Định Quốc vương phủ
“Vương gia! Phượng Tam công tử đến rồi.”
Nghe thị vệ bẩm báo, Mặc Tu Nghiêu đặt bút vẽ tranh xuống nhíu nhíu mày, nói: “ Để cho hắn tiến vào.”
Chỉ chốc lát sau, Phượng Chi Dao liền một bộ dáng thiếu gia ăn chơi
xuất hiện tại cửa thư phòng, cười hì hì mà nói: “Đại hôn sắp tới, ngươi
vẫn còn ngồi đây được à?” Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn hắn, chỉ thản
nhiên nói: “Ngươi tới làm gì? Để cho người biết rõ ngươi và ta qua lại
cũng không có chỗ nào tốt.” Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún vai, “Cũng
không phải ta muốn, mà có người muốn gặp ngươi. Thềm cửa Định Quốc vương phủ của ngươi quá cao, cho nên người ta tới tìm ta.” Mặc Tu Nghiêu
ngừng bút, trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên nói: “Từ Thanh Trần.”
“Định Quốc vương gia tin tức linh thông, quả nhiên danh bất hư
truyền.” Ngoài cửa có người cười nói, Từ Thanh Trần một thân áo trắng, phong độ tư thái xuất trần đi đến. Trong thư phòng đột nhiên chứa
đựng cả ba gã nam tử xuất sắc trong nháy mắt có cảm giác hơi chật chội.
Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần trầm mặc một lát, mới thở dài một tiếng nói: “Làm phiền Từ Đại tiên sinh vất vả rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn
gật đầu, nói: “Này cũng không cần. Cho dù không phải ngươi, đổi là người khác thì phụ thân vẫn muốn tự mình vào kinh một chuyến. Phải biết, Ly
nhi. . . là nữ nhi duy nhất của Từ gia ta.” Phượng Chi Dao nhíu mày,
chính mình tìm cái vị trí ngồi xuống trêu tức nhìn Mặc Tu Nghiêu. Hắn
đã nói mà, hậu trường của Định Vương phi tương lai rất lớn.
Hiển nhiên Từ Thanh Trần cũng không có ý khách khí, đi qua bên một
cái ghế không ngồi xuống, đánh giá Mặc Tu Nghiêu nói: “Thật không nghĩ
tới thiếu niên tướng quân đệ nhất kinh thành kinh thái tuyệt diễm năm
đó, hôm nay lại có thể trở nên … tao nhã như thế.” Năm đó thời điểm Từ
Thanh Trần nổi danh cũng chính là thời điểm thanh danh Mặc Tu Nghiêu
thịnh nhất, hai người cũng có một ít giao tình. Chỉ là một cái thượng
võ, một cái sùng văn, tính cách lại ngày đêm khác biệt bởi vậy cũng
không thân thiết lắm. Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười khổ
nói: “Người tàn phế, Từ huynh nói những thứ này là muốn vạch trần vết
sẹo của người ta sao?” Từ Thanh Trần khiêu mi mỉm cười, “Nếu như Vương
gia ngay cả tình trạng của mình đều không chấp nhận được thì dựa vào cái gì muốn Từ gia giao Ly nhi cho ngươi? Huống chi, tại hạ lại không có
nhìn ra Vương gia cảm thấy bị thương.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt, trong
mắt mang theo nhàn nhạt hờ hững, “Tại hạ cảm thấy bị thương thì Từ huynh sẽ không đề cập tới sao?”
Phượng Chi Dao trợn trắng mắt nhìn qua hai người trước mắt, “Ta nói,
hai vị định nói những lời thừa không có chút ý nghĩa nào sao?”
Từ Thanh Trần áy náy cười cười, nói: “Được rồi, tại hạ thất lễ. Nhưng tin tưởng Vương gia sẽ tha thứ tâm tình của một người huynh trưởng lập
tức phải tiễn đưa muội muội xuất giá, đúng không?”
Mặc Tu Nghiêu chỉ có thể cười khổ, “Kỳ thật, Tu Nghiêu lại thấy kỳ
quái. . . làm sao Từ gia sẽ đồng ý đưa Diệp tiểu thư đến Định Quốc vương phủ?”
Từ Thanh Trần liếc qua Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao lười biếng
hướng hắn cười cười. Từ Thanh Trần ở trong lòng rõ ràng Phượng Chi Dao
là người Mặc Tu Nghiêu tín nhiệm, tuy không biết vì sao Mặc Tu Nghiêu
lại đi tin tưởng nhi tử của Phượng gia rõ ràng là nhất phái của hoàng
đế, Từ Thanh Trần cũng không có ý định truy cứu nguyên nhân, “Bởi vì
Hoàng Thượng sẽ không cho chúng ta cơ hội tự do lựa chọn . Lê Vương vốn
cũng không phải là cái lựa chọn gì tốt, vừa vặn Ly nhi nhìn hắn ta cũng
không thuận mắt, càng khéo là Hoàng Thượng giải trừ hôn ước. Vậy tại sao không đồng ý? Tuy nhiên Hoàng Thượng lại để ý chuyện ban hôn cho Ly
nhi, nhưng so với Lê Vương vô luận tại hạ hay gia phụ thì càng tin tưởng Định vương hơn.” Phượng Chi Dao đuôi lông mày chớp chớp, “Thế nhưng Lê
Vương là người xếp hàng thứ nhất trong việc lựa chọn phu quân trong lòng nhóm tiểu thư khuê các trong kinh thành đấy.” Từ Thanh Trần tự nhiên
không để ý, “Vậy cũng không thể thay đổi sự thật hắn là đồ ngu xuẩn.” Lê Vương là ngu xuẩn sao? Đương nhiên không phải. Nhưng hiển nhiên Từ đại
công tử không cho là như vậy. Cho nên Phượng Chi Dao chỉ có thể ném cho
hắn một cái ánh mắt ngươi lợi hại.
“Hoàng Thượng vẫn dung không được Từ gia sao? Cột Từ gia và Định Quốc vương phủ vào cùng một chỗ, sau đó một ngụm nuốt mất. Có phải khẩu vị
của hắn ta quá lớn hay không?” Một hồi lâu, Mặc Tu Nghiêu mới nhàn nhạt
hỏi.
Trong thư phòng, độ ấm phảng phất trong nháy mắt trở nên âm lãnh.
Phượng Chi Dao không khỏi thu liễm bộ dáng tươi cười phóng đãng không bị trói buộc, cau mày nhìn Mặc Tu Nghiêu.
“Ha ha. . . Vương gia rất tinh mắt.” Từ Thanh Trần cười nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ tay vịn, cách nói chuyện vẫn vô cùng ưu nhã,
“Hoàng thượng đại khái cho rằng thực lực của Từ gia và Định Quốc vương
phủ đã không lớn bằng lúc trước. Nếu chia ra động thủ khó tránh khỏi
đánh rắn động cỏ. Còn không bằng. . . Một mẻ hốt gọn. Dù sao Từ gia cũng nắm giữ lấy thư viện Ly Sơn đệ nhất Đại Sở, quan viên lớn nhỏ trong
triều, ít nhất có nửa số đều đi ra từ trong thư viện Ly Sơn. Ngươi bảo
Hoàng Thượng là một vị quân vương hùng tài đại lược như vậy sao có thể
yên tâm?” Không biết tại sao, Phượng Chi Dao cảm thấy bốn chữ hùng tài
đại lược từ trong miệng Từ Thanh Trần đi ra càng giống như châm chọc.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Định Quốc vương phủ xác thực là nguyên khí đại thương. Chẳng trách Hoàng Thượng tin tưởng như vậy.”
Từ Thanh Trần cười nói: “Tại hạ cũng không nhận ra Hoàng Thượng lại
có lòng tin lớn như vậy. Nếu không, những năm này. . . làm sao Định quốc vương phủ vẫn còn tồn tại đây?” Định Quốc vương phủ tuyệt đối cũng được xem là cái đinh trong mắt đâm trong thịt của Hoàng Thượng, lúc trước
Định Quốc vương phủ gặp phải thay đổi lớn, nếu không phải là nam tử
trước mắt gắng gượng toàn thân ốm đau ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ hôm nay
Định Quốc vương phủ chỉ tồn tại trong trí nhớ của dân chúng rồi.
Phượng Chi Dao nhìn hai nam tử tao nhã giống nhau trước mắt, đáy lòng không nhịn được rùng mình một cái. Đem hai gia tộc mình kiêng kị nhất
biến thành thân gia, Hoàng Thượng ngươi thật sự hận vạn dặm giang sơn
của mình như vậy?
“Ta nói. . . Hai vị có thể thảo luận một chút chuyện mà người bình
thường có thể tiếp nhận được hay không?” Hắn chỉ là một cái thiếu gia ăn chơi, tại sao lại ở trước mặt hắn lại thảo luận chuyện đủ để cả nhà
tịch thu tài sản như vậy chứ?
Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý, vô cùng khéo hiểu lòng người sửa lời
nói: “Được rồi, ta cảm giác, cảm thấy hôn sự của Vương gia và Ly nhi sẽ
có chút biến hóa gì đó. Đương nhiên những chuyện này Từ gia đã rời xa
kinh thành có lẽ bất lực đấy. Tất cả làm phiền Vương gia rồi. Coi như
là. . . thành ý của Vương gia đi.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đa tạ Từ
huynh nhắc nhở, bổn vương biết rõ nên làm như thế nào.”
Từ Thanh Trần thoả mãn đứng lên nói: “Đã như vầy, tại hạ cáo từ . Có rảnh lại tới.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng ở trên tay vịn của xe lăn
gõ vài cái, một gã thiếu niên mặc quần áo vải thô xuất hiện tại cửa ra
vào, “Vương gia.”
“Tiễn Từ công tử đi ra ngoài.”
Lông mày Từ Thanh Trần nhếch nhẹ, không có nói nhiều đi theo thiếu niên đi ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại có hai người, vẻ mặt Phượng Chi Dao khốn nghi hoặc nhìn ban tốt, “A Nghiêu, sao ta cảm thấy Từ Thanh Trần này
không quá giống như lời đồn bên ngoài?”
“Phượng Tam công tử ngươi …. Trong ngoài giống nhau sao?”
Phượng Chi Dao im lặng, trên đời này người ai mà không mang theo mấy cái mặt nạ mà sống đây.
“Từ Thanh Trần có ý gì? Vị trong cung kia thật sự muốn Từ gia và Định Quốc vương phủ một mẻ hốt gọn?” Phượng Chi Dao hỏi.
“Từ gia là văn nhân đứng đầu Đại Sở, Định Quốc vương phủ các triều
đại tay nắm trọng binh. Đích thật là lại để cho hắn rất chướng mắt.”
“Vậy cũng không cần kéo hai nhà đến cùng một chỗ đi? Hắn không sợ các ngươi liên hợp lại thật sự kéo hắn từ phía trên xuống?” Là quá tự tin
hay hoàng đế tự mình cũng cất giấu đại sát khí?
Mặc Tu Nghiêu cười yếu ớt nói: “Từ gia sẽ không mưu nghịch, hắn ta
chỉ cần tại thời điểm Định Quốc vương phủ không may đem Từ gia tội liên
đới thế là được rồi. Trong lòng của hắn kỳ thật rất rõ ràng, chỉ cần
một ngày còn Thanh Vân tiên sinh, Từ gia tuyệt đối sẽ không phản bội Đại Sở đấy. Ngay cả trở thành thân gia, Từ gia cũng sẽ không trợ giúp cho
Định Quốc vương phủ được bao nhiêu.”
Phượng Chi Dao nhún nhún vai, thầm nghĩ trong lòng hắn cũng không
nhìn ra cái Từ Thanh Trần kia là thần tử thuần phục chịu chết gì đấy.
“Lại để cho người nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê.” Mặc Tu Nghiêu một lần nữa cầm bút hoàn thành bức họa vừa mới chưa hoàn thành.
Phượng Chi Dao miễn cưỡng đong đưa quạt xếp, “Mặc Cảnh Lê hiện tại
lại bận bịu vô cùng. Ngươi cảm thấy là ai truyền những tin tức kia?” Lúc vừa nghe được những lời đồn đãi trên phố phường kia Phượng Chi Dao đã
cảm thấy Mặc Cảnh Lê năm nay quả thực là không có đốt hương tốt nên mới
có thể xui xẻo như vậy.
Mặc Tu Nghiêu cũng không ngẩng đầu lên, “Từ gia, Mộ Dung phủ, Hoa
quốc công phủ, Liễu phủ, Ngự Sử đài, Sở Hương các, còn có. . . Bổn
vương.”
Phượng Chi Dao lập tức im lặng. Được rồi, hắn không nên hỏi. Đắc tội
nhiều người như vậy, Mặc Cảnh Lê ngươi không gặp xui thì ai gặp xui?
Ôi có truyện mới rồi