THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

A Cẩn trợn mắt há mồm nhìn Thời Hàn, lần đầu tiên nàng thấy có người dạy hài tử thế này. Hơn nữa, chỉ dựa vào hắn? Dựa vào được không? A Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ. Trong mắt Thời Hàn tràn ngập yêu thích, hắn xoa đầu nhỏ của nàng: "A Cẩn là một đứa nhóc nghịch ngợm, cho dù ca ca không dạy, muội nhất định cũng sẽ vô ưu vô lo lớn lên, đúng không?"

A Cẩn ngậm ngón tay, ai muốn thảo luận chủ đề này với ngươi.

"A Cẩn trưởng thành đừng nên biến thành người giống nhưu mấy thẩm thẩm, cũng đừng biến thành người giống mẫu thân muội. Làm người như vậy thật sự quá chán." Trong mắt Thời Hàn có một chút cô đơn: "...Cũng đừng trở thành nữ tử như mẫu thân ta. Quá hiểu lý lẽ lại khiến bản thân mình sống rất khó khăn. Cho dù có huy hoàng cả đời thì chẳng qua cũng như pháo hoa, thoáng qua rồi biến mất."

A Cẩn thấy hắn như thế, lặng lẽ vươn tay nắm chặt một đầu ngón tay của hắn. Thời Hàn nhếch miệng, không còn vẻ cô đơn như vừa nãy, hai mắt hắn sáng long lanh, dường như có ánh sao rực rỡ: "Quả nhiên không uổng công ta thương A Cẩn như vậy."

Thời Hàn cảm thấy mình và A Cẩn đúng là có ngàn duyên vạn phận, nếu không, sao hắn có thể gặp được vật nhỏ đáng yêu, vừa nhỏ vừa hoạt bát. Lúc đầu, hắn chỉ muốn thông qua nàng mà gặp mặt muội muội vừa ra đời đã chết yểu kia, nhưng lâu rồi, hắn lại cảm thấy đương nhiên nhóc tỳ không phải muội muội hắn. Muội muội của hắn nên giống mẫu thân, còn lâu mới giống con nhóc tinh nghịch như A Cẩn. Hơn nữa, tiểu A Cẩn có phúc khí như vậy, sao có thể là muội muội hắn được.

Nhưng A Cẩn thông minh đáng yêu như vậy lại thích hắn thế này... Hắn cảm thấy quả thật hoàn toàn khác, dường như cũng không chỉ một mình hắn. A Cẩn là tiểu muội muội đáng yêu cần bảo vệ nhất.

"Ta sẽ chiều chuộng A Cẩn thật nhiều." Hắn nói chân thành.

A Cẩn không biết thiếu niên tự bổ não bao nhiêu, nhưng thấy biểu cảm chờ mong của hắn thì tim chợt như tan nát thành từng mảnh. Tiểu thiếu niên đáng thương, nàng cầm tay Thời Hàn, ngâm nga y a y a, thấy hắn nhìn mình còn vội vàng nhe răng cười một cái, ngoan không tưởng nổi.

Thời Hàn nắm tay nàng vuốt vuốt: "Muội biết vì sao Tứ thẩm không dám phản bác ta không?" Hắn mỉm cười hỏi.

Hai mắt A Cẩn mở to, bên trong tràn ngập hiếu kì! Nhưng nàng cũng hiểu, Thời Hàn không phải thật sự muốn nói cho nàng để nàng hiểu. Hắn cũng biết nàng chỉ là một đứa bé, bây giờ nói những lời này lại giống như đang trào phúng một mình hơn. A Cẩn ê a ê a nhìn trời, hai tay tự vung vẩy chơi, lỗ tai lại dựng thẳng muốn nghe lén!

"Chẳng qua những người bẩn thỉu kia cho rằng ta là tư sinh tử của Thiên gia mà thôi." Thời Hàn hừ lạnh, gương mặt lạnh băng: "Nhưng cho dù Thiên gia có thật sự là vậy, làm sao mẫu thân ta có thể là người như thế được. Quả nhiên, người dơ bẩn thì nhìn chuyện gì cũng thấy dơ bẩn."

Tròng mắt A Cẩn suýt chút nữa rơi ra, ai dám nghĩ như thế chứ! Nhưng mà...mẫu thân của Phó Thời Hàn lại là ai vậy! Ai cha cha, không đúng, thế này không phải đang nói xấu Hoàng gia gia của nàng sao?

"Mẫu thân của ta vì cứu giá mà chết, không chỉ vì chúng ta mà còn vì nghĩa lớn, nhưng trong mắt của một số người lại phỏng đoán ác ý thành có tình riêng với Thiên gia. A Cẩn, muội thấy đó, đây chính là tính người, cho nên tiểu A Cẩn của ta đừng làm một nữ hài nhi tốt. Nữ hài nhi tốt chỉ phải chịu thiệt." Phó Thời Hàn cười v/uốt ve cằm mũm mĩm của A Cẩn, chuyển chủ đề: "Lúc trước ta vốn cho rằng A Cẩn thích nâng lên cao cao, nhưng khi về nghĩ lại thì cảm thấy hoàn toàn không phải như thế. Thì ra A Cẩn sợ thật, buồn cười quá."

A Cẩn nắm chặt quần áo của mình, vừa rồi còn là nhóc cô đơn đáng thương, chớp mắt đã trở thành thiếu niên ác liệt. Quá đáng ghét rồi! A Cẩn không muốn phản ứng hắn với! Hừ hừ!

"A Cẩn..." Giọng nói không lớn lắm truyền đến, A Cẩn vội vàng ngẩng đầu thấy ca ca mình tới, nàng vui vẻ vỗ tay.

Thời Hàn cũng nhìn sang: "Tiểu Thế tử." Hắn mỉm cười chào hỏi, không kiêu ngạo không tự ti.

Cẩn Ngôn: "Muội muội đã gây thêm phiền phức cho Thời Hàn công tử rồi."

Thời Hàn chọt bụng A Cẩn: "Không có. Xá muội...cực kì thú vị. Chúng ta rất hợp." Thân thể Triệu Cẩn Ngôn không tốt, cũng không đưa ra yêu cầu ôm A Cẩn, khiến cho Thời Hàn cực kì hài lòng. Hai người trò chuyện, thấy bọn họ nói đến bản thân, A Cẩn vươn tay kéo tóc Thời Hàn. Ta là người đàn bà đanh đá, ngươi muốn chọc ta, ta sẽ nắm tóc của ngươi! Hứ!

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chạng vạng tối, trên đường hồi phủ A Cẩn ngủ không biết trời đất, hoàn toàn không biết chiều hôm ra sao. Đợi đến khi hồi phủ, nàng lại cực kì có tinh thần, sao có thể không như vậy được, buổi chiều ngủ hai lần đó! Nhưng chuyến đi đến Tứ Vương phủ kìa này cũng không phải không có thu hoạch.

A Cẩn ngồi trong ổ chăn nhỏ cắn bàn chân mình mà đúc kết. Nói đến đây, thu hoạch lớn nhất trong chuyến đến Tứ Vương phủ lần này là biết rõ thân phận của Phó Thời Hàn, thì ra hắn là nhi tử của Tướng quân, tổ phụ là Đại Tướng quân dũng mãnh thiện chiến của đương triều. Mà mẫu thân hắn không phải thân phận thấp kém gì, chính là nhị nữ nhi của Hữu Thừa tướng - Cảnh Thừa tướng - đương triều. Còn đại nữ nhi chính là Nhị Vương phi, bà ấy là di mẫu của Phó Thời Hàn. Không trách trước đó nàng luôn nghi ngờ hắn do Nhị Vương phi sinh, hẳn là tướng mạo của tỷ muội Cảnh gia rất giống nhau, mà Phó Thời Hàn lại giống mẫu thân mình!

Về phần vì sao hắn lại bái di mẫu của mình làm mẫu thân thì A Cẩn không biết được rồi. Nhưng nàng còn biết được một chuyện rất quan trọng, Phó phu nhân vì cứu giá mà chết, mà tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy cẩu thả với Thiên gia, nghĩ đến đây, A Cẩn cũng phải thở dài cho thân thế phức tạp của Phó Thời Hàn. Không trách vì sao hài tử có hơi b/iến thái như vậy, thân thế kì quái như thế sao có lợi cho hài tử trưởng thành được. Không b/iến thái mới là chuyện lạ đấy!

Lục Vương phi ra khỏi phòng tấm thì thấy dáng vẻ như con rùa nhỏ của A Cẩn, bà thấy A Cẩn cười tinh nghịch, nói với A Bích bên cạnh: "Sau này đừng để con bé cắn tay chân mình nữa, không ra sao cả."

A Bích khẽ vâng, A Cẩn thở dài một cái, người ta chỉ có chút sở thích nhỏ ấy mà cũng bị cướp đi. Đợi nàng trưởng thành, có muốn cắn cũng cắn không tới nha! A Cẩn ê ê a a kháng nghị, nhưng lại không được mẫu thân đồng ý, nàng uể oải nằm đó, bày ra trạng thái vùng vẫy giãy chết. Lục Vương phi chỉ cho rằng nàng đang đùa giỡn, cũng không để ý tới nàng.

A Bình đứng bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo lại mọi chuyện xảy ra trong phủ hôm nay, A Cẩn nghe thì cảm thấy càng thêm thú vị. Quả nhiên sức chiến đấu của Vãn Thúy di nương mạnh hơn Liên di nương, chỉ mới một hiệp đã khiến Liên di nương thua trận. Nghe nói bà ta đến chỗ phụ thân cặn bã của nàng khóc lóc kể lể, Liên di nương quả đúng là người cũng như tên, một đóa hoa sen trắng to bự.

"Bây giờ Vương gia đang vui mừng, ả ta cũng quá không biết điều rồi." Lục Vương phi nở nụ cười.

A Bình lo lắng nói: "Không có đâu. Lần này Liên di nương thế mà lại khôn khéo hơn nhiều, bà ta không khóc lóc kể lể Vãn Thúy nhắm vào bà ta thế nào, chỉ nói vì thân phận bà ta thấp nên mới có ngày hôm nay, rơi vào cảnh tranh đoạt phu quân với người khác. Bà ta chỉ mong A Điệp tiểu thư có một thân phận tốt. Bà ta không thể mang A Điệp tiểu thư tiến cung làm Thiên gia vui vẻ, chỉ mong Vương gia có thể tính toán vì nữ nhi của mình hơn một chút. Dù sao..." Giọng A Bình nhỏ dần: "Dù sao mấy đứa bé của Vương gia đều có sắc phong. Chỉ có A Điệp tiểu thư không có gì cả."

Lục Vương phi nắm chặt cây lược, cười lạnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Vương gia đồng ý, ngày mai sẽ tiến cung xin sắc phong Quận chúa cho A Điệp tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi