi không?” Minh Y kéo vạt áo Vạn Tam, hốt hoảng nói: “Chắc chắn nàng ấy phát hiện cái gì rồi. Vạn Tam ca ca, huynh đi đi, huynh đi thì huynh sẽ an toàn. Ta thế nào cũng được.” Minh Y rơi lệ.

Vạn Tam ôm nàng ta vào lòng: “Đừng khóc, ta không đi, nàng cũng không có chuyện gì. Nàng ấy sẽ không phát hiện gì đâu, cây trâm đó ta chưa hề mang về nhà, nàng ta không thể nào biết được.”

Minh Y nghiêm túc nói: “Cho dù huynh không mang về nhà, nhưng có phải cây trâm đó được huynh mua ở cửa hàng nhà huynh hay mua không? Tất cả đều có thể xảy ra. Vạn Tam ca ca, nếu không có việc gì thì sao nàng ấy lại lén mang đi như thế, nhà các huynh sẽ không sa sút đến mức trộm một cây trâm bạc chứ?”

Vạn Tam im lặng.

Minh Y vẫn không ngừng cố gắng: “Vạn Tam ca ca! Ta không muốn rời khỏi huynh! Không muốn, không muốn!” Nói xong thì nàng ta nhào vào lòng hắn khẽ nấc.

Im lặng một lúc lâu, Vạn Tam nói: “Muội chờ ta, ta sẽ xử lý chuyện này.”

Minh Y vùi đầu vào lòng hắn, lén lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó buồn rầu khẽ vâng một tiếng.

Hôm nay, chính thức truyền đến tin tức thê tử của Vạn Tam rơi xuống nước chết, Tứ Vương gia nghe thấy chuyện này không hề quan tâm, chỉ dặn dò Vạn Tam lo liệu việc trong nhà một chút. Nhưng Minh Y biết tin thì âm thầm đắc ý rất lâu.

Nàng ta cầm lấy cây trâm bị mất nhưng đã tìm về được trong tay, cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta đưa nó cho ngươi là có ý tốt với ngươi sao? Ngươi ngây thơ quá rồi. Mặc dù Vạn Tam chỉ là một con chó nhưng con chó này tuyệt đối không thể có những người khác được.”

Vạn Tam đâu biết rằng quả thật Vạn phu nhân có nghi ngờ, cũng quả thật đã đến gặp Minh Y, nhưng cây trâm này không phải nàng ấy lén mang đi, càng không phát hiện được gì, mà là Minh Y đưa cho nàng ấy, sợ là đến chết nàng ấy cũng không biết, người thật sự có quan hệ với Vạn Tam không phải Minh Ngọc, mà là Minh Y.

Mà bây giờ nàng ta cố ý để Minh Ngọc lại cũng là để phòng khi có chuyện gì xảy ra, nàng ta cần có một con dê thế tội cho mình, mà tỷ tỷ nàng ta - Triệu Minh Ngọc, là người thích hợp nhất.

“Vạn phu nhân này, ngươi cũng đừng trách ta. Sát hại ngươi không phải ta, muốn trách thì trách Vạn Tam đấy, ai bảo hắn làm việc quá chán! Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đối phó được với những người kia cho ta, ta đã không kịp chờ nữa rồi.” Nói xong Minh Y cười khanh khách thành tiếng.

Gần đây trong Kinh có rất nhiều chuyện, rất nhiều người chết, có người bệnh chết, cũng có người gặp chuyện không may bỏ mạng. Đại khái là như thế, mọi người đều cảm thấy xui xẻo, cũng không biết người nào nói lá bưởi giúp xả xui, cũng vì thế có rất nhiều người mua thứ này về tắm.

A Cẩn nghe thấy thế cũng không nhịn được cười, nhìn thấy dáng vẻ muốn cười nhưng không cười này của nàng, Thời Hàn nhíu mày: “Sao thế? Tắm lá bưởi buồn cười lắm à?”

A Cẩn gật đầu: “Ta nhớ đã từng xem qua một cuốn sách, trong đó nói lá bưởi dùng để tắm xả xui khi vừa mới ra khỏi lao tù. Mặc dù những thứ này đều không rõ thật giả. Nhưng ta cảm thấy không cần phải làm đến mức như thế.”

Thời Hàn pha trà cho A Cẩn, động tác cẩn thận: “Chẳng qua là một cách tự tìm an ủi mà thôi, thật ra cũng không có việc gì.”

A Cẩn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Thời Hàn, nói: “Gần đây không ai buộc tội huynh à?”

Thời Hàn cười như không cười nói: “Sao thế? Muội hy vọng có người vạch tội ta sao? Ta cũng đâu làm gì.” Hắn không dừng động tác trong tay lại, nhưng vẫn biết A Cẩn muốn gì.

A Cẩn chống cằm nhìn hắn: “Nếu như có người muốn mưu hại huynh, sao lại không tiếp tục cố gắng nhỉ?  Huynh xem, tổ mẫu huynh qua đời, huynh còn chẳng đến tham dự! Cha huynh và tổ phụ huynh đều tự mình đến mời huynh sang.”

“Chắc là bởi vì, Hoàng Thượng vẫn còn sống.” Phó Thời Hàn cười: “Ý của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất. Hoàng Thượng hướng về ta nên đương nhiên họ không dám làm gì.”

“Thế ngày nghỉ tắm gội thì sao?” A Cẩn hỏi.

“Nghỉ cái quỷ gì, bà ta có quan hệ gì với ta à?” Thời Hàn chẳng chút khách sáo.

A Cẩn dựng thẳng ngón tay cái lên: “Ngài tiêu sái! Ngài kiên cường! Nhưng không ai nói gì hả? Dù sao huynh cũng họ Phó.”

Thời Hàn hơi rũ mắt, đáp: “Nói? Bọn họ dám à? Ta nghĩ bọn họ nên rõ hơn ai hết, ta chỉ mặc kệ họ. Cho dù không có Hoàng Thượng thì Phó Thời Hàn ta cũng không dễ chọc. Mỗi người đều có vảy ngược của mình, nếu họ đụng vào thì phải trả giá ngàn lần.”

A Cẩn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Thời Hàn, nghiêm túc nói: “Đừng để bản thân mình mệt mỏi quá mức.”

Thời Hàn mang theo ý cười: “Muội đang quan tâm ta hả?”

A Cẩn có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: “Nếu huynh muốn nghĩ thế, ta chẳng có cách nào!”

Thời Hàn gật đầu, biểu hiện đã hiểu: “Vậy ta sẽ hiểu là muội quan tâm ta.”

A Cẩn phì cười thành tiếng: “Da mặt dày ghê, chẳng biết ngại là gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi